Nhị Thứ Nguyên Chưởng Khống Giả

Quyển 6 - Chương 2: Cuộc Chơi Của Các Vị Thần



Tiếp đến yên tĩnh tại trong phòng ngồi xuống, trong lòng từng dòng suy nghĩ bắt đầu xây dựng lên, muốn xây dựng tín ngưỡng trước hết phải có công lao giúp cho con người quy phục, hoặc giống vậy.

Hiện tại mới là thời đại chúng thần, bây giờ dưới kia rồng đi đầy đất, quỷ vật không thiếu, loài người hiện tại vẫn còn vô cùng nhỏ bé không đáng nhắc tới, tất nhiên bây giờ đa dạng chủng tộc thì cũng không đến mức xung đột.

Trong lòng khẽ động một cái, xung quan khung cảnh bắt đầu biến ảo xoay chuyển, đợi chi đến khi bản thân tiếp nhận một lần nữa thông tin lên não bộ, liền rõ ràng sảy ra cái gì.

Không phải khung cảnh thay đổi, mà là vì thời gian thay đổi, xunh quay cây cối trước đây nào còn xót lại, ngôi đền cổ cũng càng cổ thêm bởi lẽ Kenji đi qua nhưng là một trăm năm sau, một trăm năm không ai quét dọn thì nó bụi bám như nào không cần nói cũng biết.

Lặng yên đánh giá hai mươi địa điểm khác biệt, rõ ràng là mười tám tên thần chiến tranh đã rời đi, tuy nhiên Kenji cũng không để ý, nói rằng thần nhưng chung quy không đáng so sánh cùng Chronos với Ankhseram.

Khi nhìn đến hai tên này vẫn còn ngủ, Kenji mới thoáng lé mắt một lần, trước tiên xuống phía dưới nhìn xem thế nào.

Xuất hiện lần nữa là một thị trấn, nơi này người dân vẫn còn khá thô thiển sinh hoạt, quần áo vẫn là đồ da thô sơ, Kenji xuất hiện giống như hạc giữa bầy gà, quần áo Kenji mặc hoàn toàn khác xa so với người dân nơi đây.

Tùy tiện hỏi qua một người đi đường mới biết bản thân hiện tại đang ở vị trí là đất nước Bosco tại vùng Ishgar.

Ishgar cũng là địa điểm diễn ra toàn bộ câu truyện Fairy tail, tất nhiên chính thức chủ yếu vẫn là Fiore. Hiện tại thế giới vẫn duy trì trung lập không có chia ra nhiều quốc gia, ngay cả Dragnof cũng chưa có hình thành.

Trước tiên cần tìm cách tìm ra một chỗ tốt đẹp xây dựng riêng bản thân mình kế hoạch.

Nghĩ là làm, Kenji ngay lập tức tiêu thất tại chỗ, nếu mười tám tên kia đang và đã có kế hoạch từ trong bóng tối giật dây chiến tranh, vậy bản thân đứng sau cũng không vấn đề gì đây.

"Uầy vị này thanh niên, cậu là người từ nơi khác đến không?"

Xuất hiện tại nơi khác đúng lúc Kenji đang rơi vào trầm tư không biết làm gì, phía sau một đám binh lính mới hướng về Kenji lên tiếng gọi.

Kenji ăn mặc hoàn toàn khác xa so với người dân nơi đây, phong cách ăn mặc mà chỉ có quý tộc mới có, thế nhưng là họ cũng khó nhận ra rốt cuộc Kenji là người ở đây, trong lòng suy đoán hẳn là quý tộc từ nơi khác đến.

Kenji hiện tại đeo lên nhẫn ẩn giấu đi ma lực, nhìn cùng phổ thông dân chúng như nhau, không hề có chút nào thể hiện bản thân là ma pháp sư cả.(ở đây họ gọi ma pháp sư)

Đối phương không có hùng hổ dọa người mà chỉ đơn thuần nhỏ nhẹ hỏi han, Kenji cũng không có tỏ ra bao nhiêu thái độ, ánh mắt từ đảo qua khẽ nói một câu.

"Um, ta đúng là từ nơi khác đến."

"Ừ, dạo gần đây an ninh không được ổn định, cố gắng giữ an toàn cho bản thân, ta nhìn ngươi cách ăn mặc không giống người thường, nên cẩn thận cảnh giác rồi."

"Cảm ơn, ta nhớ kĩ."

Kenji cười một tiếng đi bộ rời đi, coi như thế giới này chưa đến nỗi bết bát, người dân nhưng còn rất thân thiện đây.

"Đội trưởng, khẩn cấp...nước láng giềng dẫn binh đánh qua, chỉ huy hạ lệnh ngay lập tức vào hàng."

Phía sau một thanh niên khác gấp gáp chạy đến hô hào, đồng thời lời nói vừa dứt một tiếng tù vang lên ing hỏi khắp tòa thành.

"Không tốt, cậu trước hết tìm nơi trú ẩn, chúng ta ngay lập tức phải vào chiến trường."

Tên thân thiện binh sĩ hướng Kenji hô một câu, ngay lập tức chạy đi tập hợp.

"Xem ra mười tám tên này bắt đầu hành động."

Lặng yên mở miệng nói một câu, trực tiếp ẩn giấu bản thân hướng về cung điện đi đến. Bên trong cung điện một người trung niên đang xem trên tay tấm da dê đăm chiêu, phía dưới vài người phụ tá cũng không giám mở miệng.

"Gronoz ông nói xem, những kia cả gan xâm phạm nước ta nên sử lý như nào?"

Gronoz là một người đàn ông khoảng tám mươi tuổi, giữ lại bên miệng một bộ râu bạc dài, cả người chìm vào trong cảm giác vô cùng huyền bí. Hắn đồng thời cũng là pháp sư mang vị trí cố vấn cho đất nước này, thân phận địa vị vô cùng cao.

"Bệ hạ không cần lo lắng, tuy rằng địch mạnh nhưng địa thế địa lý hoàn toàn khó khăn cho chúng, hơn hết chúng ta quân số cũng đông hơn, trận chiến này không thể thua được."

Gronoz hướng về nhà vua một bộ cam đoan. Mà đích thật hắn nói cũng không sai, sở dĩ trận chiến này chỉ là để thăm dò quân đội Bosco mà thôi, chân chính phải là những đợt tấn công về sau cơ, bởi lẽ hiện tại diện tích lãnh thổ Bosco vô cùng lớn, nhưng sau này chỉ còn bé tí một vùng mà thôi, có lẽ chính là thua trận bán đất đi.

"Có lẽ nơi này là địa điểm đầu tiên ta đặt nền móng cho tín ngưỡng."

Kenji trong lòng tự khác có ý nghĩa riêng, nếu như bên này tự nhận rằng chiến thắng chắc rồi nhưng sai hoàn toàn. Đợi đến lúc gần như thua cuộc vậy liền trợ giúp lấy tiếng đi, trước đây Athur Pendragon cũng là như vậy.

Rời đi khỏi đại điện, Kenji trực tiếp hướng về bên trên chiến trường nhìn xuống.

Bên dưới quân đội đang cùng bên địch giao chiến rất dã man.

Nói là dã man bởi lẽ họ dùng vũ khí cũng tương tự như vậy thô sơ, hầu như đều là búa đá giáp da, chính vì như vậy nên kẻ bị giết cũng máu thịt be bét vô cùng man rợ, đấy là trong mắt người khác, còn Kenji hoàn toàn không chút bận tâm.

Thứ Kenji quan tâm hiện tại đang là một bên khác giống mình nhìn bên dưới chiến đấu.

"Kenji...."

Âm thanh trầm thấp từ một hướng khác truyền thẳng vào tai Kenji, Kenji liền rõ ràng người lên tiếng là ai rồi.

Bên đó một thân ảnh ăn mặc khôi giáp toàn thân, cả cơ thể chìm trong một tia hoang sơ cảm giác, người này cũng là một trong mười tám thần chiến tranh một trong.

"Có gì sao Rigora?"

Kenji cũng hướng về phía tên kia khẽ nói một tiếng.

"Ngươi tính can thiệp vào chiến tranh? Ta nghĩ là nhiệm vụ của ngươi không phải làm những chuyện vô bổ này đi."

Bên đó không rõ ràng biểu lộ, bởi lẽ cả người hắn hiện giờ đang chìm trong khôi giáp, có chăng chỉ thấy vài làn khói từ khe hở đang rò rỉ ra ngoài.

"Này này, đừng nói như vậy đi, ta cũng đâu giống hai tên kia nằm ngủ, ngược lại ta càng cảm thấy hứng thú với các ngươi đấy, các ngươi vẫn luôn chăm chỉ như vậy sao?"

"Hừ, chúng ta cũng không giống các ngươi trường thọ, chúng ta tuổi thọ có hạn, nếu như không hoạt động lẽ nào ngồi chờ chết."

Rigora khinh thường nói một câu.

Kenji cũng không quan tâm đối phương thái độ, xét như nào thì cũng là đồng nghiệp đấy, mà bản thân chúng là thần chiến tranh, như vậy có một chút tự kiêu ngạo là đương nhiên.

"Rigora, đánh cược không?"

"Đánh cược? Đánh cược cái gì."

Rigora có chút hứng thú hướng về Kenji mở miệng nói.

Thấy đối phương hứng thú, Kenji cũng nói luôn cho còn nóng: "Ta lấy Bosco làm cờ, ngươi lấy bên kia, ta và ngươi cược xem bên nào giành chiến thắng cuối cùng, lấy ba năm làm đích thế nào?"

"Hừ, ta nhưng là thần chiến tranh, ngươi không phải rảnh đến mức không có gì làm chứ?"

"Ấy sao lại nói thế, ta đích thật là rảnh mới hướng về ngươi đưa ra trò chơi, ngươi không phải tự tin bản thân là thần chiến tranh sao? Đúng sở trường của ngươi rồi, lẽ nào không dám."

Kenji khoát tay một cái khiêu khích, bộ dáng hiện tại chính là khinh thường hiện rõ trên mặt.

"Được thôi, ngươi lấy gì cược với ta?"

Rigora lúc này không nhịn được đối phương khinh thường lền hùng hổ hỏi một câu, hắn lại sợ quá ai, huống chi đây lại là sở trường của bản thân.

"Ta có thể đặc cách bỏ qua tuổi thọ ngươi, ngươi có thể giữ được tuổi thọ như chúng ta, điều kiện này đủ? Đổi lại nếu ngươi thua ngươi sẽ phải cho ta trên tay ngươi vũ khí."

"Ngươi điên! Ngươi đang làm vỡ cân bằng, huống chi nếu ngươi làm vậy Ankhseram cũng không để yên."

Rigora kinh hãi nói một tiếng, được đúng là Kenji có cách sẽ giúp cho hắn có thể sống lâu, nhưng như vậy cân bằng thế giới này sẽ lệch, hơn tất cả Thần cai quản sinh tử Ankhseram cũng sẽ không để yên cho hai người, tuy rằng Kenji không sợ, nhưng hắn sợ a.

"Ngươi nói như ngươi thắng chắc vậy, mà dù sao nếu ngươi có thể thắng thì tự khắc ta có cách giải quyết, thế nào? Dám cược không."

Rigora bừng tỉnh, đúng vậy, hắn cũng chưa có thắng...nhưng chẳng nhẽ hắn lại thua sao? Không thể.

Lắc lắc đầu, Rigora nhìn trên tay mình thanh kích đen kịt, thỉnh thoảng một vài hào quang lại khẽ gợn lên, đây là từ lúc hắn có ý thức đã luôn theo hắn.

"Được thôi, ta chấp nhận."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.