Nhị Thủ Vương Phi

Chương 1: Tiết tử



Vào ngày thành thân năm ấy, vốn là ngày vui là sự việc vui, thế mà ngay vào hôm đó, tân lang lại nhận được hoàng lệnh xuất chinh đến biên cương bình loạn, chưa kịp cùng tân nương động phòng hoa chúc.

~*~

Thời gian thấm thoát đi qua, thoáng chốc đã được ba năm. Ba năm qua thư củaTrượng phu gởi về quê nhà cũng dần dần ít đi.

Đổng Phi Hà, nàng ưu sầu ba năm, lo lắng ba năm, dày vò ba năm, vất vả chờ đợi ba năm, cuối cùng cũng nhận được tin thắng trận của Trưởng phu truyền về.

Trượng phụ cùng đại quân thắng trận khải hoàn trở về quê hương, người mà nàng ngày đêm thương nhớđã bình bình an an trở về, đồng thời địa vị trên quan trường cũng được tăng cao.

~*~

Lưu phủ! Toàn gia tổ chức ăn mừng.

Nàng rất vui, đúng nàng rất vui vẻ!

Nàng rất vui, nàng quả thật rất vui khi nhận được tin Trượng phụ thắng trận trở về như… Trượng phu nàng…Trượng phu nàng còn  mang theo về một nữ nhân, một đứa nhỏ.

Nếu như Trượng phu khôngmang về nữ nhân và đứa bé, nhất định nàng sẽ rất vui vẻ, rất hạnh phúc dù đang nằm mơ nàng vẫn tươi cười….Nhưng mà……

“Phi Hà à!…….Nương biết con không được vui, như dù sao chuyện cũng đã xảy ra ….Chúng ta không có biện pháp nào để cứu giảm, Nương khuyên con nên bỏ qua….Xem như là chuyện nhỏ, Nương khuyên con nên tươi cười một chút, đừng ủ rũ nữa … Nhìn thấy con thế!…Nương chỉ sợ con lại bị mọi người cười nhạo lại bị bọn họ nói con không có phong độ, không rộng lượng...”

Đổng phu nhân, ngồi bên cạnh nữ nhi mà bà hết lòng yêu thương, bà cầm lấy bàn tay mền mại của nữ nhi nhỏ giọng khuyên bảo, đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm vào đại sảnh đang náo nhiệt, bà lo lắng cẩn thận quan sát xung quanh, bà sợ các vị khách chú ý tới hai mẹ con bà, bà sợ mọi người nhận ra thái độ mất đi tự nhiên của nữ nhi.

~*~

Nàng cúi đầu không nói, Trượng phu chinh chiến trở về, không chỉ cưới thêm thê tử mà cả đứa nhỏ cũng có, nghĩ đến những chuyện đấy nàng cố nén không khócđã rất khó khắngian nan thì làm sao có thể miễn cưỡng cười vui!

Nàng hiểu mọi chuyện đang diễn ra đối vời nàng là chuyện không vui, như đối Lưu gia đó lại là một sự kiện vui, một chuyện rất đáng để ăn mừng.

Trong Lưu gia, mọi người đều thoái mái vui vẻ trò chuyện, bọn họ cùng nhau chúc mừng Trượng phu thắng trận thuận lợi hồi hương, cưới được nữ tử có địa vị cao sang có được người thừa kế…

Phụ thân, Mẫu thân cũng được mời tới làm khách, song thân nàng cùng với các vị khách mời tươi cười vì Trượng phu vì Lưu gia chúc mừng….. Đúng thật là chuyên đáng ăn mừng mà!

Nàng từ nhỏ, đã trải qua cách giáo dục nghiêm khắc, nàng hiểu chính mình cần phải hào phóng, cần phải rộng lượng, cần phải  khoan dung, cần phải cùng mọi người tươi cười ăn mừng….Như mà…Nàng!…Nàng không thể làm được!

“Nương!……” 

Nàng ngẩng đầu lên nhìn cảnh tượng đông vui bốn phía, ánh mắt lạnh lẽo u sầu.

“Nữ nhi thực xin lỗi! Nữ nhi không thể cười nổi.”

Trượng phu, từ khi trở về phủ đến nay, luôn cùng ở một chỗ với nữ nhân kia, trong phòng bọn họ thỉnh thoảng lại truyền ra âm thanh hài tử khóc cười. Còn nàng là nguyên phối là chính thê lại một mình tĩnh mịch nơi cô phòng, một mình chờ đợi ba năm rồi lại một mình âm thầm nghe âm thanh vui vẻ hạnh phúc cả nhà hòa thuận mà âm thanh đó lại không thuộc về Nàng.

Chỉ trong một thời gian ngắn, địa vị của Nàng ở Lưu gia xuống dốc rất nhanh,Nàng hiển nhiên trở thành người dư thừa trong Lưu gia, cha mẹ chồng trước kia luôn yêu thương chăm sóc nàng, thế mà từ khi có sự xuất hiện của đứa bé và nữ tữ kia thì mối quan hệ giữa Nàng cùng cha mẹ chồng càng lúc càng trở nên bất hòa, cha mẹ chồng hiện tại chỉ quan tâm chiếu cố đến mẫu tử bọn họ.

Mà nữ nhân này! Nàng ta cũng không phải là một nữ nhân bình thường, nàng ta có thân phậncao quý hơn nàng rất nhiều, nàng ta chình là một vị Công chúa.

~*~

“Nương, nữ nhi thực xin lỗi, Nương….Nữ nhi thật sự không kiên trì nổi, nữ nhi xin Nương hãy mang nữ nhi trở về nhà!”

Nàng cầu xin Nương, Nàng hi vọng Nương có thể mang Nàng về nhà,  bỡi vì ở nơi này Nàng thật sự rất thống khổ, rất bất lực.

“Chuyện này làm sao được?” Đổng Phu nhân đau lòng nhìn nữ nhi, bà làm sao đành lòng nhìn nữ nhi đau lòng, như bà không biện pháp nào để giúp nữ nhi.

“Con rất muốn về nhà……”

“Đừng nói ngốc nữa!”  

Đổng phu nhân liếc mắt trừng nữ nhi, rồi lập tức nhìn đến đại sảnh xem có người nào chú ý đến mẹ con bà không. Kế tiếp nhỏ giọng khuyên nữ nhi.

“Phi Hà a`…..Con đã gả vào Lưu gia, là hạnh phúc hay là khổ hoặc là nạn con cũng phải kiên cường chống đỡ, cho dù lần này hắn không mang theo người trở về. Thế thì sao? Sau này, hắn cũng sẽ nạp thiếp, nam nhân đều là như thế, chuyện này con nên tập thành thói quen.”

Nàng nhắm chặt lại hai mắt, nàng muốn rời nhanh nơi này.

“Con thực xin lỗi!”

Đổng Phu nhân muốn giữ lại nữ nhi,lại sợ hành động của bà dẫn đến sự chú ý của mọi người nên đành phải để Phi Hà rơi đi. Bà biết nữ nhi đang cố gắng ngụy trang bình tĩnh, bà nhận ra được nét buồn bã cô đơn trên khuôn mặt của nữ nhi, ánh mắt bà nhìn theo bộ dáng nữ nhi đang cố sức tránh né đám người trong đại sảnh,bà làm nương, bà làm sao không đau lòng, bà âm thầm thở dài như bà không có biện pháp nàođể giúp nữ nhi, việc bà có thể làm đó là khuyên nữ nhi phải kiên cường.

Ra được ngoài đại sảnh, nàng đi qua khúc hành lang gấp khúc, những người hầu trong Lưu gia đều không dám tiếp cận nàng,nàng bước đi hỗn độn, vô hồn không phân định được phương hướng.

Nàng muốn trốn vào một nơi im lặng,  để có thể mang những đau đớn trong lòng bỏ xuống, Nàng ngẩn người đừng nhìn xung quanh, Nàng phát hiện thì ra trong Lưu phủ rộng lớn này, đã không có chỗ cho nàng an tâm “Chữa thương” khắp nơiđâu đâu cũng đều có phảng phất ánh mắt nhìn chăm chú vào Nàng, bọn họ để ý đến từng cử chỉ từng lời nói của Nàng, Nàng rất muốn khóc như lại không dũng khí để khóc.

Đúng lúc ấy! Phía trước có vài thân ảnh đi tới, âm thanh bọn họ nói chuyện nàng có thể nghe được rất rõ.

“Lưu huynh, thực sự có phước à! Vị nữ tử kia tuy rằng đến từ Mông Cổ, như nàng ta lại là Công chúa có địa vị cao quý, còn về tướng mạo thì xem ra so với nữ tử trong Kinh thành cũng chẳng thua kém. À còn vị cô nương Đổng gia nữa, Ta nghe nói Nàng ta dung mạo cũng rất xinh đẹp động lòng người, Lưu huynh thật có phúc lớn!”

“Các vị hãy nhìn xem, phúc này không phải ai cũng có thể dễ hưởng thụ à! Cácvị xem xem, cô nương Đổng gia đợi Lưu huynh ba năm, nghe nói  vẫn chưa có động phòng, Nàng ta thật vất vả đợi Trượng phu trở về, thế mà Trượng phu lại ở bên ngoài cưới thêm thê, ngay cả con đều có, Nàng ta cam lòng sao?Nàng ta sẽ không nháo loạn sao?”  

Vừa nghe đến những lời bình luận của bọn họ, khuôn mặt Nàng càng lúc càng chuyển trắng bệch,mắt thấy đám bằng hữu của Trượng phu đang đi đến gần, Nàng sợ bọn họ phát hiện mình đang thất hồn lạc phách, Nàng hoảng loạnchạy vội qua rào hành lang trốn vào một bụi hoa rậm rạp.

Trong lúc vô tình, chân nàng không biết đập trúng cái gì vậy?

Cái gì? Cái gì còn động đẩy? Nàng sợ hãi té ngã nằm dài trên mặt đất.

~*~

Tiếp theo Nàng kinh hoảng ngồi dậy, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một gã nam tử đang ngồi cạnh bụi hoa, trong tay hắn còn cầm một chiếc giầy…… Giầy nhìn như đã bị hư.

Nàng vội vàng bối rối che lại miệng, ánh mắt chống lại ánh mắt của tên nam tử kia.

Tam hoàng tử Ứng Trị, nâng tay kéo vài sợi tóc dài trước ngực, mắt phượng mày kiếm cực kì tuấn lãng, buông ra chiếc giầy nhìn đến mu bàn tay mới bị nữ tử vô ý đập lên dường như đang đánh giá gì đó.

~*~

Một lúc sau, lại có người đi ngang qua hành lang bọn họ vừa đi vừa trò chuyện,mà chuyệnbọn họ nói chính là bàn luận về chuyện của Nàng không những thế bọn họ khi nói còn thêm mắm dặm muối có lẽ do bọn họ lo nói chuyện nên không chú ý đến những âm thanh phát ra từ bụi hoa.

Ta im lặng không nói một câu, đợi đến khi đám người kia đi xa, ánh mắt linh động nhìn thẳng vào nữ tử vừa té ngã, lập tức nhận ra thân phận của nàng, nhìn đếnhốc mắt nàng vẫn còn vươn lệ ta nở nụ cười nói:““Ngươi …. Người chính …Cái người …..Khổ sở chờ Trượng phụ ba năm còn chưa được động phòng, giờ lại được lên chức làm mẹ kế, cô nương Đổng gia?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.