Nhị Trọng Ảnh

Chương 124: Khôi phục ký ức



“Cùng ngươi có quan hệ gì?” Tần Phong nói xong, thấp giọng nở nụ cười.

“Ngươi và y có hương vị giống nhau, thanh âm giống nhau, còn nữa……” Tay Tần Phong nhẹ nhàng sờ lên cổ y.

Quần áo vì khi rơi xuống vách núi mà bị xé rách không ít chỗ, hoa văn yêu dị nơi đó cũng bại lộ ngoài không khí.

“Thật là quá mức kinh hỉ a, Nguyệt Ảnh a Nguyệt Ảnh, còn không phải là Thần Nguyệt Giáo, Thư Lộng Ảnh! Sư phụ, ta có bao nhiêu ngốc nghếch mới không đoán được thân phận của ngươi?!!”

Thư Lộng Ảnh bị Tần Phong bất ngờ sờ vào mà giật mình một cái, y lập tức lui ra phía sau một bước: “Ngươi khôi phục ký ức?”

Khóe miệng Tần Phong hiện lên ý cười châm chọc: “Ta thích ngươi, ngươi liền không thể chấp nhận được? Để ta quên hết thảy những gì liên quan đến ngươi, ngay cả bút tích của ngươi? Năm đó, chính là ngươi từng bước tiếp cận ta, bây giờ lại tránh ta như rắn rết. Ngươi biết ngươi làm như vậy, ta có bao nhiêu thương tâm không?”

“Ngươi……” Thư Lộng Ảnh nhất thời không biết nên nói gì, Tần Phong làm sao lại khôi phục ký ức? Những lời hắn vừa nói, thành công làm Thư Lộng Ảnh ngốc lăng.

Đối mặt với sự chất vấn của Tần Phong, Thư Lộng Ảnh chỉ biết cứng họng. Y coi Tần Phong là đồ đệ, là thân nhân, đối mặt với tình cảm đại nghịch bất đạo của hắn, y đương nhiên không thể tin được. Lúc phong ấn ký ức Tần Phong, y xác thật biết mình quá mức cực đoan, nhưng đây là việc bất đắc dĩ.

“Bất quá cũng đúng, ngươi tiếp cận ta là có mục đích. Theo như lời ngươi nói, vì ta là nhi tử của Thư Thiên Hữu nên ngươi mới nhiều lần cứu ta, đối tốt với ta vô điều kiện, dạy ta võ công. Nhưng không nghĩ tới, ta lại thích ngươi.” Tần Phong từng bước áp sát Thư Lộng Ảnh, “Thực thất vọng, thực ghê tởm đúng không? Cho nên ngươi mới gấp đến mức không chờ được nữa, không chút do dự rời đi……”

Thư Lộng Ảnh bị Tần Phong bức lùi về phía sau, y cưỡng bách mình phải bình tĩnh, đối diện ánh mắt của Tần Phong: “Ta cũng được xem như là nửa trưởng bối của ngươi, thấy ngươi lầm đường lạc lối, ta đương nhiên muốn kéo ngươi trở về. Ngươi từ nhỏ đã chịu khổ, vì vậy, ngươi nghĩ sự cảm kϊƈɦ mà ngươi đối với ta chính là tình yêu giữa nam và nữ, ta phong ấn ký ức của ngươi, chỉ là muốn ngươi tạm thời quên ta, cùng những nữ nhân khác tiếp xúc nhiều một chút, tới lúc đó ngươi sẽ hiểu như thế nào là tình yêu chân chính.”

“Ha hả, thật đáng tiếc, ta đã tiếp xúc với những nữ nhân khác đúng theo ý nguyện của ngươi, nhưng ta vẫn chưa cảm nhận được cái gì gọi là tình yêu chân chính mà ngươi nói!” Tần Phong thấp giọng cười nhạo, đôi mắt lại dính vào hoa văn đỏ tươi yêu dị trêи chiếc cổ trắng nõn của Thư Lộng Ảnh, “Còn nữa, cái gọi là nhụ mộ chi tình* mà ngươi nói……”

(*Nhụ mộ chi tình: tình cảm ái mộ.)

“Sẽ là cái dạng này sao!?” Tần Phong đột nhiên áp sát Thư Lộng Ảnh, mắt phượng vốn màu đen láy không biết từ khi mào đã đỏ tươi như máu!

Thư Lộng Ảnh nhất thời không kịp phòng bị, cả người bị Tần Phong áp đảo trêи mặt đất.

Khi từ Thực Cốt Nhai rơi xuống, y vì muốn bảo vệ tốt Tần Phong mà thân mang trọng thương. Thư Lộng Ảnh cố gắng áp chế để mình không biểu hiện ra, bây giờ bị hắn nặng nề áp bức như vậy, khí huyết vốn được y áp chế nơi cuống họng nhịn không được mà xông ra.

Nhưng mà, cái làm Thư Lộng Ảnh chân chính tức tới hộc máu chính là, Tần Phong thế nhưng dùng cái thứ kia chống lên người y!!!!!

“Ngươi đi xuống cho ta!” Thư Lộng Ảnh hoàn toàn nổi giận, gầm lên.

Tần Phong căn bản không để ý tới lời nói của y, đáy mắt hắn đỏ tươi, cơ hồ đã mất đi lý trí.

Hắn dùng ngón cái lau đi vết máu bên môi Thư Lộng Ảnh: “Sư phụ, ngươi thổ huyết rồi, để ta nhìn xem, ngươi rốt cuộc bị thương chỗ nào!?”

Nói xong, Tần Phong bắt lấy cổ áo Thư Lộng Ảnh, xoạt một tiếng, xé ra!

……

Tứ đại gia tộc và nhân sĩ giang hồ cùng giáo đồ Thần Nguyệt Giáo dưới chân núi đối kháng ba ngày.

Đường xuống núi đã bị ngăn chặn, nhưng mà không biết vì sao, người Thần Nguyệt Giáo cũng không đuổi tận giết tuyệt bọn họ, cũng không phóng hỏa đốt núi.

Tuy không biết vì sao, nhưng như vậy cũng tốt, họ sẽ có thời gian suy nghĩ biện pháp.

Tứ đại gia tộc cùng những người có địa vị thương lượng với nhau, cuối cùng quyết định phái người xuống núi cùng Thần Nguyệt Giáo đàm phán.

“Chúng ta nguyện ý dâng lên các khu vực thông thương, nội trong năm năm, chúng ta sẽ không khơi mào bất kỳ mâu thuẫn nào với Thần Nguyệt Giáo. Chỉ cần các ngươi để chúng ta lông tóc vô thương rời khỏi nơi đây.” Hải Yến nói.

Dẫn một đám người hùng hùng hổ hồ đòi thảo phạt người ta, ai ngờ đến đánh cũng chưa đánh mà đã bị áp chế ở đây.

Trong lòng ai cũng nghẹn một bụng.

“Chỉ cần chúng ta dùng một ngọn lửa là có thể nướng các ngươi sạch sẽ, chờ các ngươi chết rồi, chỉ bằng những lão già bệnh nhược sắp tàn trong nhà các ngươi mà có thể chịu được một kϊƈɦ của giáo chủ nhà ta sao? Chỉ bằng mấy khu vực thông thương nhỏ bé đó là có thể đổi được mạng chó của các ngươi à? Trong lúc các ngươi bàn bạc có bị mưa dột ướt não không đó?” Thuộc hạ dưới trướng Ngự Phi Vũ nổi danh lừng lẫy vắt chày ra nước, Lý Hàn ôm ngực lạnh nhạt nói, “Xem ra Hải gia chủ ở lâu trêи đó nên bị ngu luôn rồi, về núi tiếp tục ngốc mấy ngày cho tỉnh táo rồi xuống nói chuyện tiếp!”

“Các ngươi không cần được một tấc lại muốn tiến lên một thước, nói cho các ngươi biết, cùng lắm thì cá chết lưới rách, khu vực thông thương kia các ngươi đừng nghĩ sẽ có được!!” Hải Yến tính tình táo bạo, tức khắc phát hỏa.

“Hải gia chủ!!” Mục Hàm Xuân lúc này lên tiếng ngăn lại, “Thỉnh nói năng cẩn thận!”

Với tình trạng hiện giờ mà còn đòi cá chết lưới rách, bên thiệt hại nhiều nhất chỉ có Tứ đại gia tộc mà thôi. Thần Nguyệt Giáo rõ ràng đã chuẩn bị tốt, cho nên bọn chúng mới kiêu ngạo ương ngạnh như thế.

Lúc này, Thần Nguyệt Giáo là bên chiếm thế thượng phong, bọn họ chỉ có thể cúi đầu.

Mục Hàm Xuân tiến đến thấp giọng nói nhỏ bên tai Hải Yến: “Hải gia chủ, giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt. Nếu bọn họ muốn cái gì thì chúng ta giao cái đó, chúng ta cũng không phải sẽ không thể lấy lại được.”

Hải Yến vốn đã giận đến đỏ mặt, nghe những lời trấn an của Mục Hàm Xuân tâm tình liền dịu lại một chút, nhưng cũng không muốn cùng Lý Hàn miệng đầy răng nanh khéo mồm khéo miệng nữa, hung hãn nói: “Lão phu mặc kệ! Ba người các ngươi tự mình làm đi!” Nói xong, liền đi sang một bên.

Mục Hàm Xuân thấy Hải Yến đã lỏng miệng, cuối cùng cũng yên lòng, xoay người gật đầu với Cổ Hằng.

Hải Yến tính tình dễ giận, nếu thật sự chọc giận bọn người kia thì họ không phải sẽ rất bất lợi!

Cổ Hằng thấy Hải Yến không náo loạn nữa mới tiến lên cùng Lý hàn nói chuyện: “Nói đi, các ngươi có điều kiện gì mới chịu để chúng ta rời đi?”

Lý Hàn nhướng mày: “Trong vòng hai mươi năm, không được đến gây sự với Thần Nguyệt Giáo chúng ta. Sau đó, trong ba mươi cảng của Cổ gia chọn ra mười hai cảng, toàn quyền quản lý giao cho Thần Nguyệt Giáo, còn có vựa muối của Mục gia, Chú Kiếm sơn trang của Hải gia, Lôi gia v.v.v……”

Càng nghe, sắc mặt Cổ Hằng và các gia chủ khác càng không tốt.

Hải Yến thiếu chút nữa đã nuốt lời, nhịn không được mà hành hung tên đó một hồi.

“Được, cứ như vậy đi, chỉ cần các ngươi ký tên ấn dấu tay, sau đó giao mấy thứ này ra, chúng ta tự nhiên sẽ cho các ngươi rời đi, hoàn hảo không tổn hao bất cứ thứ gì.” Lý Hàn nói xong liền đưa tay ra hiệu cho người phía sau, người phía sau lấy ra một tờ chứng từ, đưa cho Cổ Hằng.

Mọe nó, rõ ràng là âm mưu từ trước a!!

Gia chủ Tứ đại gia tộc nháy mắt xanh mặt.

Mục Hàm Xuân xưa nay khóe miệng treo ý cười cũng không nhịn được mà cứng ngắc, nếu ký vào cái chứng từ này thì Tứ đại gia tộc căn bản không thể động nữa a!

Muốn khôi phục, chỉ bằng mười mấy năm là không có khả năng! Thần Nguyệt Giáo đây là muốn xẻo một miếng thịt trêи người bọn họ mà!

“Ta biết chuyện này rất khó để chấp nhận, nhưng đây là lệnh của giáo chủ bọn ta, ta cũng không thể làm gì khác. Nếu không thì bốn vị gia chủ cứ nghỉ ngơi trêи núi một thời gian đi, đợi nghĩ thông suốt rồi thì ký tên ấn dấu?” Lý Hàn chọc người tức chết không đền mạng nói.

“Các ngươi mẹ nó đúng là chó săn Thần Nguyệt Giáo, giáo chủ của các ngươi sớm đã ngã xuống Thực Cốt Nhai chết rồi! Lấy nhiều thứ như vậy, giáo chủ của các ngươi con mẹ nó cũng không có mệnh hưởng đâu! Các ngươi không sợ bị sặc chết sao!!” Hải Yến rốt cuộc không nhịn được nữa, chửi ầm lên.

Lúc này, Mục Hàm Xuân cũng không ngăn Hải Yến.

Đột nhiên, phía xa truyền đến âm thanh của một thiếu niên: “Thúc thúc! Không tốt!!”

Cổ Hằng nghe thấy âm thanh quen thuộc, ngẩng đầu.

Chỉ thấy Cổ Túc vốn đã quay đầu trở về, bây giờ mặt xám như tro cưỡi trêи lưng ngựa từ xa chạy tới.

Người Thần Nguyệt Giáo đang vây quanh bốn phía cũng không biết làm sao khó xử nhìn hắn, tự động tản ra hai bên.

Cổ Túc một đường chạy thẳng tới trước mặt Cổ Hằng.

“Sao ngươi lại quay trở lại?!! Không phải ta đã bảo ngươi về rồi sao?!” Cổ Hằng giận dữ quát, hắn mạnh tay túm Cổ Túc từ trêи ngựa xuống.

Cổ Túc vốn luôn thanh thanh sảng sảng, lúc này mặt xám mày tro, khi đối mặt với thúc thúc ngày thường đáng sợ hắn cũng không thấy sợ nữa, hoảng loạn bắt lấy ống tay áo Cổ Hằng: “Không tốt, thúc thúc! Cứ điểm của chúng ta bị Minh Giáo tấn công rồi! Không không không, không những là cứ điểm của chúng ta, mà cứ điểm của Mục thúc thúc còn có Hải bá bá, Lôi bá bá cũng bị chiếm rồi. Không thể cứu được Long Môn Thành!! Ta liều chết mới trốn được trở về, những người kia, đều bị giết rồi!”

“Cái gì?!” Bốn gia chủ trăm miệng một lời nói.

Lúc này trêи bầu trời xuất hiện một con chim bồ câu phần phật bay tới, dừng trêи tay Cổ Hằng.

Sắc mặt Cổ Hằng nghiêm túc rút tờ giấy trêи chân bồ câu, sau khi mở ra xem, vẻ mặt của hắn càng thêm nghiêm túc.

“Đáp ứng bọn họ, chúng ta lập tức trở về Long Môn Thành!”

……

Ngự Phi Vũ cùng Thanh Đằng dẫn theo lực lượng nòng cốt đi đến cấm địa Thần Nguyệt Giáo.

Cấm địa này là do Thư Lộng Ảnh tự mình tìm ra, cũng là con đường duy nhất ra khỏi Thực Cốt Nhai. Nơi này bị phong tỏa nhiều năm, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào.

Trừ Ngự Phi Vũ và Thanh Đằng đã biết mục đích mà họ tới đây, còn những người khác thì một mảnh mờ mịt, không biết đang chờ ai a!

Chẳng lẽ là sau khi giáo chủ rơi xuống Thực Cốt Nhai sẽ ra khỏi bằng đường này?

Thư Lộng Ảnh tuy hiếm khi xuất hiện ở Thần Nguyệt Giáo, nhưng uy vọng mười phần, mọi người tuy có chút nghi ngờ nhưng tất cả đều tất cung tất kính, không than một tiếng chờ đợi.

Chạng vạng tối, nơi cấm địa dần xuất hiện một thân ảnh.

Có người nhịn không được hô một câu: “Tới rồi!”

Đám người đến gần xem thử, sau khi nhìn rõ thì tức khắc mất bình tĩnh.

Một thanh niên nửa người trêи trần trụi, mái tóc rối tung, mặt mày nghiêm nghị, mắt phượng mũi cao.

Rất tuấn tú!

Nhưng gương mặt này không phải của giáo chủ a!

Người kia là ai? Sao lại bước ra từ cấm địa?

Di? Hình như còn ôm ai đó ý?

Mục tiêu chuyển dời, họ chăm chú nhìn người được ôm trong ngực, sau khi thấy rõ rồi thì tức khắc chết điếng!

Đây đây đây!!! Người mà thanh niên đang ôm trong lòng ngực chính là giáo chủ của bọn họ đó a a a!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.