Cổ Túc bị chọc tức, khuôn mặt nhỏ nhắc chậm rãi đỏ bừng: “Thi đấu cũng là rút thăm thi đấu, Tần Phong ca ca không nhất định sẽ đối đầu với ngươi!”
Cổ gia mỗi năm đều sẽ có cuộc thi lựa chọn người có căn cốt luyện võ, người có thiên phú sẽ có tư cách đến trường luyện võ chuyên dụng trong Cổ gia. Sau mỗi tháng lại dựa theo phương thức rút thăm mà cùng các đệ tử khác trong Cổ gia so tài, đây vừa là cuộc thi kiểm tra tiến bộ của bọn họ trong một tháng rèn luyện, vừa là sự kiện khích lệ tinh thần của đám đệ tử sôi nổi như bọn họ.
Cổ Triển sau mấy năm khổ cực học võ mới có tư cách bước vào trường luyện võ của Cổ gia. Mà Tần Phong chỉ là tiện đường đi đến mà vào được... Hơn nữa hắn học võ chưa được nửa tháng, khoảng cách đến ngày thi đấu cũng chỉ còn lại nửa tháng mà thôi.
Cổ Triển hừ lạnh nói: “Ta thấy ngươi nên hảo hảo trở về cầu xin Bồ Tát cho ngươi đừng có rút thăm trúng ta a, bằng không người ta sẽ nói là ta khi dễ kẻ yếu kém.”
Nói xong, trừng mắt liếc nhìn Tần Phong một cái, mang theo đám đệ tử dòng thứ rời đi.
Cổ Túc có chút lo lắng nhìn Tần Phong: “Ca ca, nếu đến lúc đó huynh thật sự bốc trúng đám người Cổ Triển, vậy nên làm sao bây giờ?”
Tần Phong vỗ vỗ đầu Cổ Túc: “Nếu thật sự bốc trúng bọn họ thì cũng chỉ có thể trách ông trời không cho ta sống được yên ổn mà thôi. Mọi chuyện đều không thể đoán trước nên lo lắng làm gì, không bằng hảo hảo luyện tập đi.”
Cổ Túc nghe xong gật đầu: “Tần Phong ca ca lợi hại, nói thực có đạo lý!”
Thư Lộng Ảnh đứng yên trong một góc nhẹ sờ sờ cằm, Tần Phong đã bắt đầu có biểu hiện bắc hóa, điều này chứng minh, hắn sắp đi trên con đường nghịch tập* rồi a!
(*Nghịch tập: trả thù)
Mỗi tháng Cổ gia sẽ tổ chức một đợt so tài, dùng để đánh giá tiến bộ sau một tháng luyện tập của các đệ tử trong đây. Bình thường trong văn ngựa đực, người đạt giải cao nhất đương nhiên là nam chính và những màn đột phá chói mù mắt con người ta.
Trong nguyên tác, cũng cần thiết phải có vài tên phản diện nhỏ điển hình là Cổ Triển, thời gian đầu gã vẫn luôn ở trước mặt Tần Phong diễu võ dương oai, luân phiên khiêu khích, muốn nhờ trận so tài này mà hảo bảo giáo huấn Tần Phong.
Đáng tiếc,Tần Phong là ai chứ? Nam chính há phải ai cũng có thể động vào, căn cốt phi phàm, ngộ tính cực cao, tuy có chút bất hạnh khi "có duyên" bốc trúng cái tên kiêu ngạo Cổ Triển trong lần so tài này, nhưng cuối cùng vẫn là không ai cơ trí bằng nam chính, hung hung hiểm hiểm mà thắng Cổ Triển, thành công đột phá...
Cũng trong lần so tài này, được Phong Vân Bảng xếp thứ ba mươi Tố Thủ tiền bối nhìn ra hắn căn cốt bất phàm, cũng tiên đoán được nội trong mười năm Tần Phong tất có tên trong Phong Vân Bảng, hơn nữa còn đứng trước năm mươi tên, thanh danh đại chấn.
Cũng vì chuyện này mà Tần Phong ở Cổ gia có địa vị bất đồng hơn trước.
Nhưng là chuyện tốt đi đôi với điều không may, làm một đại phản diện trời đất không dung, Thư Mặc ngay lúc này liền áp chế nam chính...
Nói đến cũng không phải Thư Mặc có bàn tay vàng gì, chỉ là từ nhỏ đến lớn đều ở Thần Nguyệt Giáo nên võ công tự nhiên bất phàm.
Sau khi Tần Phong đánh thắng Cổ Triển, Thư Mặc liền cùng Tần Phong đối đầu, trực tiếp đem hắn đánh đến mức nằm liệt giường nửa tháng không dậy nổi.
Cổ Khánh thiếu chút nữa đã vén tay áo cùng Thư Mặc liều mạng, Cổ Hằng cũng vì chuyện này mà tát Thư Mặc một cái.
Chỉ trong thời gian mười năm mà có thể đặt chân vào Phong Vân Bảng xếp trước năm mươi người, tương lai nhất định có ảnh hưởng không nhỏ!
Tuy rằng không phải người của Cổ gia, nhưng có thể thu được hắn dưới trướng thì đương nhiên là chuyện tốt, Thư Mặc lại thích tìm đường chết mà đi gây phiền toái cho Tần Phong, lá gan thật sự là rất lớn.
Nghĩ đến nửa tháng sau, mình phải hung hăng đánh cho Tần Phong bán sống bán chết, Thư Lộng Ảnh liền thấy dạ dày đều đau a……
Y làm thế nào mới không đánh Tần Phong nữa a? Mạng của Tần Phong chính là lấy thọ của y đổi lấy! Quả thật là cầm trong tay sợ mất, ngậm trong miệng sợ tan!
Trước đây mấy ngày, mang theo một đám người đi đánh Tần Phong, y không biết mình đã tốn bao nhiêu sức lực mới không nhảy dựng lên, hiện tại lại là chính mình đích thân động thủ……
Thư Lộng Ảnh đang rối rắm rối rắm, bên cạnh đột nhiên phát ra âm thanh của A Oản: “Thư công tử, võ sư đã tới, muốn đi qua không?”
Thư Lộng Ảnh thoát khỏi suy nghĩ của bản thân, gật gật đầu.
Dưới ánh mặt trời, một đám thiếu niên võ phục màu trắng đang từ từ xếp hàng trong trường luyện võ. Võ sư thét to chiêu thức, thiếu niên choi choi lập lại, đồng thời thực hiện động tác tương ứng. Tinh thần phấn chấn trên khuôn mặt bồng bột, nhìn ra rất có tinh thần.
Đột nhiên, đâu đó truyền tới tiếng bước chân cùng tiếng bánh xe va chạm vào phiến đá xanh đánh gãy không gian hùng hồn.
Một người trong nhóm thấy một đám hạ nhân vây quanh một thiếu niên y phục đỏ rực trên xe lăn đang đi tới trường luyện võ, thiếu niên trên xe lăn dưới ánh mặt trời xinh đẹp đến mức làm chói mắt vô số người ở đây.
Cổ Triển trên mặt vui vẻ, dừng chiêu thức trong tay tiến lên đón: “Ai nha, Thư Mặc công tử, ta còn nghĩ ngươi làm sao còn chưa tới a!”
Không ít nhóm người trong dòng thứ cũng đi qua, hàng hàng ngũ ngũ khuôn phép bị Thư Lộng Ảnh quấy đến rối thành một đoàn.
Võ sư cũng không thể không dừng chiêu thức trong miệng.
Tần Phong thấy người tới sắc mặt thoáng biến đổi một chút, sau đó lại bất động thanh sắc khôi phục bình thường.
Cổ Túc lại bĩu môi: “Ngồi trên xe lăn, đi cũng đi không nổi mà còn đến luyện võ. Mang nhiều gia nô như vậy làm gì, ta còn chưa mang theo một người như y, khoe khoang thúc thúc ta đãi ngộ y rất tốt sao! Hừ, cũng chỉ có đám gia hỏa dòng thứ là để mắt thôi.” Cũng không biết thúc thúc cậu đang nghĩ gì mà lại sủng người này như vậy.
Trừ bỏ người của dòng thứ ra, dòng chính cùng võ sư đối với sự xuất hiện của Thư Lộng Ảnh đều tỏ vẻ không chào đón.
Thân phận thì không cần phải nói, một tiểu quan thì ai lại để mắt tới! Cố tình tỏ vẻ mình cao quý lãnh diễm làm gì.
Tần Phong vốn dĩ cũng không xem trọng Thư Mặc, nhưng sau khi Cổ Khánh nói cho hắn biết thân phận thật sự của y, hắn đã biết rằng, mỹ thiếu niên vẻ ngoài yếu nhược như mắc bệnh này không đơn giản như thân phận tiểu quan thấp kém mà y luôn ngụy trang.
Cổ Hằng rõ ràng biết Thư Mặc là người của Thần Nguyệt Giáo nhưng lại luôn sủng ái y như thế. Có thể giải thích rằng, Thư Mặc là gian tế mà Thần Nguyệt Giáo phái tới, gia chủ bọn họ tương kế tựu kế, cùng y lừa gạt qua lại mà thôi.
Tần Phong thở mạnh mấy cái, ngăn chặn hận ý trong lòng, tiếp tục như không có chuyện gì mà luyện võ.
Thư Lộng Ảnh chào hỏi mấy câu, ánh mắt lại luôn cố ý vô tình nhìn về phía Tần Phong, quyền pháp đánh không tồi, rất có khí thế.
“Thư Mặc công tử, ngươi sao lại không mặc võ phục a, gia chủ tới chuyện này cũng cho phép ngươi làm?” Cổ Triển nhìn áo lông chồn màu đỏ của Thư Lộng Ảnh, khó hiểu mà hỏi.
“Đúng, gia chủ nói ta thân mình lạnh lẽo, võ phục mỏng như vậy không thể giữ ấm.” Thư Lộng Ảnh thu hồi ánh mắt, tà mị cười nói, khoe ra ý vị đặc biệt lớn.
Đám người dòng thứ thổn thức một phen, nói cái gì "gia chủ đau lòng Thư Mặc công tử a", "thật là hâm mộ" gì đó.
Thư Lộng Ảnh cùng bọn họ trò chuyện một ít, rốt cuộc hỏi đến chính sự: “Ta lần đầu đến, không biết ở đây luyện võ thế nào, các ngươi nói một chút đi.”
Mọi người tranh tiến lên giải thích: “Chổ này có phần tập thể dục buổi sáng, buổi sáng phần lớn là võ sư dạy học, luyện cơ bản gì đó, buổi chiều có đánh thực chiến.”
“Hiện tại chính là tập thể dục buổi sáng, sau đó là luyện cơ bản.”
Luyện cơ bản, chính là huấn luyện thể trạng, chạy đường xa, đứng tấn, luyện lực cánh tay gì đó.
“Nga? Nhưng có phân nhóm không?” Thư Lộng Ảnh coi như không biết hỏi.
“Có, có phân nhóm a, lúc sáng là luyện tập cùng nhóm, buổi chiều là hai nhóm đấu với nhau.” Cổ Triển giải thích nói, “Thư Mặc công tử thân mình không tốt, có thể không tham gia đánh nhau, lại đây tùy tiện luyện vài cái đi, luyện xong thân hình sẽ tốt lên.”
Thư Lộng Ảnh thực rõ ràng nghe được tiếng Cổ Túc khinh thường "xùy" từ xa vọng lại.
“Ha hả, ngươi tiểu tử này.” Thư Lộng Ảnh sử dụng chiêu thức cười duyên của Thư Mặc, véo véo mặt Cổ Triển, “Ta cũng không có yếu ớt như vậy đâu, nói không chừng trên con đường võ học, ta vẫn tiền bối của các ngươi.”
Cổ Triển bị nụ cười tà mị kia làm đỏ bừng khuôn mặt, biệt nữu gãi gãi quần áo, nam sủng này thật sự rất xinh đẹp a.
Lúc mọi người còn đang giật mình ngây dại, Thư Lộng Ảnh từ trên xe lăn đứng dậy.
Lúc này mọi người mới phát hiện, nam sủng này nhìn qua cũng không có nhỏ nhắn như vậy, thân mình thẳng tắp thon dài, thân cao ráo gần bằng Cổ Hằng, chỉ là ngày thường y đều ở trên xe lăn, thân mình lại đơn bạc, làm cho người ta cứ cảm giác y rất là nhỏ nhắn xinh xinh.
Thư Lộng Ản thấy mọi người nhìn mình chăm chú, đi lên vài bước.
Bước chân phù phiếm, rất có cảm giác yếu đuối mong manh, mọi người đều thấy y đi vài bước đã mệt đến mức thở hổn hển, sau đó từng người trong lòng yên lặng nói: Không phải nhỏ xinh mà là mảnh mai a……
Võ sư càng nhìn càng run sợ trong lòng, người này đi bộ cũng đi không nổi, chờ một lát nữa luyện cơ bản, y không phải sẽ mệt đến ngất xỉu sao? Có chỗ nào giống người học võ a?
Cổ Túc có điểm cao hứng, kéo kéo tay áo Tần Phong: “Xem bộ dáng nhu nhược của y kìa, còn dõng dạc nói mình võ nghệ cao hơn chúng ta. Lúc đến kỳ so tài, nếu ca ca bốc trúng y thì quá tốt rồi, hung hăng đánh y một trận!”
Tần Phong cũng nhìn Thư Lộng Ảnh vài cái, tổng quan cảm thấy không thích hợp: “Nếu có thể.”
Bắt đầu luyện cơ bản, mọi người đều ăn ý đến nhóm của mình, thực mau trường luyện võ đã chia làm ba nhóm người.
Một nhóm là Tần Phong cùng dòng chính, một nhóm là dòng thứ và một mình Thư Lộng Ảnh mặc áo lông chồn đứng trung tâm.
Võ sư cười làm lành đi đến bên Thư Lộng Ảnh: “Thư công tử, hôm nay ngươi vừa tới, còn chưa có phân nhóm, ngươi xem, ngươi muốn tới nhóm nào?”
Thư Lộng Ảnh nhìn nhóm chi thứ phần lớn có thân hình cao lớn, nhân số lại nhiều, thấy dòng chính phần lớn lại là nhỏ xinh, nhân số lại ít, liền không nghiêng không lệch chỉ về hướng Tần Phong: “Nhóm này.”
Dòng chính liền một trận xôn xao: “Y không phải cùng dòng thứ quan hệ rất tốt sao? Sao lại chọn chúng ta?”
“Đúng vậy a, hơn nữa y yếu như vậy, nếu buổi chiều đánh nhau bị y kéo chân sau thì làm sao bây giờ……”
Thư Lộng Ảnh không màng những lời nói không hay đó, thẳng tắp đi đến bên người Tần Phong.
Cổ Túc lập tức như gà mái nổi cơn điên, chắn trước mặt Tần Phong nói lớn: “Ngươi muốn làm gì! Ta nói cho ngươi biết, có ta ở đây, ngươi không được khi dễ Tần Phong ca ca.”
Thư Lộng Ảnh tà mị cười nhìn Cổ Túc: “Ta chọn nhóm này, ta muốn ở nhóm này, không được sao?”
Cổ Túc lắc đầu: “Không được, ngươi đổi nhóm khác đi.”
Thư Lộng Ảnh dứt khoát không để ý tới tiểu đệ trung thực này nữa, nhìn Tần Phong.
Tần Phong bình tĩnh hơn bọn họ, mắt phượng thanh tú, lông mi như cánh quạt rủ xuống như bóng râm nơi đáy mắt, làm người ta không thấy không rõ ảnh ngược trong mắt hắn.
“Bị ta gây phiền toái một lần liền sợ ta? Còn muốn đám hài tử ở cái trường luyện võ này tới bảo hộ ngươi?” Thư Lộng Ảnh châm chọc cười cười.
Tần Phong đem Cổ Túc kéo về bên người, lạnh lùng nói: “Bất quá là ỷ thế hiếp người mà thôi, có gì phải sợ? Cổ Túc, tùy y.”
Cổ Túc không tình nguyện về bên cạnh Tần Phong, đối Thư Lộng Ảnh thè lưỡi: “Lòng dạ hiểm độc, ngươi là đồ vương bát đản*.” Kết quả bị Tần Phong chụp một cái trên đầu.
(*Vương bát đản: con rùa 🐢)
Thư Lộng Ảnh nhướng mày, sau đó lay động đi về hàng người của Tần Phong, thực nhanh ở bên tai hắn nói: “Tần Phong đúng không? Về sau chúng ta chính là người cùng một nhóm, xin chỉ giáo nhiều hơn nha~