Gia phó cảm thấy sau lưng chợt lạnh, lập tức sợ tái mặt nhét bạc lại trong ngực: “Ai?!”
Tần Phong đem kiếm vứt trêи mặt đất, không nói hai lời đã nhanh chóng dùng bao bố trong tay chồng lên đầu tên gia phó.
Trước mắt gia phó đột nhiên tối sầm, gã muốn tránh thoát phản kháng nhưng lại phát hiện sức lực đối phương lớn đến kinh người, căn bản phản kháng không thành.
Sau đó gã cảm thấy người nọ đem đầu gã xoay xoay, cả người gã không thể khống chế mà xoay theo ba vòng. Trời đất quay cuồng, đầu một trận mênh mang.
Tần Phong không sai biệt lắm đạp ngã đối phương, diện vô biểu tình nhắm ngay đầu bao bố mà hạ một quyền.
Ai kêu ngươi dám nói chuyện với Nguyệt Ảnh như vậy, ai kêu ngươi ỷ thế hϊế͙p͙ người!
Bịch bịch bộp bộp!
Chim chóc trong đình viện đều kinh sợ bay đi~
Lúc Tần Phong cảm thấy đã đánh đã rồi thì gia phó cũng không còn động đậy nữa chỉ có thể thoi thóp im lìm.
Tần Phong vặn vặn cổ tay có hơi tê dại đứng lên, sau đó lại không cảm xúc đạp vào bụng tên gia phó. Tên gia nô đáng thương kia rốt cuộc ngất đi rồi.
Tần Phong lạnh mặt nhặt kiếm lên, sau đó dùng mũi kiếm chỉ về cái cây bên cạnh: “Xem lâu như vậy rồi, còn không định xuất hiện sao?”
Hắn thính lực kinh người, sớm đã phát hiện có người tồn tại. Chẳng qua đối phương không địch ý, nên ngay từ đầu hắn cũng không có ý làm khó dễ đối phương.
Nạp Lan Diệp trong lòng cả kinh, không nghĩ tới hắn thế nhưng lại phát hiện ra nàng.
Võ vông của nàng cũng không tính là thấp, so với bạn cùng lứa thì có thể nói là cao hơn một bậc, không nghĩ tới thiếu niên nhìn qua cùng tuổi với nàng lại có thể phát hiện sự tồn tại của Nạp Lan Diệp nàng.
Trung Nguyên quả nhiên ngọa hổ tàng long! Nạp Lan Diệp cảm thấy cực kỳ thú vị, ôm lấy tiểu miêu thoải mái hào phóng đứng dậy.
Tần Phong giương mắt nhìn lên, thoáng sửng sốt một chút: “Ngươi không phải người Trung Nguyên?”
Bước ra là một thiếu niên cao ráo, mũi cao, hốc mắt sâu hãm, xanh biếc to tròn chớp chớp, tràn ngập phong tình của dị tộc.
Nạp Lan Diệp xán lạn cười, hành lễ theo người Trung Nguyên, nhưng có chút gì đó không thuần thục: “Không sai, tại hạ Nạp Lan Diệp, từ Tây Vực mà đến.”
Tần Phong chưa từng thấy qua người ngoại tộc, lần đầu nhìn thấy nên không khỏi có chút hiếm lạ, hắn thẳng thắn đánh giá đối phương một hồi, xác định đối phương sẽ không phá hư việc của mình, lúc này mới buông kiếm: “Ngươi tốt nhất không nên đem chuyện ngươi vừa nhìn thấy nói ra ngoài.”
Hắn không sợ Trương gia, huống chi chỉ là một gia phó. Sở dĩ hắn cảnh cáo đối phương như vậy là vì hắn sợ sẽ làm hỏng việc của Nguyệt Ảnh.
Nói xong, xoay người rời đi.
“Ai, ngươi đợi đã!” Nạp Lan Diệp rất hứng thú với Tần Phong, còn chưa nói lời nào đã thấy Tần Phong rời đi nên vội vàng đuổi theo.
Ai ngờ cảm thấy một tia chợt lạnh, chuôi kiếm từ lúc nào đã đặt ngang yết hầu nàng.
Tần Phong không động hơi nghiêng đầu, đồng tử đen nhánh nhìn về phía Nạp Lan Diệp: “Còn có chuyện gì?”
Nạp Lan Diệp chưa từng bị người ta đối xử như vậy, bất quá, nàng thích!
Tần Phong thấy đôi đồng tử xanh biếc như đá quý của đối phương có chút giảo hoạt, sau đó trêи tay Nạp Lan Diệp không biết từ khi nào đã xuất hiện một thanh chủy thủ được nạm từ đá quý đánh về phía hắn.
Tần Phong lập tức nhanh nhẹn tránh thoát, chuôi kiếm trong tay cũng xuất ra, hàn quang một đường đi tới.
Hai người, thế nhưng ở bên trong núi giả, ra tay giao tranh!
……
Thư Lộng Ảnh nghe nói tiệm vải Vinh Hoa sẽ tiến hành làm việc ở hậu viện Trương gia nên y tính toán sẽ ẩn thân tới đó tìm tòi.
Không nghĩ tới từ xa nhìn lại đã phát hiện có không ít người vây quanh, tựa hồ đang xảy ra tranh chấp, cực kỳ náo nhiệt.
Thư Lộng Ảnh thấy nhiều người như vậy liền thoải mái hào phóng đi ra, muốn trà trộn vào đám người xem xét một phen.
Bất quá vừa đi tiến, y liền hối hận.
Những người tham gia thi đấu tự nhiên coi nhau là tình địch, cho nên việc xảy ra tranh chấp cũng thực bình thường. Chẳng qua ngọn nguồn dẫn đến tranh chấp lại là cái con khổng tước đã biến mất từ sáng đến giờ! Thư Lộng Ảnh liền muốn đi đường vòng.
“Ngươi ngươi! Ngươi vừa rồi, nói ta là cái gì?!” Trương Thân nói chuyện không được không nhanh nhẹn, tức giận đem cây quạt chỉ về phía Khổng Nhiễm.
Khổng Nhiễm đôi mắt hơi nghiêng, gằn từng chữ một: “Ta nói, ngươi lớn lên lại giống như một con cóc ghẻ, nhìn thực ghê tởm!”
Cóc ghẻ trong lời của Khổng Nhiễm đương nhiên là chỉ Trương Thân, mà hắn lại là bà con xa của Trương gia.
Trương Thân là người được Trương gia dùng thiệp mời mời đến nên những người tham gia thi đấu luôn đề cao cảnh giác với gã, nhưng gã cũng là người có tính cách kiêu ngạo ngông cuồng, không ít lần châm chọc những tuyển thủ khác, nói họ là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Những người khác e ngại gã có quan hệ với Trương gia, giận mà không dám nói gì, hơn nữa còn có vài người cực kỳ giả tạo vác mặt đi nịnh bợ gã, dùng lời hay ý đẹp nịnh hót đến chín tầng mây.
Một nhượng lại một nhịn, Trương Thân đại công tử này liền không biết tiết chế, không thuận mắt ai là lại châm chọc người đó một hồi, nhưng không may, hôm nay gã lại đụng phải Khổng thành chủ chưa bao giờ chịu thiệt thòi.
Trương Thân trong những ngày gần đây ăn thức ăn không tiết chế, hỏa khí tích tụ không thể thoát ra làm gã luôn luôn khó chịu, nhăn mày nhăn mặt, thập phần ảnh hưởng mỹ quan.
Thấy Khổng Nhiễm dán mặt nạ da người, trắng nõn bóng loáng, tinh tế vô song, da thịt tựa như nữ nhân liền không ngăn được miệng mà nói một câu: tiểu bạch kiểm mà cũng tới giành nữ nhân với một đám đàn ông!
Hạ nhân cười vang một phen, vốn tưởng rằng hắn sẽ thẹn thùng mà chạy đi mất, ai ngờ Khổng Nhiễm miệng văng nước miếng, một tiếng ‘cóc ghẻ’ như dao nhỏ đâm thẳng vào người Trương Thân.
Không khí nháy mắt kiêu ngạo ương ngạnh không ít.
Trương Thân yên lặng không tiếng động chặn đường thoát thân của Khổng Nhiễm, thấy hành động này của gã, Khổng Nhiễm khinh thường nhíu mày, trong lúc vô tình lại nhìn thấy Thư Lộng Ảnh đang có ý định yên lặng thoát thân.
Thư Lộng Ảnh phát hiện tầm mắt của đối phương, y lập tức cười nhạt, con ngươi đen tuyền lộ ra ý cảnh cáo nồng đậm: Ngươi thử kéo ta xuống nước xem?!
Khổng Nhiễm lập tức hồi phục ý cười xán lạn, căn bản không đem cảnh cáo của Thư Lộng Ảnh để vào mắt, cao giọng nói: “Lộc huynh, ngươi sao lại ở đây? Ngươi đến đây để giúp ta một tay sao?!”
Toàn bộ lực chú ý nháy mắt chuyển lên người đang có ý định âm thầm tránh thị phi kia.
Tần Phong dùng kiếm đánh bay chủy thủ của Nạp Lan Diệp, năm ngón tay không sai không lệch chế trụ yếu hầu nàng.
Thấy dáng vẻ kinh ngạc của đối phương, khéo miệng Tần Phong cong lên thu hồi chiêu thức của mình.
Hắn biết Nạp Lan Diệp chỉ là đang cùng hắn luận bàn, không có ác ý, hơn nữa hắn cũng đã đánh một hồi thống kɧօáϊ nên không còn bày ra dáng vẻ lạnh băng nhìn đối phương nữa, nhẹ nhàng hơn và cũng dễ thân hơn.
Nạp Lan Diệp cùng Tần Phong nhìn nhau một lát, không hẹn mà cùng nhau cười ha hả.
“Vừa rồi a, ta tên là Nạp Lan Diệp, ngươi có thể gọi ta là A Diệp. Còn ngươi? Xưng hô thế nào?” Nạp Lan Diệp vươn tay, ngay thẳng nói.
“Tần Phong.” Tần Phong thích tính tình thẳng thắn của đối phương, cùng nàng vỗ tay.
Hai người chỉ hận đã gặp nhau quá muộn, Nạp Lan Diệp mời Tần Phong ra ngoài Ô Hàn Thành đi dạo hàn huyên hồi lâu, không bao lâu sau đã xưng huynh gọi đệ.
“Tây Vực ta đã chơi chán rồi nên mới chạy tới Trung Nguyên nhìn xem. Sau đó ta nghe thấy tin Trương gia muốn chiêu thân nên cũng nhàn rỗi mà đến, không nghĩ tới thế nhưng được tuyển chọn a.” Nạp Lan Diệp cầm chặt bình rượu, một ngụm hào phóng uống sạch, sắc mặt dị tộc lộ ra phong tình bất đắc dĩ, “Ai biết người Trung Nguyên lại lề mề như vậy, cái gì mà Trương tiểu thư đẹp như thiên tiên, ta còn chưa có thấy qua đâu, kiên nhẫn như vậy cũng chả thấy bóng dáng. Tần đệ thì sao? Cũng tới tham gia chiêu thân à?”
Tần Phong cầm chén rượu nhẹ nhấp một ngụm, nghĩ đến việc mình không được tuyển chọn, đáy lòng ảo não, trêи mặt lại không gợn sóng: “Ân, bất quá là không được chọn. Lưu lại Trương gia cũng chỉ là vì một người mà thôi.”
Nạp Lan Diệp trừng lớn mắt: “Ngươi thế nhưng không được tuyển, mắt của Trương gia gì đó để trêи chân mày sao?”
Tần Phong nhìn Nạp Lan Diệp nửa ngày, chung quy chỉ là uống một ngụm rượu, không đem chuyện vì hắn không đủ chiều cao mà bị loại nói ra.
“Người Trương gia đúng là không biết nhìn hàng!” Nạp Lan Diệp thổn thức nửa ngày vì Tần Phong bất bình, đột nhiên mặt đầy hưng phấn, “Đúng rồi, vừa rồi ngươi nói ngươi hiện tại đi cùng một người khác, người này là ai? Ngươi nói so với ngươi còn lợi hại hơn! Ngươi không cần phải giấu diếm, mau mau dẫn ta đi gặp người đó đi!”
Tần Phong nhíu mày, rõ ràng là không muốn nói: “Không cần dẫn đi, trong thi đấu ngươi có thể cùng y so tài.”
Nạp Lan Diệp suy sụp một chút, nhưng ngay sau đó đáy mắt lại hiện lên một mạt tinh quang. Nàng, Nạp Lan Diệp muốn làm đại sự, không có chuyện không thành.
Nạp Lan Diệp là thiếu nữ ở Tây Vực có địa vị tôn quý, về mỹ mạo cũng rất có tiếng tăm, ở Tây Vực không có nữ nhân nào có thể so sánh với nàng.
Hơn nữa các ca ca của Nạp Lan Diệp cũng rất lợi hại, lớn lên tuấn lãng không nói, võ công cùng năng lực đều rất cường, những nam nhân khác ở Tây Vực cũng không thể so với các ca ca của nàng.
Cũng chính vì vậy mà Nạp Lan Diệp không khỏi có chút ngạo khí.
Nghe nói Trung Nguyên địa linh sinh nhân kiệt*, võ công bác đại tinh thông không nói, mỹ nhân cũng rất nhiều, những thứ này không khỏi làm nàng không muốn chịu phục, cho nên mới trộm chạy tới Trung Nguyên muốn nhìn một cái, xem có phải là địa linh sinh nhân kiệt như trong lời đồn hay không.
(*Địa linh sinh nhân kiệt: đất linh thiêng thì sinh người hào kiệt)
Đáng tiếc chính là, sau khi nàng tới đây thì mới phát hiện, người ở đây vốn dĩ không xuất sắc bằng các ca ca của nàng!
Nữ nhân thì nũng nịu, chạm vào một cái liền gặp phiền toái. Nam nhân thì giống như hổ giấy, trước thì giương nanh múa vuốt, sau khi bị nàng dạy dỗ còn không phải là sợ tới mức tè ra quần.
Cho nên khi gặp gỡ Tần Phong, Nạp Lan Diệp cảm thấy Tần Phong là nhân vật kiệt xuất khó gặp ở Trung Nguyên, nếu nói có người lợi hại hơn Tần Phong thì nàng cũng không tin, đương nhiên muốn đi giám định một phen.
Nếu Tần Phong không muốn, vậy nàng sẽ tự mình trộm đi ‘bái phỏng’ đối phương.
Về phần có đả thương người ta không thì nàng cũng không biết, nếu Tần Phong đã nói người ta rất lợi hại thì khẳng định hắn là đang sợ người ta sẽ bị nàng quấy rối trêu chọc đến bị thương cũng không chừng a?
……
Thư Lộng Ảnh đem đám người Trương Thân đánh ngã, đột nhiên lại cảm thấy có chút lành lạnh mà bất nhã hắt xì một cái.
“Xem ra thân thể của ta phải hảo hảo bồi bổ a, tránh bị cảm.” Thư Lộng Ảnh nhíu mày đi vòng qua đám người đang chật vật nằm trêи mặt đất.
==============================
Tác giả có lời muốn nói: càng học đại học thì bản thảo càng không thể bảo đảm a ( khụ khụ, tuy rằng lúc đang nghỉ thì cũng không có gì bảo đảm)
Bất quá gần đây ta liền phát hiện thư viện là một nơi tốt để viết truyện a, kẻ hèn này đang chuẩn bị bắt lấy cơ hội chạy tới thư viện.
Gõ chữ mệt mỏi thì có thể tùy tay xem một quyển sách, thập phần có hơi thở văn nghệ, kẻ hèn này đắm chìm tới mức không thể kềm chế!
Ta hiện tại thật cảm thấy hổ thẹn và cảm tạ các ngươi, cảm tạ các ngươi vẫn luôn làm bạn bên ta, ta cảm thấy sự trả giá của mình rất đáng, ta hổ thẹn với cái tiến độ chậm chạp này, thực xin lỗi đã để các ngươi phải chờ đợi.
Nhiều lời như vậy nhưng vẫn trống không a, hành động mới là sự thật, tăng tiến độ lên mới là một lựa chọn tốt.
Hơn nữa gần đây ta cũng nỗ lực vừa nạp điện vừa viết bản thảo, cũng gia tăng vốn từ của mình, hy vọng có thể viết ‘Nhị Trọng Ảnh’ càng ngày càng tốt.
Hy vọng có thể tiếp tục được sự quan tâm của các ngươi ~O(∩_∩)O