Mắt thấy Thủy Liêm đang tìm đường chết, Khổng Nhiễm rất có tâm mà ngăn cản nhưng vô lực vãn hồi, hắn chỉ có thể khuyên lão nhanh ra ngoài: “Tiền bối, ngài đi viết đơn thuốc đưa cho dược đồng đi bốc thuốc đi a. Mấy ngày nay ngài đã vất vả rồi, cũng nên hảo hảo nghỉ ngơi.”
Sau khi lão rời đi thì Khổng Nhiễm lập tức dặn người hầu mang lên nước ấm và một chén cháo thanh đạm.
“Ngươi đừng so đo với Nam Thần Y, lão và sư phụ ta tính tình rất giống nhau, hơn nữa đều là người đã bước một chân vào quan tài nhưng tính tình lại y như tiểu hài tử.” Khổng Nhiễm nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Thư Lộng Ảnh lấm tấm nước ấm, nghẹn cười.
“Không sao, đây chỉ là việc nhỏ, ta sẽ không ghi tạc ở trong lòng.” Lau qua không biết bao nhiêu lần, trong bụng y lập tức truyền đến cơn đói. Thư Lộng Ảnh lúc này mới buông khăn nhận lấy chén cháo mà Khổng Nhiễm đưa qua, chậm chạp húp từng ngụm.
“Lần này đa tạ ngươi, nếu không phải ngươi tìm xuống núi, Phong nhi có lẽ đã chịu lạnh cùng ta. Về sau nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, chỉ cần ngươi lên tiếng, Thần Nguyệt Giáo tuyệt không chối từ.”
Khổng Nhiễm hừ hừ vài tiếng: “Không cần, ngươi vốn dĩ đã có ân với ta từ trước, hơn nữa đây cũng không phải là chuyện gì lớn lao. Bất quá…”
Khổng Nhiễm nhăn chặt lông mày, nhìn Thư Lộng Ảnh từ trêи xuống dưới: “Ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, y thuật của Thủy Liêm tiền bối chắc chắn sẽ không sai, mà ngươi thực sự có thể vận chuyển võ công mà, đâu giống yếu nhược nhiều bệnh? còn mười năm thọ mệnh kia là sao? Đột nhiên hôn mê lại là sao? Tần Phong không hay biết gì à?”
Thư Lộng Ảnh cười cười lắc đầu: “Hắn không biết, ngươi giúp ta giữ bí mật đi.”
“Ta có chuyện muốn hỏi ngươi, ta thật sự là tò mò nhịn không được a. Ngươi bất quá chỉ còn có mười năm thọ mệnh, vậy ngươi quyết định bên cạnh Tần Phong làm gì? Mười năm qua đi, Tần Phong cũng chỉ có hai lăm hai sáu tuổi, có thể làm gì giúp ngươi đây?”
“Ngươi đã từng nghe qua một người tên Thư Thiên Hữu chưa?” Thư Lộng Ảnh hỏi ngược lại.
Khổng Nhiễm gật gật đầu: “Biết, Thư Thiên Hữu là giáo chủ tiền nhiệm của Thần Nguyệt Giáo, hẳn sẽ là phụ thân của ngươi đi.”
Thư Lộng Ảnh mỉm cười lắc đầu: “Không phải, hắn là phụ thân của Tần Phong.”
“Ta, bất quá chỉ là một thế thân dùng để che mắt những người trong thiên hạ mà thôi……”
Thư Lộng Ảnh đem sự tình năm đó nói cho Khổng Nhiễm.
Thư Thiên Hữu mất tích, hướng đi của thiếu chủ chân chính, thế lực ngu xuẩn muốn tiêu diệt Thần Nguyệt Giáo cùng với thân phận giả mạo của y.
“Tuy hiện tại Thần Nguyệt Giáo đã ổn định nhưng ta bất quá chỉ còn thời gian là mười năm, trong thời gian này, ta muốn mang chủ nhân thật sự của Thần Nguyệt Giáo trở về.”
Khổng Nhiễm trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên mở miệng: “Ngươi không sợ đứa bé kia sẽ nảy sinh tình cảm sâu đậm với ngươi?”
“Trong ba ngày ngươi hôn mê, hắn luôn thời thời khắc khắc canh giữ bên cạnh ngươi, dù ta khuyên hắn thế nào hắn cũng một mực túc trực bên ngươi không rời.”
Thư Lộng Ảnh nghe xong trong lòng ấm áp.
Đúng vậy, chỉ với khoảnh khắc này thì dù sau này, y có dùng khuôn mặt kẻ thù đối mặt với Tần Phong vẫn không hề gì.
Thư Lộng Ảnh nghỉ ngơi một ngày mới đứng dậy đi ra ngoài, quan sát thịnh cảnh Thiên Sơn.
Lọt vào tầm mắt là một vùng tuyết trắng bao phủ các ngọn núi xung quanh cùng thiên nhiên giao thoa, tựa như một cây rìu lớn phá vỡ tầng không trắng xóa, tuyết như một tấm lụa bạc che phủ nét hùng vỹ của Thiên Sơn. Đỉnh núi dâng lên hương vị lạnh lẽo cổ xưa mãnh liệt, tựa như cung điện của tiên nhân.
Thiên Cơ cung, một thế giới thần bí khó mà chạm tới.
……
Từ khi Thư Lộng Ảnh tỉnh lại, Tần Phong tựa như rất thiếu chạy a. Chạy tìm Nam Thần Y vài lần rồi kéo đứt râu của lão, sau đó lại chạy tới phòng bếp và dược phòng, chuyên môn phụ trách chuyện cơm nước thuốc thang của Thư Lộng Ảnh.
Hắn tận lực đem ác mộng ngày ấy chôn xuống đáy lòng. Hy vọng đến một ngày nào đó, tâm tư xấu xa hư thối ấy sẽ hóa thành tro bụi, phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì.