“Buổi đấu giá hôm nay đến đây là kết thúc, xin cám ơn các vị!” Vân Liệt Diễm
vỗ tay, sau đó cùng Mộc Miên đưa Hiên Viên Minh đi. Trao người lấy bạc,
Vân Liệt Diễm để Mộc Miên đưa người đi.
“Vị tiểu thư này, chủ tử
ta yêu cầu muốn gặp tiểu thư một lần” Đưa ngân phiếu, người đó không
muốn vòng vo liền mở miệng nói thẳng.
“Gặp ta?” Vân Liệt Diễm
nhìn người đó, cảm thấy có chút kì quái: “Chúng ta không phải đã thanh
toán xong rồi sao, gặp ta làm gì?”
“Tiểu thư không cần lo lắng,
chủ tử ta đối với tiểu thư cũng không có ác ý gì, chỉ là muốn gặp tiểu
thư một lần mà thôi!” Người nọ tựa hồ biết rõ Vân Liệt Diễm sẽ cự tuyệt, gương mặt vẫn giữ nụ cười không đổi.
“Vậy được rồi. Thế nhưng
ngươi ở đây chờ ta một lát, ta còn chút chuyện phải làm, rất nhanh sẽ
trở về” Vân Liệt Diễm liếc nhìn người nọ, gặp thì gặp thôi, cũng chẳng
mất tí thịt nào. Dù sao cũng đúng lúc nàng muốn biết cái lão sắc quỷ nào cam lòng để nàng đào hai mươi vạn lượng hoàng kim để mua một tên nam
nhân.
Nếu là trước đây, nàng sẽ không dễ gì đáp ứng cho Nhược Lan phần ngân phiếu đã hứu trước đó. Tuy nhiên, Hiên Viên Minh được bán với giá cao hơn so với nàng tưởng tượng, mà nàng cũng không phải là hạng
người bất nghĩa.
“Tiểu thư xin cứ tự nhiên” Người nọ gật đầu, cùng Mộc Miên đứng chung một chỗ, cũng không chút nóng vội.
Vân Liệt Diễm tìm được Nhược Lan, đem ngân phiếu tương đương mười vạn lượng hoàng kim đưa cho nàng: “Nhược Lan tỷ tỷ, đây là phần thuộc về tỷ”
“Muội muội không cần quá khách khí, việc này làm tỷ tỷ thấy có chút ngượng
ngùng” Nhược Lan ngoài mặt cười cười cầm lấy ngân phiếu, nhưng trong tâm đã sớm đóng băng. Nàng cũng biết được, người nàng bán là đương kim Thất vương gia, mà người bán Thất vương gia lại chính là vị hôn thê của hắn - tiểu thư thừa tướng đại nhân, Vân Liệt Diễm. May mắn nàng cũng đã gặp
qua rất nhiều sóng to gió lớn, nếu không thì chân đã sớm mềm nhũn.
“Tỷ tỷ đừng khách sáo, muội muội còn có việc phải đi trước. Lần sau nếu có
thứ tốt, muội lại đến tìm tỷ tỷ” Vân Liệt Diễm nhìn Nhược Lan chớp chớp
mắt.
“Muội muội cứ đi thong thả, Như Mộng các của tỷ tỷ luôn mở
rộng cửa chào đón muội” Nhược Lan đón nhận ánh mắt của Vân Liệt Diễm,
rốt cuộc cũng thở dài một hơi.
Thế nhưng ôn thần này còn chưa tiễn được thì ôn thần khác đã xuất hiện.
Nhược Lan ngẩng đầu lên đã thấy gương mặt như bị người ta xù nợ của Diệp Tô, khóe miệng hiện ý cười.
Nhược Lan há to miệng, một chữ cũng nói không ra, đi theo Diệp Tô tiến vào
căn phòng thượng hạng. Diệp Tô đem ngân phiếu trong tay giao cho nam tử
kia: “Chủ tử, đồ của ngài”
“Mười vạn lượng, vừa đúng” Thanh âm ưu nhã nhưng lại không che được lạnh lẽo bên trong.
Nhược Lan kinh ngạc ngẩng đầu. Thì ra, chủ tử nói mười vạn lượng hoàng kim
nghĩa là bọn họ có thể thuận lợi lấy được mười vạn lượng này sao?
“Thì ra hai mươi vạn lượng này chính là của thái tử. Chủ tử biết chắc thái
tử đang ở nơi này, đương nhiên cũng sẽ không ngồi không mà nhìn người
khác mua Thất vương gia” Diệp Tô liếc nhìn Nhược Lan, cảm thấy nàng ta
thật không có đầu óc.
Nhược Lan cũng không dám lên tiếng, nơm nớp lui xuống.
Bên này, Vân Liệt Diễm đi theo gã sai vặt tiến vào căn phòng thượng hạng
đó, cảm thấy người trước mặt so với Hiên Viên Minh cũng là một cực phẩm
nam nhân.
Một thân bạch y, khí chất tựa trích tiên, tuyệt đối so
với Hiên Viên Minh còn cực phẩm hơn. Quan trọng nhất là, nhất cử nhất
động của hắn còn toát ra một loại khí chất cao quý, đâu như Hiên Viên
Minh nổi giận đùng đùng. Quả thực là khác biệt một trời một vực!
“Vân tiểu thư, không biết Thất đệ đã làm sai chuyện gì mà khiến nàng nổi
giận tới nỗi đem hắn đi bán vậy?” Hiên Viên Phong đặt tách trà xuống
bàn, nhẹ nhàng hỏi. Thanh âm khiến cho người ta thấy thật thoải mái,
không có chút ý tứ chất vấn nào.
“Ngươi là đại ca của Hiên Viên
Minh?” Vân Liệt Diễm sửng sốt một chút. Nàng dường như chưa từng gặp qua cực phẩm nam nhân trước mặt, hắn thế nào lại nhận ra nàng?
“Tại
hạ là Hiên Viên Phong” Hiên Viên Phong cười cười, xem ra nàng đã quên
hắn rồi. Mấy năm trước hắn có đến phủ thừa tướng một lần, vô tình nhìn
thấy nàng. Lúc đó mẫu thân nàng mới qua đời không lâu, nàng cô đơn ngồi
một mình dưới tàn cây, cũng không biết là đang suy nghi điều gì. Chỉ là
lúc đó, nàng không có hoạt bát giống như bây giờ.
“Thái tử điện hạ?” Vân Liệt Diễm nghi hoặc nhìn Hiên Viên Phong. Hắn nhẹ gật đầu, nhìn nàng mỉm cười nhu hòa.