Nhiễm Nhiễm

Chương 12



Cao Lãng từng gặp Ứng Thanh Hề, tính tình kiềm chế rất nhiều.

Gần đây anh bận vào công ty hiểu rõ công việc, không có nhiều thời gian nổi giận với Lý Nhiễm. Mặc dù không thường xuyên ở nhà, nhưng mỗi ngày sớm hay muộn có thể nói vài ba câu với Cao Quý Đồng.

Cao Quý Đồng không thay đổi gì đối với thái độ của anh, cùng lắm là quen với việc nhiều người trong nhà. Cậu có thế giới nhỏ của riêng mình, đôi lúc ngay cả Lý Nhiễm cũng không thể tham gia. Lý Nhiễm dành cho cậu không gian đầy đủ, không muốn can thiệp tâm tư của cậu quá nhiều.

Cuộc sống yên bình như vậy, đối với cô mà nói đã rất hài lòng rồi.

Ba người gặp nhau mỗi ngày, nói vài câu đơn giản, không có niềm vui đương nhiên cũng không có buồn phiền.

Thời gian chầm chậm trôi qua, kỳ nghỉ hè của Cao Quý Đồng đã qua hơn nửa.

Lý Nhiễm muốn tìm được cửa hàng phù hợp trước khi cậu khai giảng, lái xe đi loanh quanh khắp nơi trong thành phố cùng với con trai. Hy vọng luôn đầy ắp, con đường hiện thực khắp nơi là khó khăn thử thách. Một mình cô, tính nết lại có chút mềm yếu, làm việc gì đều hơi lực bất tòng tâm. Liên túc xem mấy cửa hàng, hoặc là vị trí không phù hợp, hoặc là giá cả không phù hợp, chủ nhà thấy cô dễ bàn bạc, giá cũng được nâng lên ghê gớm.

Mặc dù nói với bản thân phải mạnh mẽ lên, cô vẫn sẽ thường xuyên cảm thấy mình không có tài cán gì. Mục Tuyết chưa bao giờ ôm hy vọng gì đối với cô, lúc nhỏ cô và Lý Minh Châu cùng đi học, Lý Minh Châu thích vui chơi như thế, cô ngoại trừ thành tích tốt hơn cô ta, mọi thứ vẫn thua kém với cô ta.

Mỗi người bên cạnh cô đều xuất sắc, chỉ có cô không có gì đặc biệt. Dần dần mọi người đều quen với sự tầm thường của cô, không còn bất kỳ yêu cầu gì với cô.

“Tiểu Nhiễm.” Ở sân bóng Lý Nhiễm lại tình cờ gặp Triệu Dục, anh ấy dắt Triệu Dịch, cười chào hỏi với cô.

Bạn cùng chơi thời thơ ấu trong ký ức đã trở nên mờ nhạt, tính cách như vậy, cho dù cô rất nhớ khoảng thời gian vô lo vô nghĩ đó, nhưng trên mặt chỉ dám giữ nụ cười lịch sự, không dám đến gần quá.

Đây là lần thứ ba Triệu Dục gặp phải Lý Nhiễm, lần đầu tiên vội vội vàng vàng, lần thứ hai anh ấy phải đi làm việc khác, Triệu Dịch và Cao Quý Đồng thay quần áo xong lên sân, lần này anh mới có thời gian trò chuyện với Lý Nhiễm.

“Lần trước anh nói với anh trai gặp được em, anh ấy rất vui, chỉ là công việc của anh ấy khá bận, không có lúc nào rảnh đưa Tiểu Dịch đi, không thì anh ấy rất muốn gặp em.” Triệu Dục ngồi bên cạnh Lý Nhiễm, cách một khoảng cách ngắn trò chuyện với cô.

Tính tình của anh ấy vẫn cởi mở giống như lúc nhỏ, Lý Nhiễm vẫn còn nhớ hồi học tiểu học, anh ấy ngồi xe buýt trò chuyện với một ông cụ đi qua trạm dừng, bố mẹ anh ấy sốt ruột tìm anh ấy khắp nơi, may ở thị trấn nhỏ khá nhỏ, rất nhanh anh ấy tự mình lại đi về, nếu không thì muộn một chút nữa thôi mẹ anh ấy đã xông vào đồn cảnh sát rồi.

“Anh Triệu Húc bây giờ đang làm công việc gì?” Lý Nhiễm cũng rất muốn biết tình hình gần đây của bọn họ, trò chuyện tự nhiên theo lời của anh.

“Anh trai anh sao? Em đoán xem.”

“Uh, đi lính à?” Lý Nhiễm lục tìm ký ức, thăm dò trả lời.

“Cũng không khác nhau nhiều lắm, anh ấy giờ là cảnh sát. Lúc nhỏ anh ấy không phải nói muốn làm bộ đội bảo vệ nhân dân sao, bây giờ cũng là bảo vệ nhân dân.” Triệu Dục cười nói.

“Vậy thì tốt quá.” Lý Nhiễm cảm thấy vui mừng, nụ cười cũng trở nên sáng ngời.

“Chị dâu của anh cũng là cảnh sát, hai người họ quen biết nhau ở trường cảnh sát. Ôi trời, em không biết anh lao tâm khổ trí lắm đấy, hai người mỗi ngày đều bận đến mức chân không chạm đất, bảo anh trông con giúp họ. Chị dâu của anh, đang mang thai vẫn bắt tên trộm ở trên phố…”

Trò chuyện với Triệu Dục là một chuyện rất thoải mái, Lý Nhiễm thấm thoát đã nói chuyện với anh rất nhiều, biết được cô định mở cửa hàng, Triệu Dục rất nhiệt tình nói mình có một người bạn vừa hay có căn nhà cần cho thuê, vị trí xem như không tồi, cô có thể đi xem thử.

Lý Nhiễm xúc động, Triệu Dục làm việc luôn luôn dứt khoát, đúng lúc cuối tuần không có việc gì hẹn thời gian với bạn, đợi Cao Quý Đồng và Triệu Dịch đá bóng xong, đi thẳng đến nơi đó.

Nhà có hơi nhỏ, vị trí cũng có chút lệch, nhưng Lý Nhiễm nhìn thoáng qua nhìn trúng.

Triệu Dục và bạn của anh ấy dẫn cô đi xem trước sau một lần, đây là một con hẻm của phố cổ, xung quanh đều là nhà cũ có sân nhỏ. Sân lát gạch xanh, cảnh vật xung quanh thanh tịnh và đẹp đẽ, cây cổ thụ rậm rạp che ánh nắng chói chang, dưới hiên gió nhẹ mát mẻ.

“Người thuê trước kia cũng thuê để mở quán ăn riêng, cô xem, đồ đạc vẫn để lại rất nhiều này. Đừng nhìn nơi này lệch, xung quanh còn có rất nhiều nhà cũng mở quán ăn. Người bây giờ ấy à, chính là thích nhịp điệu kiểu cũ này, bạn ẩn càng sâu, họ càng tìm kiếm.”

Bạn của Triệu Dục hao tâm giới thiệu, anh ta chào giá không thấp, vượt quá dự toán của Lý Nhiễm. Nhưng trong lòng Lý Nhiễm đã có quyết định, nơi như thế này khó gặp một lần.

Trả giá không tốn nhiều công sức, hẹn xong thời gian ký hợp đồng. Lý Nhiễm đã rất lâu không có vui vẻ như vậy, xem xong nhà rất kiên quyết muốn mời Triệu Dục ăn cơm, cảm ơn anh ấy đã giúp mình giải quyết một vấn đề lớn.

Triệu Dục cũng không khách sáo với cô, chọn một nhà hàng gần đây.

“Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ cơm mà chú Lý nấu, thịt kho tàu chú ấy nấu, là món thịt kho tàu ngon nhất mà đời này anh từng ăn.”

Triệu Dục không kiêng kị nhắc đến bố của Lý Nhiễm, Lý Nhiễm nghĩ đến ông, trong lòng luôn mềm mại.

Trong mắt cô chứa ý cười, nói: “Em nấu không thể ngon bằng ông ấy, hôm khác các anh rảnh, em sẽ làm một bữa đặc biệt mời anh và anh Triệu Húc.”

“Được rồi, anh vẫn chưa ăn cơm mà em nấu đâu.” Lúc Lý Nhiễm rời đi vẫn còn nhỏ, ai nghĩ rằng lớn lên cũng biết nấu ăn giống như bố cô.

Ăn xong, Triệu Dục tạm biệt Lý Nhiễm, đưa Triệu dịch về nhà, Lỹ Nhiễm cũng đưa Cao Quý Đồng về biệt thự Gia Lâm. Cao Quý Đồng hiếm thấy Lý Nhiễm vui vẻ, đối với chuyện mở quán cũng rất hưng phấn, Lý Nhiễm thương lượng với cậu: “Quý Đồng, thời gian này mẹ có thể sẽ rất bận, không thể ở cạnh con giống như trước nữa.”

“Không sao đâu, mẹ, con có thể chơi một mình.” Cậu đã lớn rồi, rất nhiều chuyện đều có thể tự làm, không cần có người trông cậu mỗi ngày.

Lý Nhiễm nắm lấy tay cậu, vui vẻ về nhà.

Hôm nay Cao Lãng về khá sớm, trở về nhìn thấy căn phòng không một bóng người có chút kỳ lạ, nhưng anh không nghĩ nhiều, về phòng giải quyết công việc, Lý Nhiễm và Cao Quý Đồng về thấy anh gọi điện thoại ở ban công, không ra nói chuyện với anh.

“Tiến triển thế nào?”

“Vẫn không có gì tiến triển, phải khiến cho người này động lòng đâu dễ dàng như thế.” Đối phương mệt mỏi trả lời.

“Vậy thì bỏ đi.” Cao Lãng nói.

“Làm chuyện gì cũng phải có thời gian chứ, sếp à, anh kiên nhẫn chút có được không?”

“Cậu thấy xác suất thành công của cậu bao nhiêu?”

“50% đi.”

Xác suất này đã không thấp lắm.

“Bỏ đi, cậu bỏ anh ta đi, tiền tôi sẽ chuyển vào tài khoản của cậu.”

“Bỏ thật sao?”

“Ừ, cậu làm việc của mình đi.”

Nhìn thấy Lý Nhiễm và Cao Quý Đồng trở về, Cao Lãng vội vàng cúp điện thoại. Chờ anh từ ban công đi vào, Cao Quý Đồng đã chuồn vào phòng tắm rửa.

“Thứ tư tới là sinh nhật của ông nội, chúng ta quay về trước một ngày.” Anh bước đến trước mặt Lý Nhiễm, Lý Nhiễm đang trả lời WeChat của Triệu Dục, nghe thấy lời của anh thì ừ một tiếng.

Triệu Dục hỏi cô có về nhà an toàn không, cô trả lời lại bình an. Cao Lãng thấy cô cầm điện thoại có vẻ không để ý đến anh lắm, trong lòng có chút khó chịu, nhưng anh không bực dọc, quay người về phòng.

Tâm trạng anh phức tạp, thầm nghĩ đợi sau này Ứng Thanh Hề đính hôn, có lẽ anh nên nói chuyện đàng hoàng với Lý Nhiễm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.