Nhiễm Nhiễm

Chương 33



Cao Lãng không nhớ đã rời khỏi phòng bằng cách nào, đợi khi định thần lại, phát hiện bản thân đang ngồi ở cầu thang.

Một ông cụ dắt theo con chó nhìn thấy ngồi trên cầu thang liền giật mình, kéo con chó từ lối thoát hiểm đi mất. Đến khi đi rất xa, vẫn có thể nghe thấy tiếng sủa của chó con.

Anh chẳng biết tại sao mình ngồi ở đây.

À, đúng rồi.

Là Lý Nhiễm.

Cô rơm rớm nước mắt, lặng lẽ cầu xin anh nhanh rời đi.

Cao Quý Đồng không giỏi khóc, lần cuối cùng khó là lúc nào, ngay cả Lý Nhiễm cũng không nhớ nổi. Cậu khóc được một lúc sau, mới phát hiện Lý Nhiễm đã khóc, sau đó tiếng khóc bi thương từ từ dừng lại. Chỉ là tâm trạng bỗng nhiên bộc phát nhất thời không thể thu lại, cậu vẫn không thể nhịn được tiếng nức nở nho nhỏ. Muốn an ủi Lý Nhiễm nhưng nói không thành tiếng, nước mắt không kìm được, liên tục tuôn ra từ đôi mắt đau khổ của cậu.

Cậu ngẩng đầu lên từ trong lòng Lý Nhiễm, dùng bàn tay nhỏ bé run rẩy lau nước mắt cho cô.

Lý Nhiễm miễn cưỡng nở nụ cười, nắm lấy tay cậu, sau đó ôm chặt cậu, nước mắt rất nhanh đã thấm ướt quần áo trên vai cậu.

“Quý Đồng, mẹ không buồn, đừng sợ, ngoan, không khóc.”

Thời gian trở nên mơ hồ, Lý Nhiễm ôm lấy Cao Quý Đồng không ngừng ai ủi, dỗ dành.

Đợi Cao Quý Đồng đến cả sức để khóc nức nở cũng không còn, cô gắng sức bế lên, đưa về phòng, nằm xuống bên cạnh cậu.

Cao Quý Đồng đã lâu chưa từng khóc như vậy, cơ thể trở nên vô cùng mệt mỏi, cuối cùng nhịn không được dần dần chìm vào giấc ngủ trong sự bầu bạn dịu dàng của mẹ.

Lý Nhiễm vỗ nhẹ vào lưng cậu, ý thức lờ mờ, đợi đến khi tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã kéo ra màn đêm rồi.

Quý Đồng ngủ không được ngon, trong mơ còn cau mày, vành mắt cô nóng rực, hôn nhẹ lên giữa hai hàng mày nhưng vẫn không xoa dịu được sự khó chịu và bất an của cậu.

Cô lặng lẽ xuống giường, cẩn thận dém góc chăn vào cho cậu, sau đó yên lặng rời đi.

Cô mở cửa phòng ra, nhìn thấy Cao Lãng bơ vơ đứng ở cửa, cô không biết anh quay lại lúc nào, đã đứng ở đây bao lâu rồi.

Anh vô cùng lo lắng, hoàn toàn mất đi khí thế vênh váo hung hăng ban đầu. Nhìn thấy cô, sải bước bước về phía trước.

Lý Nhiễm vô thức lùi sang bên cạnh một bước, anh lập tức không dám nhúc nhích nữa.

“Xin lỗi.” Anh thành thật xin lỗi, “Tôi không cố ý, tôi không phải thật sự muốn nổi giận với em, tôi không phải như em nghĩ…”

Anh chỉ là bị thái độ phớt lờ của cô tức đến mức mất đi lý trí, chưa bao giờ nghĩ muốn tổn thương bất cứ ai.

Lý Nhiễm muốn khóc, lướt qua anh đi về phía phòng khách, Cao Lãng hai bước đã đuổi kịp cô, chỉ là không dám áp sát quá gần nữa, cũng không dám kéo cô lại.

“Xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi không nên nổi giận với em.”

Lý Nhiễm vào bếp, bắt đầu nấu cơm tối cho Cao Quý Đồng. Cô lấy xoong từ trong nồi cơm điện ra, nhận một bát gạo nhỏ trong hộp gạo, Cao Lãng cuống cuồng, đưa tay nhận lấy, “Em đừng làm nữa, tôi kêu người đưa đồ ăn đến.”

Lý Nhiễm buông tay ra, quay người đi về phía tủ lạnh, mặc dù giọng có chút khàn, nhưng giọng điệu rất bình tĩnh: “Quý Đồng thích ăn đồ mà em nấu.”

Cao Lãng đau lòng, ném đồ qua một bên rồi đi theo.

“Xin lỗi.”

Cao Lãng không bao giờ keo kiệt, miễn là cảm thấy chuyện mà mình làm sai thì sẽ chân thành xin lỗi. Ví như anh đối với Ứng Thanh Hề, anh cảm thấy mình có lỗi với cô ta, nhiều năm như vậy vẫn đang tìm cách bù đắp, cũng từng nói rất nhiều lời xin lỗi.

Anh chắn trước tủ lạnh, Lý Nhiễm nhìn anh, chỉ cảm thấy rất mệt.

Vừa nãy dỗ Cao Quý Đồng đã tiêu hao rất nhiều sức lực của cô, cô quả thực không có quá nhiều tinh lực đối mặt với anh nữa.

“Em chấp nhận lời xin lỗi của anh, bây giờ anh có thể đi được chưa.” Cô nói nhẹ nhàng, không có chút lực nào.

Cô thực sự không muốn đi tranh cãi ai đúng ai sai nữa, chỉ muốn nấu những món mà Cao Quý Đồng thích ăn, như vậy chắc là cậu có thể dễ chịu hơn một chút.

Cao Lãng nhìn vào mắt cô, mí mắt sưng húp, viền mắt ửng đỏ, hoàn toàn mất đi ánh sáng, giống như một đầm nước sâu tĩnh mịch.

Anh không biết tại sao sự việc lại đi tới cục diện như hôm nay, nhìn thấy Lý Nhiễm vẻ mặt tuyệt vọng như vậy, thế giới của anh bắt đầu lung lay.

“Tôi không đi.”

Bọn họ như vậy, sao anh có thể bỏ đi, đợi thằng nhóc tỉnh lại, đánh anh mắng anh trút giận thế nào cũng được.

Lý Nhiễm không còn sức lực nào đôi co với anh nữa, nhìn ánh mắt cố chấp của anh, chậm rãi quay người ngồi xổm xuống.

Cô càng im lặng, trái tim Cao Lãng càng hoảng loạn.

Giống như thứ gì đó quan trọng rời khỏi cơ thể anh, anh hoàn toàn không biết đó là gì, muốn nắm giữ cũng không biết nên nắm ở đâu.

Cảm xúc mà Lý Nhiễm không dễ dàng gì kiềm chế, lại bắt đầu sụp đổ trong sự tồn tại ngang ngược của Cao Lãng.

Anh dựa vào cái gì không đi, Quý Đồng đã như vậy rồi, tại sao anh vẫn không đi.

Cô nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, lùi đến rìa vực thẳm, nhưng người ngã xuống không phải là cô và Cao Lãng, mà là Cao Quý Đồng hoàn toàn vô tội.

Cô ôm lấy bờ vai mình, nhịn không được run rẩy.

Cao Lãng nghe thấy tiếng khóc kìm nén của cô, cuối cùng không thể kiềm chế được nữa, ngồi xuống ôm lấy cô.

Lý Nhiễm gắng sức đẩy anh ra, anh lảo đảo một chút, lại ôm lấy.

“Xin lỗi.”

Anh ôm cô rồi bắt đầu xin lỗi.

Cô vùng vẫy đẩy anh ra, nhưng cánh tay anh khoẻ mạnh, lồng ngực dày, làm thế nào cũng không đẩy ra được. Cô cũng không thể kiềm chế sự tức giận và oán trách nữa, cắn chặt cánh tay anh một cái.

Cao Lãng thoáng nhíu mày, mặc cô cắn chặt không buông.

Lý Nhiễm đau khổ không kiềm chế được mình.

Tại sao, rõ ràng là lỗi của Cao Lãng, là lỗi của cô, người chịu tổn thương lại là bảo bối của cô.

Tại sao, bảo bối của cô, rõ ràng không làm gì cả, lại là người bị tổn thương nhiều nhất.

Rõ ràng người nên bị trừng phạt là Cao Lãng, là cô.

Tại sao muốn để bảo bối của cô, nhận lấy đau khổ thay bọn họ.

Cao Lãng ôm lấy Lý Nhiễm, nghe cô than khóc một cách suy sụp, đã mờ mịt lại còn khó chịu. Loại khó chịu này cứ kéo dài không ngừng, càng ngày càng sâu sắc.

Anh biết mình có lẽ đã mất đi cái gì, hơn nữa sớm đã mất đi rồi, đến nỗi mà bây giờ anh hoàn toàn không biết phải làm sao, ngoài hoảng sợ vẫn là hoảng sợ.

“Đừng khóc.”

Rõ ràng anh đang ôm người ta, nhưng trái tim vẫn trống rỗng, Lý Nhiễm cắn vào cánh tay anh, anh không cảm thấy đau chút nào.

Bởi vì tiếng khóc của cô đã khiến anh đủ đau rồi.

Cao Quý Đồng ngủ một giấc đã đến nửa đêm, Lý Nhiễm trông ở phòng cậu, nhìn thấy cậu mở mắt ra liền sờ thử lên trán cậu.

“Quý Đồng, con đói không? Mẹ đã nấu cánh gà Cola mà con thích ăn cho con rồi.” Mắt Lý Nhiễm sưng húp, ngoài cái này ra, tất cả đều bình thường.

Khóe miệng cô nở nụ cười nhàn nhạt, Cao Quý Đồng ngẩn ngơ, cảm thấy mọi chuyện xảy ra trước khi ngủ tựa như một giấc mơ.

Cậu rất đói, nghe thấy lời Lý Nhiễm thì gật đầu.

Lý Nhiễm lấy dép cho cậu, cậu xuống giường mang xong, đến phòng khách ăn cơm. Thức ăn vẫn còn nóng, cậu bụng đói cồn cào, không cưỡng lại gắp một miếng cánh gà ăn trước, cô xới cơm cho cậu xong, thấy khóe miệng cậu dính nước sốt, cười nói: “Chậm chút, mẹ còn nấu món sườn xào chua ngọt nữa đấy.”

Cao Quý Đồng gật đầu, nói: “Mẹ ơi, mẹ cũng ăn đi.”

“Ừm.” Lý Nhiễm đáp, cũng múc cho mình chén bún, ngồi xuống ăn cùng cậu.

Cao Quý Đồng cảm thấy mất mặt, giả vờ chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Ăn cơm xong, nhớ ra bài tập hôm qua vẫn chưa làm, lại bực tức đi làm bài tập.

Tất cả phiền não của học sinh tiểu học, đều không đáng nói trước bài tập.

Mặc dù Cao Quý Đồng thông minh nhưng không thích làm bài tập lắm, lề mề làm xong đã đến sáng sớm. Lý Nhiễm ở bên cậu, đợi cậu làm xong bài tập, tắm rửa rồi lên giường ngủ mới rời đi.

Cả đêm không ngủ, mặt trời lại dần dần mọc lên.

Cao Quý Đồng ăn xong bữa sáng đeo cặp sách lên đi học, hoàn toàn quên hết mọi chuyện xảy ra hôm qua.

Lý Nhiễm suy nghĩ hồi lâu, gọi điện thoại cho Tào Nhân, hỏi cô ấy có quen biết bác sĩ tâm lý trẻ em không.

Chồng chưa cưới của Tào Nhân là bác sĩ khoa nhi, đã giới thiệu cho Lý Nhiễm một người, nghe nói là chuyên gia tâm lý trẻ em hàng đầu trong nước. Lý Nhiễm không màng đến chuyện trong tiệm, hẹn gặp bác sĩ thời gian sớm nhất có thể.

Bác sĩ họ Trình, khoảng chừng 40 tuổi, là một bác sĩ nữ dịu dàng hiểu biết. Nghe miêu tả của Lý Nhiễm, đề nghị cô đưa Cao Quý Đồng đến càng sớm càng tốt.

“Nghe miêu tả của chị, con trai của chị có lẽ thông minh khá sớm. Đôi khi đứa trẻ thông minh quá cũng không phải là chuyện tốt, bởi vì đứa trẻ thông minh hầu hết đều rất nhạy cảm, chúng thường có thể để ý đến cảm xúc tiêu cực của người lớn, dù cho người lớn cảm thấy mình che giấu rất tốt, chúng cũng có thể nhận ra. Hơn nữa, đối với chúng đối với sự việc đã xảy ra đều suy nghĩ của mình, nhưng vì tuổi quá nhỏ, vẫn không có hận thức chính xác đối với rất nhiều chuyện, rất dễ rơi vào cảm xúc tiêu cực.”

Bác sĩ Trình nói chuyện rất nhẹ nhàng, còn đầy sự kiên nhẫn, khiến người ta dễ dàng sinh ra cảm giác tin tưởng.

Lý Nhiễm gật đầu, nói: “Tôi về sẽ từ từ nói chuyện với thằng bé, sớm đưa nó đến gặp chị.”

Bác sĩ Trình vẫn luôn quan sát động tác và vẻ mặt của Lý Nhiễm, cười dịu dàng, an ủi: “Mẹ Quý Đồng à, chị đừng lo lắng, cứ từ từ, không sao đâu. Chị có thể nhận ra con trai tâm lý có vấn đề đã rất khó làm được rồi, bởi vì đa số phụ huynh, đối với con trẻ đều không kiên nhẫn lắm, đặc biệt là đứa trẻ đã lớn như chúng, phụ huynh rất dễ xem nhẹ sức khỏe tinh thần của chúng.”

Lý Nhiễm cúi đầu, bứt rứt khảy ngón tay, “Vốn là lỗi của tôi, là tôi thờ ơ với cảm nhận của thằng bé.”

Bác sĩ Trình lại cười, “Chẳng ai nói phụ huynh không thể mắc lỗi, chỉ cần nhận ra lỗi lầm, cố gắng sửa chữa là được rồi.”

“Mẹ Quý Đồng, mặc dù tôi là bác sĩ tâm lý trẻ em, nhưng nhiều năm như vậy điều trị cho rất nhiều đứa trẻ, đã phát hiện một chuyện. Vấn đề tâm lý của rất nhiều đứa trẻ thực ra không nghiêm trọng lắm, ngược lại bố mẹ của chúng có vấn đề hơn. Hay là, chị vẫn chưa nhận ra, tâm lý của chị cũng có vấn đề.”

Lý Nhiễm dè dặt nhìn bác sĩ Trình, ánh mắt cô lộ ra sức mạnh dịu dàng và bao dung.

“Cảm xúc của trẻ con sẽ dao động theo cảm xúc của người lớn, thằng bé càng quan tâm đến người nào, dao động tạo ra cho thằng bé càng lớn.”

Lý Nhiễm hổ thẹn cúi đầu.

“Chị đừng nản lòng cũng đừng buồn, nếu tâm lý xuất hiện vấn đề, đôi khi tự giải quyết cũng không phải có thể giải quyết được, nếu không thì thế giới này sẽ không có sự tồn tại của chúng tôi rồi.”

Bác sĩ Trình nhìn chăm chú người mẹ trẻ tuổi trước mặt, khoan dung khuyên giải.

“Tôi khuyên chị nhanh chóng đưa con trai đến, chúng ta cùng tìm ra vấn đề, sau đó cùng giải quyết.”

“Tôi hiểu rồi, bác sĩ Trình, tôi sẽ nhanh chóng đưa thằng bé đến.”

Bác sĩ Trình nhã nhặn gật đầu, sau đó nhắc nhở: “Vậy lần sau mời chị và bố của đứa trẻ đưa con đến nhé.”

Cô ấy nhấn mạnh dặn: “Bố của đứa bé nhất định phải tham gia, đây không phải là chuyện của một mình chị.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.