Triệu Dục vẫn muốn hàn huyên chốc lát với Lý Nhiễm, nhưng anh ấy còn phải xử lý chuyện khác, đành lấy điện ra để trao đổi phương thức liên hệ với cô. Anh ấy bảo Triệu Dịch chào tạm biệt hai mẹ con họ: “Tiểu Nhiễm này, hôm khác có thời gian cùng nhau ăn một bữa nhé, nếu ông anh của anh biết được anh đã gặp em, nhất định sẽ rất vui.”
“Được, hai người đi đường cẩn thận nhé.”
Sau khi tiễn đôi chú cháu Triệu Dục, Lý Nhiễm cũng dẫn Cao Quý Đồng rời khỏi cung thể thao, hai mẹ con dùng bữa trưa ở trung tâm mua sắm gần đó.
Buổi chiều Cao Quý Đồng không có lớp học thêm khác, Lý Nhiễm cần sắm một vài nguyên liệu nấu nướng, thấy còn dư giả thời gian, bèn lái xe nửa vòng thành phố đưa cậu đến chợ mua thức ăn. Thường ngày Lý Nhiễm rất ít khi rời nhà, một khi đã bước chân ra ngoài thì nơi cô tới nhiều nhất chính là khu chợ bán thực phẩm, thi thoảng Cao Quý Đồng sẽ đi với cô, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cậu đến nơi này.
“Mẹ ơi, đây là gì vậy?” Mặc dù từng tới nhiều lần, nhưng lúc nào Cao Quý Đồng cũng có thể phát hiện ra các điều mới lạ mà mình không biết, cậu chỉ vào thứ đen xì, trơn bóng, và đang giãy đành đạch bên trong thùng, tò mò ngẩng đầu nhìn Lý Nhiễm.
Ông cụ bày hàng cười tít mắt, trả lời câu hỏi của cậu bằng tiếng phổ thông trộn lẫn vài từ địa phương: “Đây là cá chạch đấy cháu, muốn mẹ cháu mua cho cháu ăn thử không?”
“Thì ra cá chạch trông như này, sao khác với trong sách vậy ạ?”
“Cá thì cũng có loại này loại kia, đương nhiên sẽ khác nhau rồi. Ôi chao, trẻ con mấy đứa bây giờ, ngay cả cá chạch tròn méo ra sao cũng sắp không biết nhỉ. Mấy con này là tôi tự tay bắt được ở ruộng, không phải giống được nuôi trồng đâu, thôi từng này, hai người muốn thì tính rẻ cho một chút đó.”
“Dạ, cảm ơn ông, ông cũng giỏi lắm đó ạ.”
“Miệng mồm thằng nhóc này ngọt xớt, thôi xô này, tặng luôn cho cháu đấy.”
Chợ bán này gần vùng ngoại thành, bên cạnh rau củ tươi xanh, còn có thể mua được nhiều nguyên liệu bình thường hiếm thấy trong các khu đô thị. Thỉnh thoảng sẽ một vài người già nhàn rỗi xách theo thùng và giỏ tre đến, giá cả so ra thì cao hơn ở vùng nông thôn.
Hai mẹ con dạo loanh quanh tới khi mặt trời lặn, sắm đủ thức ăn rồi ghé chợ hoa điểu mua vài bó bông. Ở phía cốp xe, đám cua hồ và cá chạch đang bò lổm ngổm trong thùng, Cao Quý Đồng ngồi hàng ghế sau ôm bó hoa, hỏi Lý Nhiễm: “Mẹ ơi, chú mà hôm nay mình gặp là bạn từ bé của mẹ sao?”
“Đúng vậy.” Lý Nhiễm hồi tưởng lại tuổi thơ của mình, khi cô cũng vui vẻ như Cao Quý Đồng hiện giờ, theo sau anh em nhà họ Triệu mò tôm bắt cá bên cạnh hồ nhỏ, chạy khắp ngõ ngách ngoằn ngoèo ở thị trấn, việc phiền phức nhất chỉ tóm gọn trong số lượng lớn bài tập mỗi ngày, và thời gian xem TV thì ít quá chừng.
Về đến biệt thự Gia Lâm, nắng chiều lẳng lặng rời khỏi nhà, phòng khách trống vắng yên tĩnh, lạnh lẽo gần như không có hơi người. Cao Quý Đồng xách theo xô cá chạch từ trong thang máy đi ra, trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi mỏng.
Lý Nhiễm đặt một số nguyên liệu trên quầy bếp, bảo Cao Quý Đồng hãy tắm rửa thay quần áo, còn mình thì chạy thêm một chuyến nữa, lấy phần đồ còn lại vào.
Cao Lãng đã ngủ nguyên ngày nên đau đầu, nghe thấy tiếng lục đục bên ngoài, anh vừa đấu tranh vừa ngồi dậy, khi bước ra, đã bắt gặp vẻ tay xách nách mang đầy chật vật của Lý Nhiễm, mồ hôi cô nhễ nhại.
Anh nhíu mày, trông thật chướng mắt.
Có tài xế thì không gọi, giả vờ giả vịt như vậy cho ai xem đây.
Anh nghĩ, nhiều năm như vậy mà cô vẫn không hiểu, người đáng thương tất có điểm đáng trách, luôn dùng chiêu này không chỉ ngu xuẩn, sẽ làm người ta phản cảm.
Lý Nhiễm ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt chán ghét của anh, quay người lại không nói một lời.
“Mẹ ơi, mẹ có thấy áo khoác màu trắng của con không?” Cao Quý Đồng nghe thấy tiếng mở cửa, từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy Cao Lãng thì dừng lại một chút.
Lý Nhiễm quay đầu, trong mắt lại khôi phục ý cười, nhẹ giọng nói: “Có phải cái hôm trước con mặc không? Trong tủ quần áo của mẹ, hôm đó thu dọn lẫn lộn cùng nhau rồi.”
“Để tôi.”
Khi bọn họ nói chuyện, Cao Lãng đi tới lấy cái túi mà Lý Nhiễm xách. Cô hơi sững một lát, sau khi phản ứng lại không né tránh.
Ngón tay khó tránh khỏi chạm vào, cô thu về nhanh như bị điện giật, anh dựa rất gần, giữa hơi thở ngửi thấy mùi hương trên cơ thể anh.
Rất bỡ ngỡ.
Cô sớm đã quên, năm đó cô ôm lấy anh, mùi hương trên người anh làm cho người ta say đắm không thể nào thoát khỏi.
“Anh đã ăn chưa? Hôm nay bọn em mua rất nhiều thức ăn.”
“Chưa.”
“Em xào đơn giản vài món, sẽ nhanh chóng xong ngay, anh đến giúp Quý Đồng tìm quần áo nhé, em bỏ ở phía trên, thằng bé có thể không với đến được.”
“Không cần đâu, con mặc bộ khác.” Cao Quý Đồng vừa nghe lời này, vội vàng quay người chạy đi.
Lý Nhiễm và Cao Lãng nhìn bóng hình của cậu, rơi vào trầm mặc rất lâu.
“Để mình em, anh đi làm việc của anh đi.”
Cao Quý Đồng không ở đây, Cao Lãng thấy cô đã thu lại ý cười trong mắt, lại khôi phục dáng vẻ trầm lặng đáng ghét.
Anh nhếch khoé miệng, trong mắt tràn đầy sự châm biếm, “Không đến lượt cô chỉ tay năm ngón với tôi.”
Lý Nhiễm nghĩ rằng anh đang nói vừa rồi cô kêu anh đi giúp Quý Đồng tìm quần áo, cho dù biết anh sẽ không nghe, vẫn giải thích một chút: “Em không phải ý đó, em chỉ muốn để anh và Quý Đồng gần nhau hơn một chút.”
“Chuyện của tôi và thằng bé cũng không đến lượt cô quản.”
Để nói những năm này cô có tiến bộ cái gì, điều nổi bật nhất có lẽ là cô đã quen với giọng điệu như thế của anh. Anh là một người yêu ghét rất rõ ràng. Nhưng duy nhất nắng mưa thất thường đối với cô. Ban đầu có lúc tốt với cô có lúc lại không, sau đó chán ghét hơn một chút hoặc không thích bớt một chút.
“Em biết rồi.”
Lý Nhiễm biết cô nói cái gì cũng vô dụng, từ bỏ giải thích.
Chỉ hy vọng Quý Đồng và anh có thể nhanh chóng quen thuộc một chút, như vậy cô rời khỏi nhà họ Cao, cậu không đến mức quá buồn.
Cuộc đối thoại này chẳng hề vui vẻ, đột ngột im bặt trong sự trầm lặng của Lý Nhiễm.
Mỗi lần Cao Lãng thấy vẻ mặt này của cô thuận tiện nói cô làm sao, lòng ngực luôn nảy sinh một cơn giận. Lý Nhiễm biết anh giận, nghĩ rằng anh sẽ đóng sập cửa mà đi, nhưng cuối cùng anh chỉ ném đồ vào bếp rồi quay về phòng.
Lý Nhiễm không phân ra một chút tinh lực để buồn, xắn tay áo lên rửa tay bắt đầu nấu cơm.
Buổi tối không thích hợp ăn quá nhiều, Lý Nhiễm nấu đơn giản canh mướp đắng trứng gà, tôm luộc, thịt bò bạc hà, khoai từ xào nấm mèo, Cao Quý Đồng chạy cả một ngày nên ăn hơn nửa bát cơm, nhưng Lý Nhiễm không có khẩu vị gì, chỉ ăn chút rau và bát canh.
Cao Lãng ăn cũng không nhiều, có thể là khẩu vị quá nhạt không hợp với anh.
Ăn cơm xong, Cao Quý Đồng muốn đi chơi game một lát, Lý Nhiễm đồng ý. Cao Lãng có lẽ nhớ đến mục đích mình vào đây sống, bước vào phòng âm thanh và phim.
Cao Quý Đồng đang chơi rất vui vẻ, thấy anh đi vào chớp mắt nhìn anh, cậu một chút cũng không tức giận, bản thân lại lấy một tay cầm trò chơi, ngồi bên cạnh cậu.
Cao Quý Đồng tức khắc không còn lòng dạ chơi game, muốn chạy, lại sợ ra ngoài gặp phải Lý Nhiễm, dứt khoát tránh qua một bên, để Cao Lãng tự chơi.
Mấy phút sau, không nhịn được lại gần.
“Vừa rồi ông làm cái gì vậy?” Sao cậu chớp mắt thêm mấy cái, ải khó nhất kia đã vượt qua rồi.
“Muốn biết? Bố dạy con.”
Cao Quý Đồng thấy anh không nói chuyện.
“Đi rót cho bố ly coca.”
Cao Quý Đồng do dự, dáng vẻ không bằng lòng lắm.
“Rót xong bố dạy con.”
Nghe thấy lời này, Cao Quý Đồng đứng dậy.
Anh lặng lẽ cười một cái, thằng nhóc khá ngạo kiều*. Cao Quý Đồng chạy vào nhà bếp, Lý Nhiễm thấy cậu muốn với lấy coca, không đồng ý nói: “Quý Đồng, buổi tối đừng uống đồ uống.”
*傲娇: là kiểu người ngoài mặt tỏ ra cao ngạo, lạnh lùng để che đậy sự xấu hổ, mềm yếu, dễ động lòng và dịu dàng của mình. Có thể gọi là người cứng miệng, thích giả vờ.
Cao Quý đồng nhìn về phía Lý Nhiễm, giải thích: “Mẹ, không phải con muốn uống.”
Nghe vậy, Lý Nhiễm không nói gì nữa, nhìn cậu rót xong coca nhanh chóng chạy đi, không giống như trước kia di chuyển chậm rì rì hồi lâu mới có thể tiến đến bên cạnh Cao Lãng.
Cao Quý Đồng nghĩ đến làm thế nào thông quan, rót coca xong bước vào phòng vẫn chưa ngồi xuống, Cao Lãng liền đứng dậy, anh vò đầu cậu, nói: “Bố có chút chuyện phải ra ngoài, hôm khác lại chỉ cho con.”
Nói xong, không chút do dự đi mất.
Trên màn hình đang hiển thị thông quan thất bại, Cao Quý Đồng chẳng thèm cầm tay cầm chơi game lên. Cắt, ai cần chỉ, tự cậu cũng có thể thông quan.
Lý Nhiễm dọn dẹp nhà bếp xong chuẩn bị đi tắm rửa, thấy trên tay Cao Lãng đang cầm chìa khoá xe, đi qua bên cạnh anh không nói một lời.
Cao Lãng dừng lại một chút, bước lớn rời đi một câu cũng không nói.
Sau khi Cao Lãng đi, Lý Nhiễm nhẹ nhàng mở cửa phòng âm thanh và phim, Cao Quý Đồng đang chuyên tâm chơi game không phát hiện ra cô.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, ánh mắt ảm đạm.
Quán bar nhạc đong đưa, Tạ Tư Niên tỉnh táo hơn nhiều so với đêm qua, thấy Cao Lãng đi qua cười nói: “Nói tới, không phải anh ở nhà với con trai sao? Thằng nhóc chưa ngủ à.”
“Chưa, đang chơi game ở nhà đấy.”
“Này, anh khỏi phải nói, mỗi lần em thấy con trai anh, đều cảm thấy có đứa con cũng không tồi, lần trước lúc em nhìn thấy thằng bé, hình như nó vẫn đang học mẫu giáo nhỉ, đeo cái cặp nhỏ, vô cùng đáng yêu.”
Cao Lãng không quen cùng người khác thảo luận về Cao Quý Đồng, tuỳ tiện hùa theo hai câu, nói: “Làm chuyện chính trước, người đến rồi sao?”