Lý Nhiễm bận rộn ở sau bếp, nghe thấy có người gọi cô ở cửa, quay đầu lại nhìn thấy Triệu Húc đã lâu không gặp, vội vàng rửa tay đi ra khỏi nhà bếp.
“Anh Triệu Húc, sao hôm nay anh có thời gian đến đây thế? Hôm nay anh Triệu Dục có việc, không ở đây đâu.” Cô lau tay, cười hiền hoà.
Triệu Dục gãi đầu, có chút ngại ngùng cười: “Anh không tìm em ấy, anh đến tìm em.”
“Có chuyện gì sao ạ?” Trong lòng Lý Nhiễm ngạc nhiên, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh.
“Tiểu Trương ở chỗ của bọn anh. Em cũng từng thấy rồi, chính là cái người cao cao, da hơi ngăm, chàng trai cười lên có răng nanh.” Triệu Húc tình tình ngay thẳng, mặc dù cảm thấy có chút ngượng nhưng vẫn nói ra, “Lần trước cậu ta gặp em một lần, rất thích em. Ban đầu anh từ chối cậu ta, nhưng không biết từ đâu cậu ta nghe nói em ly hôn rồi, cầu xin anh cả buổi.”
Nghe đến đây, Lý Nhiễm vẫn giữ nụ cười nhã nhặn.
“Con người Tiểu Trương không tồi, mặc dù làm hình sự, hơi bận vào các ngày trong tuần. Trong nhà cậu ta không có cha mẹ già, bởi vì công việc bận rộn vẫn đang độc thân. Anh đã nói với cậu ta tình huống của em rồi. Thế đấy, Tiểu Nhiễm, anh cũng không có ý gì khác. Chỉ là thấy cậu ta nhớ mãi chẳng quên em, cho nên đồng ý đến hỏi em thử. Nếu em không muốn gặp, anh lập tức về nói với cậu ta.”
Triệu Húc nói xong, vẫn cảm thấy không ổn, vừa nói vừa đi ra ngoài. Bộ đồng phục trên người anh, trông vừa mới thức cả đêm, có thời gian liền trực tiếp đến đây. Lý Nhiễm không muốn cũng là chuyện nằm trong dự liệu, đổi lại là anh ấy cũng sẽ không vừa mới ly hôn đã đi xem mắt, ai ngờ Lý Nhiễm gọi anh ấy lại.
Cô nói: “Vậy thì gặp một lần đi.”
Lý Nhiễm vẫn cười dịu dàng, vẻ mặt cũng không miễn cưỡng lắm.
Triệu Húc không ngờ cô sẽ đồng ý, thoáng sững sờ, ánh mắt trong veo của cô đơn thuần lại thản nhiên, Triệu Húc lập tức có chút xấu hổ.
Buổi xem mắt được sắp xếp ở quán cafe vào lúc 3 giờ chiều ngày đầu thu.
Ánh nắng không khô hanh, lá cây hơi ngả vàng.
Lý Nhiễm thay một chiếc váy, trang điểm hơi nhẹ liền đi đến điểm hẹn đúng lúc. Mặc dù chỉ là vội vàng gặp mặt, nhưng khi Lý Nhiễm nghe Triệu Húc nhắc đến cũng có hút ấn tượng. Cảnh sát Trương mặc quần áo bình thường, vui vẻ rạng ngời, biểu cảm và tay chân lại mất tự nhiên cực kỳ. Lý Nhiễm vừa đi vào, anh ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi, làm đổ nước ở trên bàn, hoảng loạn một hồi.
Đợi nhân viên phục vụ dọn dẹp sạch sẽ, hai người ngồi đối diện nhau, cảnh sát Trương đã căng thẳng đến mức đỏ mặt. Lý Nhiễm cũng là một người dễ hồi hộp lo lắng, nào ngờ ngồi trước mặt anh ta cũng không căng thẳng lắm.
Lý Nhiễm chưa từng đi xem mắt, không biết nên nói những gì. May mà sau một lúc căng thẳng, cảnh sát Trương đã dần dần trở lại bình thường, đầu tiên anh giới thiệu bản thân với Lý Nhiễm, sau đó dẫn dắt cô bắt đầu trò chuyện. Có vẻ anh ta bí mật chuẩn bị trước, có hiểu biết đơn giản về sở thích của Lý Nhiễm.
Cảnh tượng sau đó cũng không ngượng ngùng như trong dự tính của Lý Nhiễm, cô thẳng thắn nói với cảnh sát Trương tạm thời mình không có suy nghĩ yêu đương, chỉ là vì nể mặt Triệu Húc mới đến gặp anh ta một lần. Cảnh sát Trương cũng đại khái đoán được, chỉ là muốn cố gắng tận dụng mới nhờ Triệu Húc đứng ra sắp xếp buổi xem mắt lần này.
“Thực ra tôi đến cửa tiệm em vài lần, em đều không để ý đến tôi, tôi đoán có lẽ được tôi không phải là mẫu người mà em thích. Không sao cả, em có thể đến gặp tôi một lần, tôi đã rất vui rồi.” Cảnh sát Trương có vẻ là người tốt bụng, rất biết suy nghĩ cho người khác, mặc dù buồn bã nhưng vẫn cười để Lý Nhiễm không cảm thấy xấu hổ.
Giữa buổi xem mắt, Triệu Dục đột nhiên xuất hiện cắt ngang, vẻ mặt anh ấy bình tĩnh thái độ khác thường, nắm tay Lý Nhiễm kéo cô ra khỏi quán cà phê. Lý Nhiễm đi ra ngoài tiệm mới gọi Triệu Dục lại, sau đó vùng khỏi tay anh.
Hiếm thấy Triệu Dục lại nổi giận. Sau khi anh ấy biết Triệu Húc sắp xếp buổi xem mắt cho Lý Nhiễm đã cãi nhau với anh trai.
“Tiểu Nhiễm, sau này em đừng để ý đến anh của anh.”
Lý Nhiễm bình tĩnh nói: “Anh Triệu Húc cũng là có ý tốt.”
Kể từ khi Lý Nhiễm và Cao Lãng chính thức ly hôn, hầu như mỗi ngày Triệu Dục đều đến cửa tiệm, Lý Nhiễm đã biết tâm tư của anh ấy từ lâu, nhưng dần dần nhận ra bất kể cô giữ khoảng cách thế nào, Triệu Dục vẫn luôn như vậy, đồng thời khi cô độc thân trở lại, ý muốn càng ngày càng rõ ràng.
Trong lòng Triệu Dục nghĩ thế nào, Lý Nhiễm hiểu rất rõ, đổi lại là cô, cô cũng không muốn người thân của mình u mê không tỉnh ngộ. Vì vậy cô đã đồng ý buổi xem mắt lần này, để nói rõ ràng suy nghĩ của mình.
Cô nói với Triệu Dục: “Cảnh sát Trương rất tốt, anh Triệu Dục vừa rồi có hơi bất lịch sự đấy.”
Lý Nhiễm quay lại quán cà phê, nói xin lỗi với cảnh sát Trương. Cảnh sát Trương không tức giận, cũng không hỏi nhiều. Đợi Lý Nhiễm tạm biệt cảnh sát Trương, cô đi đến bãi đỗ xe, nhìn thấy Triệu Dục đứng ở bên xe cô.
Đôi mắt cười của anh ấy không còn, vẻ mặt đau khổ.
“Tiểu Nhiễm, em không cần từ chối anh bằng cách này.”
Lý Nhiễm nói: “Anh Triệu Dục, em cảm thấy em nên thử cuộc sống mới.”
Trước đó cô vẫn luôn sống trong quá khứ, bây giờ chỉ nghĩ đến phía trước.
Triệu Dục ngày thường cảm thấy Lý Nhiễm khá ngốc nghếch, nhưng đôi khi lại cảm thấy cô vẫn luôn vượt ra ngoài dự đoán của anh ấy. Cô không nói dối anh ấy, chỉ là dùng hành động thực tế để nói với anh, dù cho cô muốn bắt đầu cuộc sống mới, người đó cũng không thể là anh ấy.
Cách này đủ khó hiểu, cũng đủ để anh rõ ràng.
Triệu Dục bật cười, Lý Nhiễm lẳng lặng nhìn anh ấy.
“Tiểu Nhiễm, em không quên anh ta được.” Triệu Dục cười xong, vẻ mặt cô đơn.
Ánh mắt Lý Nhiễm không dao động, cô không phản bác lời của Triệu Dục.
“Đây không phải là chuyện mà em có thể kiểm soát.” Cô cũng rất muốn quên đi quá khứ, nhưng đó là một phần cuộc sống của cô, “Anh Triệu Dục, em đã rất hài lòng với cuộc sống hiện giờ. Em không cần bứt rứt với quá khứ, cũng không cần cố tình để quên đi những chuyện gì đó. Mặc dù em vẫn không đủ hiểu rõ với tình cảm, nhưng em biết trên thế giới này có rất nhiều chuyện còn quan trọng hơn tình yêu, ví dụ như tình bạn.”
Tình bạn? Triệu Dục lại bật cười. Điều anh ấy muốn không chỉ là tình bạn.
“Anh ta đúng là một người may mắn.” Triệu Dục luôn cởi mở trong chuyện tình cảm, tình yêu nam nữ trên đời này chẳng qua là thu hút lẫn nhau, hiếm khi có khả năng dài lâu. Nhưng vào lúc này anh ấy rất ghen tị với Cao Lãng.
“Tiểu Nhiễm, em như thế này, sau này vẫn sẽ bị tổn thương.” Con người phải ích kỷ một chút mới sống tốt hơn, cô cứ ngốc quá.
“Em biết.” Lý Nhiễm trải qua quá nhiều, dù ngốc đi chăng nữa cũng biết làm thế nào mới sống tốt hơn, cô cũng đang thay đổi, nhưng có một vài chuyện cô vẫn cảm thấy, cứ như thế này đi. Cô vốn dĩ không phải là một người kiên cường lợi hại mấy, hơn nữa có một số thứ đã thay đổi rồi, cô không còn là chính mình nữa.
Cô cũng không đủ tốt, nhưng đây chính là cô.
“Anh Triệu Dục, tương lai vẫn còn rất dài, đương nhiên em vẫn sẽ tổn thương, cũng sẽ gặp phải nhiều khó khăn hơn, nhưng em cảm thấy em không còn sợ như thế nữa. Em không cần người khác đến bảo vệ em, em sẽ bảo vệ tốt bản thân, cũng sẽ bảo vệ người bên cạnh.” Nói thế nào thì cô cũng là một người mẹ, sao còn hèn nhát giống như trước nữa.
Triệu Dục thở dài, anh ấy thực sự không thể nào dễ dàng buông bỏ.
“Tiểu Nhiễm, anh thật sự rất thích em.” Lý Nhiễm như thế này bảo anh ấy không động lòng thế nào được, nhưng anh ấy thực sự không có cách nào đi vào trong lòng cô, trở thành người được cô yêu thương.
Bọn họ gặp nhau quá muộn, mà anh ấy cũng không phải là Cao Lãng.
Khi Cao Lãng biết tin Lý Nhiễm đi xem mắt anh vẫn đang nghĩ cách dỗ Cao Quý Đồng.
Cao Quý Đồng làm bài tập trên bàn làm việc của anh, anh bắt chuyện với cậu cả buổi nhưng cậu không thèm để ý đến anh. Nếu đổi lại tính xấu trước kia của anh, anh sẽ không kiên nhẫn dỗ dành, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ của Cao Quý Đồng, anh không thể tức giận nổi.
“Câu hỏi này có phải con tính sai rồi không?”
“Không có.”
“Muốn bố chỉ cho con một cách đơn giản không?” Mặc dù thời đi học anh ham chơi, nhưng thành tích học tập không tệ.
“Không cần.”
Cao Lãng ở bên cạnh cậu hồi lâu, Cao Quý Đồng vẫn xụ mặt.
“Mẹ con làm món ngon gì cho con thế?” Trong cặp sách nhỏ của Cao Quý Đồng thường bỏ bánh ngọt mà Lý Nhiễm làm cho cậu, Cao Lãng lục lọi, lập tức bị Cao Quý Đồng ngăn cấm.
“Không cho ông ăn!”
“…” Cậu bảo vệ bánh ngọt của mình giống như bảo vệ bảo bối, Cao Lãng đau lòng, vội vàng lùi lại, “Được rồi, không giành với con.”
Cao Quý Đồng thấy anh đi xa, mới bỏ bánh ngọt xuống tiếp tục làm bài tập.
Cao Lãng không thèm để ý đến cậu một lúc, một mình xem tài liệu và xử lý công việc ở bên cạnh. 30 phút sau, trợ lý mang một đống đồ ăn vào, đều là những thứ mà bình thường Cao Quý Đồng thích ăn. Cao Lãng nói đổi với cậu, Cao Quý Đồng vô cùng có khí phách, cứ không để anh chạm vào bánh ngọt mà Lý Nhiễm làm cho cậu.
Một lớn một nhỏ tranh nhau cả một buổi chiều, Cao Quý Đồng làm bài tập xong, đến phòng nghỉ ngơi của Cao Lãng chơi game. Cao Lãng mải mê làm việc, trong lúc bận rộn nhận được điện thoại của Tạ Tư Niên, cậu ta nói hôm nay cậu ta bắt gặp Lý Nhiễm, cô cười cười nói nói với một người đàn ông ở quán cà phê, có vẻ như nói chuyện rất vui vẻ, trông không giống bạn bè bình thường.
Cao Lãng vừa nghe vậy thì rất tức giận, hôm nay Lý Nhiễm chủ động liên lạc với anh nhờ anh giúp đưa Cao Quý Đồng theo, anh rất vui vẻ lập tức đến đón Cao Quý Đồng. Khi rời đi, anh còn bảo cô yên tâm làm việc, anh sẽ chăm sóc tốt cho Cao Quý Đồng, ai ngờ cô bận đến gặp người đàn ông khác.
Anh lập tức hỏi Tạ Tư Niên gặp Lý Nhiễm ở đâu, Tạ Tư Niên mới không ngốc như vậy, đợi người ta đi mới gọi điện thoại cho anh.
“Anh đi đến đó cũng có ích gì chứ, hai người ly hôn rồi. Anh bình tĩnh một chút, đừng kích động. Nếu không cô ấy càng ghét anh hơn.” Tạ Tư Niên lạnh lùng nói.
Sau khi nghe nửa câu sau, Cao Lãng mới bình tĩnh lại. Nhưng trong lòng giống như có vạn con kiến đang bò lung tung, khiến anh không thể nào yên lòng.
Anh đi loanh quanh trong phòng làm việc, không có cách nào ngồi yên được, cho đến khi mở cửa phòng nghỉ ra, nhìn thấy Cao Quý Đồng đang ôm máy tính bảng ngủ thiếp đi, mới bình tĩnh ngồi xuống.
Anh lấy máy tính bảng của Cao Quý Đồng ra, kéo chăn lên đắp cho cậu.
Tạ Tư Niên hồi lâu không nghe thấy động tĩnh của Cao Lãng, ở bên kia khuyên nhủ: “Nếu anh vẫn còn thích cô ấy, phải tranh thủ, nếu không sẽ có rất nhiều người muốn làm bố dượng của Cao Quý Đồng đấy.”
Trước kia Lý Nhiễm bảo sao nghe vậy, thực sự không thu hút người khác lắm, nhưng mấy năm này Tạ Tư Niên gặp cô, cảm thấy cô thay đổi rất nhiều, đặc biệt là sau khi tranh luận rõ ràng với Cao Lãng, có lẽ tính cách vẫn yếu đuối, nhưng đã cười nhiều hơn rồi.
Con gái cười nhiều sẽ rất thu hút người khác giới.
Tạ Tư Niên cảm thấy mình đã nhọc lòng vì Cao Lãng, nhưng chủ yếu không phải vì anh, mà là vì Cao Quý Đồng. Bố dượng làm sao tốt bằng bố đẻ, một đứa trẻ đáng yêu như Cao Quý Đồng, đáng tiếc lại là con của Cao Lãng.
Cậu ta đưa ra chủ ý cho Cao Lãng: “Bây giờ anh cứ như thế này cũng không phải là cách hay, chi bằng bỏ công sức trên người con trai anh. Lý Nhiễm yêu thương Quý Đồng như vậy, chỉ cần Quý Đồng giúp anh, anh còn sợ Lý Nhiễm sẽ không về bên cạnh anh sao?”
Trường hợp giống như bọn họ muốn tái hợp cũng không phải là chuyện khó, bởi vì có đứa con, cho nên có ràng buộc, đây là điều làm thế nào cũng không rõ ràng dứt được.
Làm sao Cao Lãng có thể không biết, nhưng ngay cả đến bây giờ, anh cũng không muốn ra tay từ trên người Cao Quý Đồng.
Anh nói với Tạ Tư Niên cậu không hiểu.
“Tôi không muốn để cô ấy quay về bên cạnh mình.”
Tạ Tư Niên không hiểu: “Vậy anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn bước đến bên cạnh cô ấy.”
Tạ Tư Niên cạn lời: “Xin hỏi có gì khác biệt sao?”
“Bất kể như thế nào, em nhìn tình hình hiện giờ của anh, nếu Cao Quý Đồng không giúp anh, anh sẽ không còn cơ hội nữa.”
Cao Lãng ngồi bên giường, không phát hiện người nhỏ trên giường nhẹ nhàng nhấp nháy lông mi.
“Chuyện này không liên quan đến Cao Quý Đồng.”
Cô đã chật vật nhiều năm như vậy ở nhà họ Cao vì Cao Quý Đồng, sao anh có thể dùng Cao Quý Đồng để ràng buộc cô nữa.