Nhiễm Phải Pheromone Của Em

Chương 17: Ai Làm Mày Biến Thái?



Lạc Hành Vân rời khỏi bệnh viện, lặng lẽ đi dọc một con phố dài.

Trên đường xe cộ qua lại như nước, gió lạnh, cậu quấn chặt quần áo quanh người, tìm đến một bốt điện thoại công cộng.

Ngày nay, điện thoại di động ngày càng phổ biến, trong khi đó, buồng điện thoại công cộng lại càng trở nên khan hiếm. Cậu đi gần bốn mươi phút mới tìm thấy một cái, lớp sơn vàng cam trên cùng đã bong ra từng mảng.

Lạc Hành Vân trốn vào cái bốt hình nấm, cắm thẻ điện thoại vào, dùng bàn tay căng cứng nhấn một chuỗi số đã khắc sâu vào tâm trí.

Đầu bên kia bắt máy rất nhanh, giọng đối phương vô cùng dịu dàng: “Tiểu Vân?”

“Mẹ ơi…” Lạc Hành Vân gọi hai tiếng, giọng nghẹn ứ lại.

“Sao vậy con?”

Lạc Hành Vân định kể chuyện báo cáo xét nghiệm hôm nay cho mẹ mình, nhưng nhận ra sự căng thẳng trong giọng nói của bà, cậu suy nghĩ một lát rồi lại nhịn xuống.

Cậu tìm đề tài khác: “Con… Con sắp thi tháng.” (*)

(*) Thi tháng: kỳ thi được tổ chức bởi đơn vị có thẩm quyền giáo dục (có thể là của trường, của địa phương) mỗi tháng một lần.

Trái tim treo trên chỉ mành của Lạc Uyển được vỗ về, bà cười thành tiếng: “Cứ thoải mái thôi con, đừng căng thẳng quá, gần đây việc học có nặng không? Con và anh Tiểu Phong đều ổn cả chứ?…”

Sắc trời dần ngả tối, những lời nói lan man lại dịu dàng của mẹ khiến Lạc Hành Vân quên cả thời gian.

Vì lo lắng cho sự an toàn, ba mẹ con cậu không ở cùng một chỗ. Dựa theo “Điều luật bảo vệ Omega”, Lạc Uyển phải xóa bỏ toàn bộ tên và quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới tại một thành phố nhỏ ở phương Bắc.

Bình thường muốn gọi điện thoại cho bà, Lạc Hành Vân chỉ có thể tới bốt điện thoại công cộng, cố gắng hết sức không để lại dấu vết liên lạc.

Lạc Hành Vân rúc mình trong bốt điện thoại màu cam, trán tựa vào máy điện thoại, di di gót chân, dáng vẻ hệt như một đứa trẻ quậy phá đang làm nũng với người lớn.

Hai mẹ con nói chuyện phiếm một hồi, đột nhiên người phụ nữ ở đầu dây bên kia nói: “Sắp tới năm mới, mẹ định…”

“Đừng ạ!” Lạc Hành Vân quát to ngăn mẹ mình lại: “Mẹ cố chờ thêm một thời gian… Một chút nữa thôi, hai năm nữa. Đợi con lên đại học, con sẽ thi vào một trường ở nước ngoài rồi dẫn mẹ đi.”

Lạc Uyển nở nụ cười ẩn chứa sự chua xót: “Đừng tạo áp lực quá lớn cho mình con nhé.”

“Cũng không khó lắm mà.” Lạc Hành Vân nắm chặt bàn tay đang đút trong túi áo, “Con… Con sẽ chăm chỉ học hành, không mệt lắm đâu mẹ, dù sao mẹ cũng đã dạy con kiến thức nền tảng rồi.”

Hai người nói thêm về tình hình gần đây cho đến khi thẻ điện thoại của Lạc Hành Vân báo hết tiền, cuộc gọi mới chấm dứt.

Cậu rút thẻ điện thoại ra, giấu vào túi áo trên ngực.



Buổi tối, Lạc Phong về nhà, phát hiện em trai mình đang cởi sạch quần áo, ngồi trên một lớp vải gạc, bôi thứ gì đó trong suốt như “thạch trái cây” lên người.

Loading...

“Em đang làm gì đấy?” Lạc Phong như nhìn thấy quỷ.

Lạc Hành Vân nói với vẻ không quan tâm cho lắm: “Hôm nay em tới bệnh viện làm xét nghiệm giới tính, kết quả có một chỉ số không ổn lắm.”

“Em bị ốm sao?” Lạc Phong lo lắng để chiếc ghi-ta điện của mình lên bàn, xoay người sờ trán cậu.

“Em không bị bệnh gì cả, chỉ là…” Lạc Hành Vân ngồi im hai, ba giây, làm công tác tinh thần một lúc rồi mới tiếp tục bôi dung môi (*) lên người: “Bác sĩ nói em có khả năng trở thành một Omega.”

(*) Dung môi: là một chất dùng để hòa tan chất khác tạo ra dung dịch.

“Em? Omega?” Lạc Phong ngạc nhiên, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn cậu, nhíu chặt lông mày.

Hắn thất thần ngồi xuống ghế, tự rót cho mình một cốc nước lạnh rồi uống cạn, nhìn về phía em trai, hỏi: “Chắc chắn không?”

“Bác sĩ nói chỉ dựa vào chỉ số đó thì không thể chắc chắn được, phải xét nghiệm pheromone.”

“Sau đó thì sao?”

“Phí một ngàn đồng.”

Lạc Phong: “…”

Hai anh em một người ngồi trên ghế, một người ngồi xổm, nhìn một vòng quanh căn phòng đi thuê chỉ vỏn vẹn 20 mét vuông phục vụ toàn bộ nhu cầu sinh hoạt ăn uống vệ sinh, cảm giác nghèo túng trào dâng.

“Thành phần của pheromone bao gồm rượu và este (*), nếu chỉ cần định tính không cần định lượng (**), tự em cũng xét nghiệm được.” Lạc Hành Vân hất cằm về hướng mặt bàn: “Thiết kế thí nghiệm em đang để ở bên kia.”

(*) Este là một hợp chất hóa học có nguồn gốc từ một axit.

(**) Phương pháp nghiên cứu định tính còn sử dụng quan điểm diễn giải, không chứng minh chỉ có giải thích và dùng thuyết kiến tạo trong nghiên cứu. Phương pháp định lượng tập trung vào nghiên cứu thông qua số liệu nên có tính khách quan cao.

Cậu nảy ra ý tưởng này nhờ một bộ phim điện ảnh tội phạm có tên gọi “Nước hoa”. Bộ phim đó có đề cập tới các bước để thu thập hương thơm trên người các cô gái, điều này áp dụng lên trường hợp của AO cũng không phải chuyện siêu thực không thể xảy ra. Sau gáy Omega có tuyến sinh dục, bên cạnh đó, pheromone cũng được giải phóng từ các lỗ chân lông. Nếu có thể tìm được dung môi thích hợp, rượu và este sẽ hòa tan trong dung môi ấy, từ đó, cậu có thể chưng cất ra pheromone tinh khiết.

Cậu không chờ nổi một tháng để việc phân hóa diễn ra, chuyện này càng xác định sớm bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.

Lạc Phong ngồi xuống trước bàn, quan sát: “Em định tới đâu để chưng cất?”

“Phòng thí nghiệm hóa học.”

Lạc Phong là người trong ngành âm nhạc, chưa học hết Trung học, đương nhiên không thể hiểu thứ trước mắt. Bằng vốn tri thức ít ỏi của mình, hắn cẩn thận ngắm nghía thiết kế thí nghiệm của Lạc Hành Vân từ đầu đến cuối một lần, xác nhận không có gì nguy hiểm.

Lạc Phong xoay người lại, hơi mất tự nhiên sờ tóc em trai: “Bác sĩ cũng bảo đây chỉ là một chỉ số, em đừng quá bận lòng.”

Miệng nói không cần bận lòng, nhưng khóe miệng hắn lại căng cứng.

Cả hai người bọn họ đều hiểu rõ về sự thiệt thòi của Omega.

Khi Lạc Hành Vân bước vào thời kỳ dậy thì, Lạc Phong tin vào tín ngưỡng, ngày ngày cầu nguyện cậu đừng trở thành Omega, chỉ cần làm một Beta bình thường là được.

Trên đời này ai cũng có thể là Omega, nhưng em trai hắn thì không, cậu không thể chịu nổi.

Thật bất ngờ, cậu vượt qua năm 12 tuổi, 13 tuổi, 14 tuổi… nhưng lại không qua được năm 18 tuổi.

Lạc Phong nghĩ thầm, liệu đây có phải là sự trừng phạt của Chúa vì hắn không tới nhà thờ cầu nguyện không?

“Không sao đâu anh.” Lạc Hành Vân nở nụ cười với anh trai, vẫn giữ vẻ bình thản: “Cũng chưa chắc sẽ phân hoá, chuyện này mình bàn sau đi.”



Hôm sau, Lạc Hành Vân xách theo một túi lớn tinh dầu cô đặc đến trường, đi đến chỗ ngồi rồi vội vàng nhét xuống ngăn bàn.

Lý Ngộ ngựa quen đường cũ, hất cằm về phía cậu: “Ấy chà, hôm qua mày và anh Bùi đi đâu đấy?”

Thích Vũ thêm mắm dặm muối: “Trốn học sao không dẫn tao theo với?!”

Lạc Hành Vân: “…?”

Cậu suy nghĩ một lát, hôm qua Bùi Diễn đi khám bác sĩ tâm lý, có lẽ buổi chiều cũng nghỉ học. Cậu vội vàng phủi sạch quan hệ: “Hôm qua tôi tới thư viện tìm tài liệu.”

Lý Ngộ ghé lại gần: “Hai đứa mày nhàm chán thật đấy.”

Thích Vũ do dự một hồi, cũng phát biểu lập trường của mình: “Tao không tới đó đâu, sau này đừng gọi tao.”

Lạc Hành Vân cảm thấy rất kỳ lạ, sao mọi người lại mặc định cậu và Bùi Diễn đi cùng nhau chứ: “… Tôi đi một mình.”

Lý Ngộ: “Thế anh Bùi đi đâu?”

Thích Vũ: “Đúng vậy! Thế lớp trưởng đâu?”

Lạc Hành Vân như sắp phát điên hét vào tai cậu: “Sao tao biết đượcccc!!!!”

Đúng lúc này, Thẩm Thư Ý bước vào: “Hôm qua cậu và Bùi cẩu đi đâu làm gì thế? Cả đêm cũng không thèm về.”

Lạc Hành Vân: “…”

Cậu đã chẳng buồn nói nữa rồi.

Vì sao lại tới hỏi cậu khi không tìm thấy lớp trưởng thế? Lớp trưởng là trang sức đeo chân của cậu à?

Lạc Hành Vân đứng bật dậy. Tuy biết bọn họ không có ý gì, chỉ đơn thuần cảm thấy Bùi Diễn và cậu gần gũi, nhưng cứ nghĩ tới việc “Bùi Diễn và cậu gần gũi”, Lạc Hành Vân đã cảm thấy không thoải mái.

Trước đây, ấn tượng của cậu về lớp trưởng vẫn luôn rất tốt, thậm chí còn có chút kính trọng, nhưng tất cả đều sụp đổ vào ngày hôm qua.

Má nó, lớp trưởng có vẻ đang muốn đè cậu kia kìa.

Điều này khiến khao khát đấu tranh của một trai thẳng mạnh mẽ trỗi dậy.

Ngay lúc ấy, Bùi Diễn đi vào lớp, thay cậu tiếp nhận tất cả nghi vấn từ hàng xóm láng giềng. Nam sinh trung học vừa buồn tẻ vừa gay, trốn học nửa ngày cũng trở thành đề tài bàn tán được.

Khác với sự kháng cự, không được tự nhiên và thái độ thù địch của Lạc Hành Vân, biểu hiện của Bùi Diễn vô cùng thản nhiên: “Tôi đi khám bác sĩ tâm lý.”

Lý Ngộ: “Cuối cùng mày cũng biến thái rồi à?”

Bùi Diễn: “Không khác là bao.”

Lý Ngộ: “Thế mày còn cho tao chép bài tập không?”

Bùi Diễn lấy bài tập ra.

Lý Ngộ cười khà khà: “Còn cho tao chép bài tập, thế là không nghiêm trọng lắm rồi.”

Kẻ không não vùi đầu chép bài tập, người có đầu óc quay sang hỏi: “Bùi thần, ai làm mày biến thái thế?”

Alpha sẽ không tự động dục, chỉ khi bắt gặp pheromone của Omega phù hợp mới bị dẫn dắt.

Nói cách khác, có Omega khiến Bùi Diễn động tình.

“Đừng cmn là Cố Thanh Tích chứ!” Kẻ không não vừa làm bài tập vừa nói chen vào.

“Với cái trình độ của mày thì đừng có hóng hớt nữa.” Bùi Diễn đạp cho Lý Ngộ một phát dưới gầm bàn.

“Không phải là…” Thẩm Thư Ý thoáng nhìn về phía Lạc Hành Vân theo bản năng.

Hắn vừa liếc sang đã cảm thấy không đúng: Cmn, Lạc Hành Vân là Beta, mình nhìn cậu ta làm gì chứ?

Nào ngờ, Lạc Hành Vân lại hung hăng lườm lại.

Trên mặt viết rõ: Nhìn cái đmm ấy!

Thẩm Thư Ý cũng biết mình không đúng, ngượng ngùng quay đầu lại, đúng lúc đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Bùi Diễn.

“Là sao?” Bùi Diễn hỏi với vẻ hứng thú.

Thẩm Thư Ý có một linh cảm mạnh mẽ, nếu hắn nói ra sẽ bị xử tử ngay lập tức. Hắn chán chường để lại một cậu “Tao không dám hỏi cũng không dám nói” rồi quay đầu đi.



Ăn cơm tối xong, Lạc Hành Vân mượn chìa khóa phòng thí nghiệm từ thầy dạy Hóa.

Lạc Hành Vân học Sinh và Hóa cũng không tệ, huống hồ cả văn phòng Khoa học – Tự nhiên đều quen mặt cậu, đề xuất một thí nghiệm về nước hoa cũng không khó để được chấp nhận.

Giai đoạn đầu của thí nghiệm khá đơn giản, chỉ là rất tốn thời gian, chủ yếu phải để dung môi hòa tan trong rượu rồi chưng cất, sau đó thu thập mẫu pheromone thuần túy, tiếp tục căn cứ vào các phần tử hữu cơ có khả năng tồn tại để tiến hành thí nghiệm.

Cậu chuẩn bị xong trang thiết bị, phát hiện việc chưng cất còn phải đợi ít nhất nửa buổi tối.

Không hề mất kiên nhẫn, cậu đứng cạnh trang thiết bị, vừa tra cứu luận văn trên mạng, vừa tiếp tục hoàn thiện bước tiếp theo của thiết kế thí nghiệm.

Chớp mắt, loa đã phát thông báo “về nhà”, tiết tự học buổi tối đã kết thúc, những học sinh trọ ở trường chậm rãi trở về phòng ngủ. Qua mười lăm phút, toàn bộ tòa nhà đã chìm trong thinh lặng, hàng loạt ô cửa sổ đã tắt đèn.

Lạc Hành Vân đưa mắt nhìn về phía bình thuỷ tinh, bên trong còn dư lại 1/5.

Thành viên hội Học sinh thuộc tổ tác phong và kỷ luật đeo băng đỏ bắt đầu đi kiểm tra từng phòng học. Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân đã dừng trước cửa phòng Sinh Hóa 3: “Bạn học, bạn nhanh lên một chút.”

“Không nhanh nổi, tôi đang làm thí nghiệm mà.” Lạc Hành Vân cười tủm tỉm, trả lời cô bạn xinh đẹp đứng trước cửa.

“Chúng tôi phải đảm bảo không còn ai ở đây!”

“Tôi làm thí nghiệm suốt đêm ở đây, thầy dạy Hóa đã đồng ý rồi.” Lạc Hành Vân mở mắt nói dối.

Cô bạn lúng túng: “Nhưng sau khi chuông tự học buổi tối vang lên, không ai được phép ở lại tòa nhà giảng dạy nữa, nếu không sẽ bị trừ điểm!”

“Vậy em đừng trừ là được.” Lạc Hành Vân cong mắt, trêu ghẹo em gái khóa dưới: “Thầy giáo không dạy em phải đối xử tốt với đàn anh khóa trên sao?”

Cô bạn hung hăng dậm chân: “Chuyện này tôi không thể quyết định được, để tôi báo cáo với hội trưởng đã!”

“Ôi chà, em cứ đi đi.” Lạc Hành Vân ôn hòa không biết xấu hổ tiễn người rời đi.

Một lát sau, cô bạn đã dẫn theo hội trưởng của mình quay lại.

Cô gái chỉ thẳng vào cậu: “Chính là cậu ta!”

Lạc Hành Vân ngây ngốc.

Alpha cao lớn anh tuấn mặc đồng phục, im lặng bước ra khỏi bóng tối, trên cánh tay phải đeo băng đỏ.

Hệt như một diễn viên đã chờ rất lâu ở sau cánh gà.

Lạc Hành Vân ngay lập tức thu lại vẻ mặt đàn anh đùa giỡn em gái khóa dưới, người đang dựa vào bàn cũng phải đứng thẳng dậy, đôi môi mỏng mím thật chặt: “… Lớp trưởng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.