Nhiễm Sương

Chương 17: Rạng Sáng Bảy





Dẫn Thương Chiết Sương đi tắm thay y phục là một tiểu nha đầu váy gấm vàng nhạt, nàng ước chừng khoảng mười sáu tuổi, đôi mắt trong như nước.

Do nghe lời truyền bá rộng rãi của tên hầu bàn kia, thỉnh thoảng nàng lại ghé mắt nhìn Thương Chiết Sương vài lần, dường như nàng cảm thấy rất hứng thú.Đối với nàng, công tử tốt như vậy, không phải quý gia cô nương bình thường nào cũng có thể xứng đôi."Cô nương, ta đã xem nhiệt độ nước rồi.

Ngài thích dạng y phục như thế nào, ta có thể chọn giúp ngài."Thương Chiết Sương vừa đến trước tấm bình phong đã ngửi thấy giữa màn hơi nước có hương thơm thoang thoảng, nàng tháo dây buột tóc xuống, trả lời: "Chỉ đơn giản màu đỏ là được, nếu có thể giống với bộ này của ta thì tốt hơn."Ở tuổi này cô nương nên thích chưng diện, như bánh trên dĩa cần được trang trí, nhưng không cần quần áo hoa mỹ hoặc ngọc châu liên thành, chỉ muốn cái đơn giản nhất sao?Tiểu nha đầu lại tăng thêm phần hiếu kỳ với Thương Chiết Sương.Công tử xem trọng cô nương, quả nhiên không nhìn đến những vật ngoài thân như tiền tài hay bề ngoài của công tử như người thường.Nghĩ như thế, hảo cảm của nàng với Thương Chiết Sương càng tăng thêm, giọng nói càng thêm nhiệt tình."Cô nương tự sắp xếp thật tốt, ta mua đồ giúp cô nương xong lập tức sẽ trở về.


Lúc tắm, nếu cần phân phó, trên dưới Phong Lộ Lâu không ai dám bạc đãi cô nương cả."Thương Chiết Sương không nhận ra ý vị khác bao hàm trong lời nói của Thương Chiết Sương, chỉ xem người trong Phong Lộ Lâu đều như hầu bàn kia, đều cho nàng là khách quý của Tư Kính, vì lẽ đó nàng cũng không từ chối, nhẹ gật đầu.Sau khi tiểu nha đầu đóng cửa, Thương Chiết Sương mới ra phía sau bình phong rửa tay trước, cởi bỏ y phục mới đưa thân thể chậm rãi ngâm mình vào nước nóng.Không thể không nói, tiểu nha đầu kia thật sự rất có tâm.Trên mặt nước là một tầng cánh hoa sen hồng nổi lềnh bềnh, nhiệt độ vừa phải, Thương Chiết Sương thả mình đắm chìm vào làn nước, toàn bộ cơ thể thoáng chốc thư giãn.Nàng nhìn qua tơ hồng trên cổ tay, chiếc chuông lỏng lẻo thắt trên đó, tựa như một đồ trang trí bình thường của các cô nương.Nàng nhìn chiếc chuông nhỏ hồi lâu, lầm bầm rồi đưa tay vào nước ấm.Hơi nước chậm rãi bốc lên, trước mắt nàng hiện ra một tầng sương mỏng, đầu óc bắt đầu dần hỗn độn.Mấy ngày nay mệt mỏi, nước nóng dường như có thể giải phóng tất cả.

Cơn buồn ngủ ập đến như sóng triều, thúc giục Thương Chiết Sương đóng mi mắt lại.Nàng cũng lười khắc chế, dựa vào bản năng ngâm trong nước nóng, đi vào giấc ngủ nặng nề.Thương Chiết Sương bị đánh thức bởi một tiếng gào khóc thảm thiết.Thời gian nàng ngủ chưa tới một nén hương, nghe thấy tiếng kêu này, chân nhẹ giẫm một cái nhưng cả người đều trượt xuống nước.May mà nàng phản ứng nhanh, hai tay chống lên hai bên thành của thùng nước, nếu không thật sự phải uống một ngụm nước lớn.Người giữ cửa hình như nghe được động tĩnh trong phòng, lên tiếng: "Cô nương có sao không?""Không sao?"Thương Chiết Sương bình ổn giọng nói, nghĩ đến may mà không làm ra chuyện gì mất mặt, nên phân phó thêm một câu: "Đã gần một canh giờ, đem y phục vào đi."Tiểu nha đầu bên ngoài trả lời, thanh âm "kẽo kẹt" của cửa vang lên, thân ảnh nhỏ nhắn đặt y phục đã xếp gọn lên bàn trong, rồi chậm rãi lui khỏi gian phòng.Thương Chiết Sương thay xong y phục mới phát hiện, tiểu nha đầu này đưa bộ y phục còn kèm theo lệnh bài khắc chữ Phong Lộ Lâu.Nàng giật mình cầm lấy lệnh bài, chăm chú nhìn chữ trên đó, nhất thời không mò được mục đích tiểu nha đầu kia đặt nó ở đây.


Hiện nay nếu nàng là khách, còn dựa vào ý tứ của người trong Phong Lộ Lâu, liền lấy lệnh bài buộc bên người rồi đẩy cửa ra ngoài.Hành lang không có một ai, nha đầu vừa đưa y phục cũng không thấy bóng dáng.Thương Chiết Sương lần theo trí nhớ xuống lầu dưới, vừa đi tới đầu cầu thang đã như được một thanh âm bén nhọn chói tai đầy tức giận."Phong Lộ Lâu các người đối đãi khách thế à? Bản cô nương tại sao không thể lên?"Thương Chiết Sương đã xuống được phân nửa lầu, dừng một chút trước tranh chấp không rõ, lúc này mới đem ánh mắt hướng xuống lầu.Mấy bậc phía trước có một cô nương mặc áo vàng gấm hoa đỏ đang đứng.Đôi mắt hạnh của nàng sinh ra có mấy phần như mặt nước thêm chút gợn mây, thời khắc này nàng chau mày, trợn mắt lên, hai tay chống nạnh, một tay chỉ lên mặt thị nữ, chà đạp khí chất quý gia vốn cũng không nhiều kia triệt để.Nàng vừa mắng vừa liếc ngang liếc dọc, dừng lại chút, một đạo ánh sáng màu đỏ xông vào tầm mắt của nàng.Theo chiếc váy đỏ đó nhìn lên, Lâm Nguyệt Nhu đối mắt cùng Thương Chiết Sương.Không phải nói trên lầu không có người sao?Ở đây sao lại có một người?Nhớ đến trước đó bị Tư Kính cự tuyệt nhiều lần trước cửa, Lâm Nguyệt Nhu tức giận nổi điên, chỉ vào Thương Chiết Sương chửi ầm lên, không màng tất cả, không có chút nào ra dáng danh môn khuê tú."Không phải nói không có người khác sao? Đây là thứ gì? Không lẽ không phải người sao?"Thương Chiết Sương căn bản chỉ là người ngoài cuộc không quan tâm dưới lầu có gì, không chỉ không có tâm tư xem náo nhiệt, thậm chí có hơi buồn ngủ.Nhưng nàng vừa mới xuống bậc thang liền bị người bắt lấy chửi một trận, sau khi khó hiểu, trong lòng nhất thời có một chút tức giận dâng lên.Nàng nhìn Lâm Nguyệt Nhu một chút, rồi nhìn một đám người đang cuối đầu một chút, dựa vào lời nãy vừa rồi của nàng ta, thoáng chốc đã hiểu ra ngụ ý của lệnh bài tiểu nha đầu kia đưa cho nàng.Hóa ra nàng ấy muốn cho Lâm Nguyệt Nhu cảm thấy nàng là người của Phong Lộ Lâu, tránh để nàng tai bay vạ gió.Nhưng nàng lại là người chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn.Lâm Nguyệt Nhu này càng quan tâm Tư Kính, càng phách lối, nàng càng muốn đối nghịch với nàng ta.Theo ý nghĩ này, dường như nàng không cần suy nghĩ, liền cong khóe môi, ngáp một cái lười biếng đáp: "Ánh mắt của cô nương không tệ, ta thực sự không phải người."Câu nói này của nàng khiến không khí trong lâu càng thêm an tĩnh, mọi người nín thở ngưng thần, ngoan như cún con, thậm chí tiếng hô hấp đều nhẹ hơn.Lâm Nguyệt Nhu trừng mắt nhìn nàng, không hiểu nàng đang làm trò gì."Này, hiện tại cô nương không cần mặt mũi như vậy sao? Ngay cả câu mình không phải là người cũng nói được.""Không phải là con người chưa chắc gì không có chỗ tốt." Thương Chiết Sương cong mày, cười phóng túng xinh đẹp, ngữ điệu trong lời còn có mấy phần hờ hững.Nàng nghiêng đầu, trong ánh mắt có chút thương hại nhìn Lâm Nguyệt Nhu từ trên cao, khiến cho nàng ta thoái ý."Dạng như cô nương đây không có mấy phần tư sắc, như cọp cái, sao có thể so sánh với hồ ly tinh như ta chứ?"Câu nói này của nàng cực kỳ ngả ngớn, tựa như chữ "Hồ ly tinh" này trong mắt nàng không mang bất kỳ nghĩa xấu nào, thậm chí còn có mấy phần vượt trội hơn.Lâm Nguyệt Nhu tức đến xanh mặt, từ "Hồ ly tinh" khiến nàng ta liên tưởng đến nhiều thứ không thích.Như việc nàng và Tư Kính liệu có phải có gì đó hay không, hay như việc vì sao chỉ có nàng có thể đứng ở nơi có Tư Kính, lọn tóc còn mang mấy phần ẩm ướt.Chỉ có ba chữ, trong đầu nàng đã diễn thành một cuốn thoại bản dâm mỹ rồi.Lâm Nguyệt Nhu giận đến phát run, căn bản không muốn tin, công tử như Tư Kính ôn nhu như ngọc, sao có thể ở cạnh một nữ tử phóng đãng như thế này.

Nàng trừng mắt nhìn xung quanh, hung hăng quát: "Phong Lộ Lâu sao lại du nhập thứ hàng như vậy, các ngươi đều không biết à?"Đám người Phong Lộ Lâu cũng không nghĩ đến Thương Chiết Sương sẽ nói ra mấy lời đó, từng cái đầu cúi xuống không dám lên tiếng, hận không thể an tĩnh đến biến thành con rùa rụt cổ.Một bên là đại cô nương được sủng ái nhất Lâm gia, một bên là phu nhân tương lai mà công tử xem trọng.Nói gì cũng sẽ sai.Thương Chiết Sương híp mắt đánh giá Lâm Nguyệt Nhu, không vì nàng ta mà biến sắc, ngược lại còn cười thành tiếng.Nàng chậm rãi bước xuống bậc thang, từng bước đến gần Lâm Nguyệt Nhu, nhẹ giọng nói bên tai: "Ta như vậy còn hơn so với một số người, làm hồ ly tinh bị chèn ép đến cúi đầu không làm được.

Còn có người, trong lòng có tình ý mà còn câu nệ nữ tắc, không dám nói nhỉ?"Từ nhỏ Lâm Nguyệt Nhu đã chịu sự dạy dỗ nghiêm khắc, còn lớn lên trong sự yêu thương, lời nói rõ ràng như vậy khiến mặt nàng ta đỏ lên mấy phần.Vài phần tức, vài phần là xấu hổ.Tức vì người ngoài không mấy tên tuổi như Thương Chiết Sương lại dám nói như thế với nàng, thẹn với lòng vì bị nàng nói trúng tim đen, thật sự là suy nghĩ trong đầu nàng.Dưới sự vừa tức vừa giận này, sự kiêu căng trong bản chất của nàng ta đã bị kích thích phát ra, đưa tay lấy chén trà nóng ném về phía Thương Chiết Sương.Đám người trên lầu run sợ, sợ rằng Lâm Nguyệt Nhu làm Thương Chiết Sương bị thương, công tử sẽ hỏi tội bọn họ.Thế là đám người vừa rồi còn giả vờ như vật trang trí nhất thời di chuyển, luống cuống muốn che cho Thương Chiết Sương.Mà đối tượng được bọn họ quan tâm còn phản ứng nhanh hơn, bước chân xoay tròn, vạt áo đỏ phất một cái thành một vòng cung hướng về chén trà đang bay đến, đánh cho trở về nơi xuất phát.Chén trà rơi xuống đất phát ra tiếng chói tai giữa không gian yên tĩnh, nước trà văng đến ướt nhẹp mặt của Lâm Nguyệt Nhu, khiến gương mặt đỏ bừng vì tức giận của nàng ta càng thêm đỏ."Này, tại sao trà này không có lá trà?" Thương Chiết Sương nhìn sợi tóc trước trán Lâm Nguyệt Nhu, lắc đầu ra vẻ tiếc nuối, sau đó phân phó cho hầu bàn quen thuộc: "Sau này không được lọc trà kỹ lưỡng như thế, nếu không khách chẳng phải sẽ cảm thấy chúng ta đường đường là Phong Lộ Lâu lại ăn xén nguyên liệu sao? Hôm nay vị cô nương này không trách tội, là phúc của các ngươi đó."Do Lâm Nguyệt Nhu thường đến Phong Lộ Lâu quấy rối công tử nhà mình, hầu bàn đã sớm nhìn không thuận mắt với nàng ta, hiện tại thấy nàng ta bị Thương Chiết Sương chọc cho nghẹn đến không nói nên lời, kém chút là cười ra tiếng, kìm nén đến vặn vẹo khuôn mặt."Hắn cố gắng nhịn xuống sự vui vẻ đang dâng trào, nói một từ "Dạ" rồi lập tức quay đầu, không dám để Lâm Nguyệt Nhu nhìn được gương mặt của mình.Hình như Thương Chiết Sương còn chưa chọc tức đủ Lâm Nguyệt Nhu, tháo lệnh bài bên hông xuống, chậm rãi thưởng thức trên đầu ngón tay, còn sợ rằng Lâm Nguyệt Nhu thấy không rõ ba chữ khắc đến đó.Một bên nàng vuốt ve lệnh bài, một bên dùng giọng đùa cợt nói: "Có đôi khi...!Người thường thật đúng là không bằng hồ ly tinh...!Ồ, thật đáng tiếc."Lâm Nguyệt Nhu tức đến hốc mắt cũng đỏ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Người chờ đó, lần sau ta..."Lời nàng ta còn chưa nói hết, đã bị Thương Chiết Sương đánh gãy."Lần sau, ta thấy cô nương một lần liền tạt cô một lần.


Công tử vốn hữu lễ, không muốn nói quá thẳng thắn, mặc cho dạng không cần mặt mũi như cô bám dính.

Nhưng ta là tiểu nhân có thù tất báo, cô cần phải nhìn xem mình có bản lãnh đến tìm ta gây phiền phức hay không, nếu không thì nên đi vòng đi."Lâm Nguyệt Nhu run lên, phút chốc nhớ lại lúc nàng muốn đánh Thương Chiết Sương, đám người Phong Lộ Lâu đã phản ứng rất dữ dội.Dù nàng kiêu căng, cũng không phải không có đầu óc, có thể hiểu được mấy phần trong đó.Nàng ái mộ Tư Kính, biết hắn đến nay vẫn lẻ loi một mình, vụng trộm biết hắn là chủ nhân của Phong Lộ Lâu, cho nên mới xin sự đồng ý của Lâm gia, mỗi ngày đến Phong Lộ Lâu tìm hắn.

Nhưng hôm nay không hiểu trong Phong Lộ Lâu lại xuất hiện thêm một người, nàng không thể trêu vào, càng không thể chọc đến Tư Kính, đành phải giấu hết lửa giận dưới đáy lòng.Lâm Nguyệt Nhu kìm nén rất lâu, nghẹn đến hốc mắt đều đỏ, cũng không dám phản bác Thương Chiết Sương một câu, hất đầu, không quản bộ dáng chật vật của mình thế nào, tựa như chó nhà có tang vội vàng rời đi.Thương Chiết Sương nhìn bộ dáng tức đến hổn hển của nàng ta, chỉ cảm thấy mình vừa mắng rất ác rất khí thế, hoàn toàn không để tâm đến đám người Phong Lộ Lâu đã bị quay mòng mòng, vừa rồi tự tiện mượn danh của Tư Kính diễu võ giương oan, trong mắt người khác chẳng khác nào "Tuyên bố chủ quyền".Nàng liếc qua hầu bàn trước rồi sang đến tiểu nha đầu đưa y phục, hoàn toàn không đoán nổi sự sùng kính trong mắt họ là gì, chỉ cười cười, nói "Làm phiền rồi", sau đó như một người nhàn tản đi ra Phong Lộ Lâu.Gian phòng vừa nãy còn đóng chặt cửa, chẳng biết mở ra tự lúc nào.Tư Kính tựa một bên cột, lạnh nhạt trong mắt trước kia hiện lên một nụ cười thản nhiên, dường như có chút hứng thú.Cố Khiên Từ ra khỏi phòng chậm hơn hắn, cánh tay vốn định sẵn luôn cầm tẩu, lúc này đang cầm một cái bình nhỏ."Ngươi chọc đến Thương cô nương, thật đúng là có chút hời, thuốc này không sai." Như lời của hắn, giọng nói chuyển từ nghiêm trọng sang đùa cợt, mắt khẽ cong, "Sao vậy? Tiểu cô nương Lâm gia lại đến dây dưa với ngươi à?"Ánh mắt Tư Kính vẫn đặt trên cửa của Phong Lộ Lâu, sau đó nhàn nhạt tiếp lời: "Ừm.


Nhưng mà sau này e là sẽ không tới nữa."***Đám người trong Phong Lộ Lâu nay được xem drama free rồi! Sương tỷ chỉ cần 1 cú đã knock down.

Tỉ số 1-0..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.