__ Mặt trời mọc trên cánh đồng, ánh sáng chiếu đến nơi này.***Sau khi thuốc của Quan Vu có tác dụng, Bạc Ngạn liền an tĩnh hơn rất nhiều.Ánh mắt của hắn không còn thù hận tìm Cố Khiên Từ để hỏi chuyện Chu Tuyết, cũng chưa từng hiện ra thần sắc che giấu ngày đó bên giường Chu Tuyết.Thời gian của hắn tựa như bị đảo ngược, dừng lại ở lúc ban đầu, thời điểm mà hắn không biết gì.Tư Kính bảo một hạ nhân đến thăm hắn, không để bụng chuyện xưa.
Còn Thương Chiết Sương nhân lúc Tư Kính tĩnh dưỡng, phóng túng mình thật tốt mấy ngày.Nàng không ngủ gật ở mái hiên, cũng sẽ uống rượu bên hồ, đem mệt mỏi mấy ngày nay bù lại, sắc hồng hào cũng lan tỏa đầy mặt.Hôm đó, nàng ngồi trên hành lang bên hồ uống rượu như trước đây.Không thể không nói, hồ nước trong Tư phủ này so với cảnh sắc mà nàng từng thấy, hư ảo kiều diễm hơn.Bất kỳ lúc nào trên mặt hồ cũng tựa như có một tầng sương trắng mỏng như tiên khí.
Nếu đúng lúc có sao sáng trên trời hoặc trăng sáng nhô cao, đám sương mù tựa như được thắp sáng lấp lánh, diễm lệ.Thương Chiết Sương lười nhác tựa vào một bên cột trong hành lang, sắc mặt đỏ ửng vì rượu xuyên qua từng mạch máu.Nàng ngước mắt nhìn về mặt hồ xa xăm, thấy được hai người đang ngồi trong đình.Một thân xanh nhạt, một thân xám đậm.Liếc mắt một cái nàng liền có thể dựa vào khí chất bẩm sinh mà nhận ra Tư Kính, còn người còn lại chắc là Thích bá.Tư Kính ở cùng với Thích bá vốn cũng không phải là chuyện lạ, nhưng Thương Chiết Sương bắt được cảm xúc của Tư Kính có chút không tốt.Tư Kính luôn tỉnh táo tự tin, có lẽ nguyên nhân đến từ cuộc sống lúc nhỏ, dưỡng thành bộ dáng mà dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng đều khiêm tốn hữu lễ.Nhưng hắn lúc này lại phát cáu với Thích bá.Thương Chiết Sương biết Thích bá rất trung thành với Tư Kính, lại chưa từng thấy qua dáng vẻ phát cáu của Tư Kính.
Hai chuyện này chồng lên nhau, thêm men rượu đã xông lên não, trong giây lát, nàng thừa dịp không ai chú ý, nhẹ nhàng nhảy lên mặt hồ đến đỉnh của cái đình giữa hồ.Thanh âm của Tư Kính hơi âm lãnh, trầm thấp, rõ ràng đang khắc chế sự tức giận của mình."Chuyện lớn như vậy sao bây giờ ngươi mới nói với ta?""Công tử, khoảng thời gian trước ngài muốn đi xa nhà, sau khi trở về lại bị trọng thương...""Đây không phải là lý do ngươi không báo cáo việc này với ta!""Lão nô biết sai.""Hiện tại Hoài Lưu đã chạy trốn, danh dự của Tư gia bị hao tổn, một câu nhận lỗi của ngươi sao có thể bù đắp đây?" Thanh âm của Tư Kính đi theo gió lạnh mà càng lạnh lùng, nghiêm nghị hơn, sau đó bỗng chuyển đổi, hắn đè nén sự giận dữ, hòa hoãn một chút, "Thói quen ở góc tường nghe cuộc nói chuyện của người khác của Thương cô nương không tốt lắm đâu."Ánh mắt của Thương Chiết Sương lay động, vô thức mấp máy môi.
Vốn nghĩ Tư Kính không thể thấy được mình, bản thân còn không biết tại sao mình bại lộ, cả thân hình bất động giữa đình, một cử động cũng không dám."Nếu Thương cô nương đã tới, lại hiếu kỳ với việc này, xuống đây nghe một chút cũng không sao."Thanh âm của Tư Kính cực kỳ lạnh nhạt , kèm theo một tia mệt mỏi.Thương Chiết Sương ngượng ngùng nhảy xuống đình, nhìn sang Thích bá đang cúi thấp đầu im lặng rồi lại liếc sang gương mặt không gợn sóng của Tư Kính, đành phải cùng gục đầu với Thích bá, bắt đầu giả câm.Từ sau khi gặp Tư Kính, nàng luôn cảm giác, khí chất kiêu ngạo từ trong xương bị miễn cưỡng đè xuống mấy phần.Ngoài dự kiến của nàng, Tư Kính không nói gì, ngược lại chỉ đứng yên chờ Thích bá mở miệng trước."Công tử, nếu Thương cô nương biết được việc này, có thể giúp ngài một chút...""Đây là chuyện của Tư gia, không cần liên lụy người khác."Lúc Thích bá nói ra lời này, tựa hồ Tư Kính cũng mở miệng quyết tuyệt đánh gãy lời của ông.Tuy biết ý của Tư Kính căn bản chỉ vì muốn tốt cho nàng, nhưng đáy lòng của Thương Chiết Sương dâng lên một nỗi phiền muộn."Tư công tử vẫn luôn bảo người trong phủ không nên xem ta là người ngoài, nhưng ta lại cảm thấy người xem ta là người ngoài nhất chính là Tư công tử."Nghe câu này, Tư Kính cùng Thích bá đều giật mình, Thương Chiết Sương đang chếch choáng, dứt khoát kiểu "vò đã mẻ không sợ rơi" nói ra những suy nghĩ trong lòng từ ngày xưa."Tư công tử, ta và ngươi đều biết, lý do ngày ấy nói bất qua chỉ là một cái cớ.
Dù cho ngươi giữ lại ta vì điều gì, nhưng nếu ta đã vào Tư phủ, sẽ không để ý đến việc Tư công tử xem ta là kiếm mà dùng.
Nhưng Tư công tử cố gắng lẩn tránh hoặc hành động đầy bảo hộ, lại làm ta rất bối rối."Trên thân nữ tử trước mắt dù mang theo một hương rượu nhàn nhạt, nhưng tròng mắt kia lại tựa như ánh trăng trong nước, rất trong trẻo, lộ ra ánh sáng rạng rỡ."Thương Chiết Sương ta chưa từng là kẻ cần người bảo vệ."Vì lời này của Thương Chiết Sương, trái tim Tư Kính khó được trầm xuống, bắt đầu suy nghĩ đến mối quan hệ khó tả giữa hắn và Thương Chiết Sương mà hắn luôn tránh né, không muốn chạm đến.Nói cho cùng thì nàng đối với hắn là gì chứ?Tựa như ngẫu nhiên gặp được một con chim đẹp đẽ bên ngoài, đưa nó về nhốt trong lồng, ngày ngày che chở.
Nhưng quên mất ban đầu hắn không phải vì vẻ đẹp của nó mà mang nó về, cũng quên mất chưa chắc con chim này muốn bị hắn nhốt trong lồng.Hắn cực kỳ hâm mộ sự tự do của nàng, giữ lại nàng bên người, đem mong ước của mình ký thác lên người của nàng.
Hắn luôn tự cho mình là đúng, mình làm rất được, nhưng thật ra không phải.__ Ngay cả tôn trọng cơ bản nhất hắn cũng không cho nàng.Sau khi làm sáng tỏ tầng quan hệ mỏng manh này, Tư Kính chợt cảm thấy chuyện mình làm có chút hoang đường, cũng có chút buồn cười, sau đó liền cảm thấy chỉ còn lại thoải mái."Là lỗi của tại hạ, nếu Thương cô nương nguyện ý, có thể giúp tại hạ một tay, đó là may mắn của tại hạ."Ngữ điệu của hắn vẫn khiêm nhường như cũ, thậm chí rất khách sáo, nhưng Thương Chiết Sương cảm thấy tình cảnh này khác biệt hoàn toàn so với lúc trước.
Tựa như bùn đất ngăn giữa bọn họ trầm tích đã lâu bị cuốn sạch hết, thoáng nhìn thấy một góc sạch sẽ có thể đặt chân.Gương mặt nàng sáng hơn rất nhiều, sau đó nhẹ chạm vào bả vai Tư Kính: "Nếu như vậy, ta và ngươi cũng xem như bằng hữu, ta không cần phải ngày ngày gọi Tư công tử này Tư công tử nọ, mất tự nhiên.""Khó chịu à?" Giọng điệu của Tư Kính rất vui vẻ, ánh mắt cũng mềm mại hơn."Đúng vậy, ta đây ngày ngày phiêu bạt bên ngoài, chưa từng phân cấp bậc lễ nghĩa.
Sau khi quen biết ngươi, dù ngươi bảo ta đừng xa lạ, nhưng thái độ này của ngươi chẳng phải quá khách khí sao?"Khuôn mặt Thương Chiết Sương tuy sáng rực, nhưng đôi mắt vẫn còn che lấp bởi một tầng men say mông lung.Tư Kính nhịn không được cười lớn.Nghĩ đến nếu hôm nay nàng không uống thứ này, cũng sẽ không nói những điều này với hắn.Hắn ra hiệu Thích bá về trước, sau đó lấy áo khoác trên người khoác lên thân Thương Chiết Sương.Thương Chiết Sương trừng mắt nhìn, sát lại gần hắn nói khẽ: "Tư Kính, xem như đây là ngươi đã đáp ứng rồi?""Ta đã từng nói, nếu ta lựa chọn mang cô về, cô không cần xem mình là người ngoài.""Ha ha...!Thật thần kì, cũng có một ngày ta còn có thể có bằng hữu."Thương Chiết Sương nghiêng nghiêng đầu, lấy hai tay lạnh buốt ôm lấy gương mặt nóng hổi của mình, cứ như vậy lặng yên nhìn Tư Kính hồi lâu, sau đó thì thầm, "Ta đang nói gì thế nhỉ? Đầu óc không rõ ràng lắm."Tư Kính cũng dừng lại theo nàng, dở khóc dở cười.
Không biết sáng sớm ngày mai, nàng có nhớ chuyện phát sinh đêm nay hay không đây.Nhưng nếu đã hứa thì sẽ không có lý do đổi ý, hắn thản nhiên nói: "Nếu cô mệt thì về nghỉ ngơi đi.
Giữa hồ gió lạnh, nếu về sau còn muốn theo ta xử lý cục diện rối rắm, cô nhiễm phong hàn cũng không tốt."Đôi mắt Thương Chiết Sương vốn muốn nhắm lại, nghe Tư Kính nói chuyện mới lười nhác nâng lên một nửa mí mắt.Nàng tỉnh tỉnh mê mê mà dường như nghe hiểu điều hắn nói, tiếp đó gật nhẹ đầu, dùng khinh công cong cong vẹo vẹo vượt qua mấy mái hiên về phòng của mình.***Thời tiết đã giữa mùa thu, Lan thành cũng càng thêm rét lạnh.Người trong Tư phủ đều mua thêm không ít quần áo, duy chỉ có Thương Chiết Sương vẫn như xưa, mặc những y phục đỏ thắm lắc lư bốn phía.Nếu không phải nhan sắc sáng như lựa kia có thể khiến mọi người tựa như có hơi ấm trong lòng, thì hiện tại ai nhìn thấy Thương Chiết Sương đều cảm giác y phục đơn bạc trên người Thương Chiết Sương, liếc mắt một cái cũng khiến người ta ý lạnh.Thương Chiết Sương không quan tâm lắm, cho đến một ngày nàng nhìn thấy ngoài cửa treo một chiếc áo choàng đỏ thắm.Chiếc áo choàng đó không biết dệt từ loại vải gì mà cực kỳ mềm mại, sờ lên rất ấm áp.Ban đầu nàng giật mình, tỉ mỉ đánh giá nó một vòng rồi mới gỡ nó xuống, khoác lên người mình.__ Đây là quà ai tặng, không cần nói cũng biết.Trong chớp mắt, nàng đột nhiên cảm thấy tâm tình khá hơn, trời đất âm u lúc này cũng không còn khiến người ta chán ghét.Thương Chiết Sương chạm đến cổ áo choàng, vuốt nhẹ một lát rồi buộc chặt hơn một chút, lúc này mới vui mừng đi tới hành lang,Tư Kính thường ngày không có việc gì làm, không ở trong phòng cũng là ở trước hồ nước, muốn tìm hắn cũng không phải chuyện khó.Nàng ung dung lướt qua hành lang, mặc cho hơi nước bên hành lang lướt qua hai má, sau đó ánh mắt đi theo hơi nước mênh mông, nhảy đến cửa trước Tư phủ.Mắt của Thương Chiết Sương cực kỳ tốt, liếc mắt liền nhận ra Tư Kính đang đứng bên cạnh cửa, nhưng người bên cạnh hắn là người nàng không quen biết.Nàng đến gần hơn, nhìn thấy một cô nương mặc váy màu vàng thẫm.Tóc của cô nương ấy dài tới eo, trên búi tóc có mấy cây trâm ngọc tạc hồ điệp, trên cánh còn có ngọc châu tô điểm.
Trên tai nàng điểm xuyến một đôi vòng hình lá ngô tinh xảo, vàng óng ánh, cho dù ánh nắng lúc này đã bị mây che lấp vẫn tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ.Bước chân của Thương Chiết Sương chậm lại, thấy cô nương kia đang ôm một bộ y phục cắt may tỉ mỉ, tựa như trang phục mùa thu.
Đường may sắc sảo, hoa văn phức tạp, chợt nhìn rất xứng với dáng vẻ thẳng táp của Tư Kính.Trong lòng nàng đột nhiên có một cảm giác cổ quái, thân thể phản ứng trước cả suy nghĩ.Thế nên trong tầm mắt của Tư Kính thoáng hiện lên một màn.__Cô nương trước kia luôn trương dương ồn ào như gió thu, giờ đây lại ôm váy, bước chân nhỏ chậm rãi chạy về phía hắn, gương mặt mềm mại vui vẻ như nước mùa thu.Trong chớp mắt liền chạm đến nơi mềm mại trong đáy lòng của hắn, khiến tiếp đó hắn không nhịn được mà cong khóe môi..