Nhiệm Vụ Bất Khả Thi

Chương 27



côn th*t trong cúc hoa chỉ yên một lúc liền điên cuồng run rẩy, như muốn nghiền nát vách tường của cô, lại phối hợp với côn th*t trong tiểu huyệt, không ngừng tiến sâu vào bên trong, đâm vào rút ra liên tục! Chẳng mấy chốc, Nguyệt Linh đã bị hai côn th*t giả đâm đến tinh thần hoảng hốt, chỉ có thể rên rỉ ư ưm ư ư, nước bọt từ khe hở khoé môi cô chảy xuống. Edward người vẫn luôn bình tĩnh nhìn cô rốt cuộc không kìm được nữa, lại gần miệng cô, ngậm lấy viên châu bên ngoài, liếm lấy hương vị ngọt ngào ấy.

“Em yêu, em thật đẹp...” Cậu khen ngợi vuốt ve cơ thể phiếm hồng mẫn cảm của cô, xoa nắn bộ ngực lay động rồi cắn lên thứ mềm mại ấy, sờ cặp mông tròn trịa, lưu lại vô số dấu hôn khắp cơ thể mê người của cô. Cậu say mê chết cái bộ dáng cô chìm trong dục vọng, cậu ước gì có thể thao túng cô như này mãi mãi, khiến cô sướng đến mức không muốn rời xa cậu.

Không biết từ khi nào, Edward điều khiển sợi dây buông Nguyệt Linh xuống, đặt lên giường.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hai cổ tay cô vẫn bị trói vào nhau, hai chân thì bị trói ở hai bên cuối giường, côn th*t giả thì vẫn hăng say đâm ra đâm vào trong tiểu huyệt, cúc hoa cô. Edward nhỏ xinh ghé vào người cô, ngực trái cô thì bị tay cậu nắm lấy, ngực phải thì bị cậu ngậm trong miệng, hai mắt nhắm lại, tiếng ngáy nhè nhẹ, biểu cảm thoải mái mãn nguyện. Trái ngược với cậu, mắt Nguyệt Linh vô hồn nhìn lên trần nhà, miệng cô thì vẫn bị bịt bởi viên cầu. Nước bọt, d*m thủy không ngừng chảy ra do bản năng cơ thể, mà lòng cô dưới sự khoái cảm lại cảm thấy thật mệt mỏi.

Mình phải chịu đựng điều này bao lâu nữa? Nguyệt Linh thống khổ nhắm mắt lại, từ khoé mi cô chảy ra một giọt nước mắt lăn dài trên má.

...

Hai tuần sau.

Phượng Hoàng Thành tổ chức lễ cưới làm chấn động thế giới, cho dù phương Đông hay Tây, chỉ cần là người có máu mặt, quyền thế, danh tiếng đều sẽ được nhận tấm thiệp mời. Mà những người như vậy thì nhiều đếm không xuể —— là một chủng tộc thần bí cường đại khó lường, vẫn luôn đứng trung lập với loài người, có thể nói đây chính là tộc mà con người luôn muốn lôi kéo về phe. Càng đừng nói là lúc mạt thế đến, nơi nào cũng đầy rẫy nguy hiểm, không ai muốn kết thù với một kẻ cường đại thay vì lôi kéo làm đồng minh!

Nguyệt Linh người trần trụi ngồi trước bàn trang điểm. Cô nhìn khuôn mặt vẫn còn 4 phần xấu xí của bản thân, âm thầm suy nghĩ vì sao khôi phục.

Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, còn chưa đến trước cửa, cô đã nghe thấy một giọng non nớt của thiếu niên vang lên: “Em yêu, em đâu rồi? Sao còn chưa ra vậy?” Cậu nôn nóng đẩy cửa ra, nhìn thấy Nguyệt Linh vẫn yên lặng ngồi đó, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, may quá cô không trốn đi, ngay sau đó liền cau mày bực bội, “Sao em vẫn chưa mặc đồ?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nguyệt Linh liếc nhìn chiếc váy cưới trên giường, thờ ơ nói: “Tôi không biết mặc.” Một tuần trước, có hầu gái tinh linh muốn giúp cô thoát khỏi đây, kể từ đấy Edward không cho phép một hầu gái tinh linh nào đến gần cô, còn đeo một cái xiềng xích lên cổ cô, xiềng xích kéo dài xuống đất và dừng lại ở quả cầu sắt nặng 300 kg. Cô có thể chậm rãi đi kéo theo quả cầu sắt đó, nhưng không thể nào mang theo nó chạy trốn.

Edward bước đến, thô lỗ kéo xiềng xích trên cổ cô, bắt cô phải nhìn về phía cậu. Cậu có vẻ khá kiên nhẫn, mỉm cười nói: “Ngoan, em yêu, mặc váy cưới vào đi, rồi cùng anh đi ra ngoài. Hôm nay là ngày trọng đại của chúng ta, không thể đến muộn nha.”

Trong đôi mắt màu đỏ tươi tràn ngập vui vẻ hạnh phúc, nhưng sâu dưới đáy mắt lại là bệnh trạng vặn vẹo.

Nguyệt Linh co người lại theo bản năng. Trong hai tuần này, cô gần như nếm hết thủ đoạn của cậu, bởi vậy cũng rõ tính tình cậu tàn bạo, thần kinh. Thiếu niên này nhìn bên ngoài thì cao quý, lãnh đạm rụt rè, nhưng thật ra bên trong là sự kết hợp giữa Andre điên cuồng cố chấp và Sở Hồng Hà tàn nhẫn âm hiểm. Thứ để cô kiêng kị chính là cậu khác với những người dây dưa với cô. Cậu không ngần ngại làm tổn thương cô, tra tấn cô, thậm chí là giết cô, càng không cho cô rời đi. Hơn nữa, cậu cực kỳ thích thú trong việc khống chế khiến cô vui sướng, có lúc còn thích nhìn cô đau khổ.

Nếu là Sở Hồng Hà, cũng sẽ không dùng thủ đoạn kiểu này với cô đâu nhỉ? Trong hai tuần này, cô thường có những suy nghĩ như vậy.

Nguyệt Linh kéo quả cầu sắt, chậm rãi đi đến bên giường, chậm chạp mặc váy cưới lên người. Sau khi mặc xong, cô dừng một chút, mới cầm lấy chiếc mặt nạ màu bạc cùng bộ với váy cưới, che đi sáu phần khuôn mặt được khôi phục, chỉ lộ ra phần mặt tang thi xấu xí, ghê tởm.

Edward cũng không quan tâm cô có tình nguyện không, trái lại, cậu rất hưởng thụ việc cô nghe theo —— điều này giống như chứng minh rằng dù cô có không muốn vẫn phải phục tùng cậu. Với cô, việc nghe theo cậu luôn luôn cao hơn ý muốn bản thân.

Và cậu, là chủ nhân của cô, mãi mãi khống chế cô cho đến lúc chết.

Chờ đến khi cô trang điểm xong, Edward nắm lấy tay cô, xiềng xích trên cổ cô lập tức biến mất. Cậu nắm tay cô dẫn ra cửa, giống như một đứa em trai dẫn chị gái đến lấy chồng, hay như người con trai dẫn mẹ mình đến tái hôn.

Bọn họ không hề xứng đôi chút nào, bất kể chiều cao, tuổi, chủng tộc, thậm chí là... khuôn mặt. Ngay khi thấy cô, hầu hết những vị khách ở đây đều sẽ bị sốc nhỉ? Nguyệt Linh trong đau khổ vẫn vui vẻ nghĩ.

Cô ngoan ngoãn đi theo Edward, bước trên con đường màu xanh lục trong đường hầm dẫn đến quảng trường linh thiêng, vô số đom đóm chiếu sáng trong đường hầm. Bước đi trong khung cảnh như vậy khiến cô không khỏi đi vào cõi thần tiên. Cô sử dụng hết trí tưởng tượng của bản thân để hình dung ra cảnh tượng sau khi cô bước ra ngoài. Chắc là sẽ rất hỗn loạn nhỉ. Sở Hồng Hà, Biên Lãng, Cung Huyền Lạc... Những người này tuyệt đối không bỏ qua buổi lễ long trọng này, mà Andre điên cuồng cố chấp cũng sẽ không từ bỏ.

Đáng tiếc, dù cô có sử dụng nhiều trí tưởng tượng đi nữa, Nguyệt Linh cũng sẽ không bao giờ nghĩ rằng ——

Một cơn ác mộng dài tăm tối vừa mới bắt đầu trong cuộc đời cô.

Cuối cùng cũng đến đường hầm, giữa tiếng hò reo của mọi người, Edward dẫn đầu bước ra ngoài. Tiếng hò reo của mọi người càng to hơn, từng bó hoa tươi đều được ném đến sân khấu trung tâm quảng trường. Nguyệt Linh ở phía sau Edward, cô bị Edward cưỡng chế nắm ra ngoài. Tiếng hò reo lập tức nhỏ lại, càng ngày càng bé rồi biến mất. Những người ở gần sân khấu, phần lớn đều là cư dân bình thường của Phượng Hoàng Thành. Còn những người có địa vị thực sự đều đang ngồi trong những căn phòng lơ lửng trên không. Trong căn phòng được phục vụ đầy đủ có trái cây nước uống, thậm chí cung cấp cả kính viễn vọng cho những người thị lực kém.

Trong đám người có ai đó bật thốt lên: “Trời ơi, cô dâu là tang thi!”

“Im miệng!” “Ai nói đấy, mau đuổi hắn đi!” “...”

Các tinh linh được sắp xếp cách sân khấu 20 mét tai đều khá tốt, nên khi nghe được con người nói năng lỗ mãng thì tiếng trách cứ không ngừng vang lên, mãi đến khi một nữ tinh linh hơi có địa vị vỗ vỗ bàn tay, ý bảo bọn họ trật tự mới khiến tiếng ồn lắng xuống. Nữ tinh linh đó đứng ở trên sân khấu, mặc trang phục tôn giáo thiêng liêng, tay cầm quyền trượng dùng để chủ trì lễ cưới, đã chờ Edward, Nguyệt Linh từ lâu.

Cô dịu dàng nhìn về phía Edward, chỉ vào vị trí bên trái trước mặt bản thân, nói: “Thiếu thành chủ, mời ngài đứng đây.”

Lại nhìn về phía Nguyệt Linh, vẫn dịu dàng lễ phép như vậy: “Mời ngài đứng đây.”

Hai người dựa theo chỉ thị đứng trước mặt cô ấy, cô ấy nhìn về phía căn phòng đỏ duy nhất giữa không trung, cao giọng hỏi: “Thưa Vua, lễ cưới có thể bắt đầu rồi chứ ạ?”

Ngoài dự đoán của mọi người, căn phòng phát ra một tiếng vang lớn! Ngay sau đó một đám khói bụi bay ra, cửa phòng tan thành từng mảnh, bay khắp nơi. Một người đàn ông từ bên trong nhảy ra, thẳng tắp rơi xuống sân khấu, mà thứ hắn nắm lấy trong tay, lại là đầu người. Trên đỉnh đầu người đó còn mang một chiếc vương miệng bằng vàng tượng trưng cho thân phận Vua Tinh Linh.

Gương mặt của Edward trầm xuống, cậu nắm chặt tay Nguyệt Linh.

“VUA!” Các tinh linh có thị lực tốt nhìn thấy đều đau đớn kêu lên.

Những con người gần sân khấu cũng phản ứng lại, kinh hoàng kêu, “Trời ơi, Vua Tinh Linh bị ám sát!” “Là người thừa kế đệ nhất của tộc tuyết giết!” “Phượng Hoàng Thành...”

“Im lặng!” Vẻ mặt của nữ tư tế không còn dịu dàng nữa, cô khiến cho đám người yên tĩnh lại, mặt cô bình tĩnh nhìn chằm chằm người đàn ông, lạnh lùng nói: “Vệ binh! Mau bắt lấy hắn! Bất kể sống chết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.