Nhiệm Vụ Bất Khả Thi

Chương 39



Đã sáu ngày trôi qua kể từ khi Nguyệt Linh lấy lại sự tỉnh táo. Trong sáu ngày này cô không hề xuống được giường. Vào buổi trưa mỗi ngày Phất Lạc đều ra ngoài săn tang thi lấy tinh hạch, dùng xích sắt trói cô lại, khiến khớp xương của cô không hoạt động được, cuối cùng lại vòng mấy vòng xích sắt cố định cô trên giường. Nguyệt Linh sau nhiều lần cố gắng chạy trốn mà không có kết quả, cuối cùng cô tạm thời bỏ cuộc, quyết định nhẫn nại. Với việc được cung cấp tinh hạch liên tục, cô vẫn tiếp tục tu luyện, mặc dù chỉ có thể làm khi Phất Lạc ra ngoài, có còn hơn không.

Nguyệt Linh đang nhắm mắt dưỡng thần, cô chợt nghe thấy bên ngoài nhà gỗ có tiếng động. Lúc đầu cô không để ý, cứ tưởng là thỏ hoang hay gà rừng, mãi đến khi cửa phòng bị người đẩy đẩy, cô lập tức mở mắt —— Phất Lạc có chìa khóa, người này không phải hắn.

Cô nhìn chằm chằm cửa phòng, vừa hồi hộp vừa vui mừng. Cô chờ mong người này đến, cũng hơi lo lắng thân phận người này.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ngàn lần hy vọng không phải tên khó chơi nào khác...

Rầm! Cửa bị người phá.

Người này bước vào cùng với ánh sáng, Nguyệt Linh đối diện nhìn đối phương, cảm xúc hai người lệch nhau như trời với đất.

“Tiểu Nguyệt Nguyệt!!” Anh Tỉnh mừng như điên, chạy nhanh đến đầu giường.

Nguyệt Linh thấy anh định bổ nhào vào người cô, vội vàng kêu lên: “Anh Tỉnh tổ trưởng, chờ đã, anh mau cởi trói cho tôi!”

Anh Tỉnh sửng sốt, sau đó dừng lại xem xét tình hình của Nguyệt Linh, nhìn nhìn, khóe miệng anh cong lên, nở một nụ cười đầy ẩn ý, “Tên Phất Lạc kia, đúng là giỏi việc bắt cóc!” Nguyệt Linh vẫn chưa đáp lại, anh vô tình chú ý tay chân cô, biểu cảm lập tức thay đổi, lại gần nâng một chân lộ ra ngoài của cô lên —— một thanh sắt đường kính 3 cm từ sau mu bàn chân xuyên thẳng qua lòng bàn chân, gắn liền với da thịt! Cộng thêm bộ phận lộ ra bên ngoài thì là 6 cm, với dạng này, cô không nào đi lại bình thường.

Anh cau mày, đặt chân cô xuống, lại nhìn Nguyệt Linh, trong đôi mắt xanh hiện một tia đau lòng, “Tiểu Nguyệt Nguyệt, em khổ rồi.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Không sao.” Nguyệt Linh nhanh chóng đáp lại, lo lắng thúc giục: “Anh Tỉnh tổ tưởng mau giúp tôi cởi trói.”

Anh Tỉnh nhìn cô, đột nhiên mỉm cười, mày giãn ra, nghịch ngợm mà lại lạnh lùng nói: “Xin lỗi, Tiểu Nguyệt Nguyệt, tôi không định cởi trói cho em...” Lòng Nguyệt Linh chùng xuống, liền thấy đôi mắt xanh biếc đang nhìn chằm chằm cô, thể hiện lòng tham không đáy của chủ nhân nó.

Cô có linh cảm xấu.

Anh Tỉnh ngoài cười nhưng trong không cười, bổ sung nói: “Đỡ khiến em lại nhảy nhót khắp nơi.” Ngay sau đó ngồi xổm xuống, tháo xiềng xích cố định cô trên giường, nói: “Thật ra, Phất Lạc làm rất tốt. Tôi không nỡ làm vậy với em, cũng may hắn làm, bớt một chuyện cho tôi.”

Nghe anh ta vui vẻ khi người gặp họa, Nguyệt Linh tức giận, liều mạng vặn vẹo người, nghĩ ngăn cản động tác của anh, “Anh Tỉnh, anh buông tôi ra! Mau buông tôi ra, tôi không đi với anh!”

Đáng tiếc, điều này giống như một con tằm đang vặn vẹo cố thoát khỏi bàn tay to lớn của người nuôi tằm, dù cô giãy giụa thế nào thì cũng phí công sức. Cuối cùng, Anh Tỉnh bế cô lên. Anh chỉ cao 1m76, dáng người cũng không cao to, thế mà lại dễ dàng bế cô bị trói chặt bằng xích sắt nặng nề —— Nguyệt Linh bỗng ý thức được, người đàn ông này không phải là song hệ tốc độ cùng chữa trị, anh là tam hệ dị năng!

Cô kinh ngạc bật thốt lên: “Anh...”

Anh Tỉnh biết cô phát hiện cái gì, không quan tâm mà cười thần bí, trong đôi mắt xanh đầy rực rỡ lấp lánh, “Tiểu Nguyệt Nguyệt phải giữ bí mật nha ~”

Anh ôm Nguyệt Linh rời khỏi nhà gỗ, giây lát liền biến mất ngay trong hang.

...

Hai người ngồi lên một chiếc xe việt dã. Nguyệt Linh được đặt ở ghế phụ, cô chờ Anh Tỉnh ngồi trên ghế điều khiển, vặn ga, cô mới hỏi: “Anh định đưa tôi đi đâu?”

“Đi đâu?” Anh nhướng mày, cười nói: “Về căn cứ!”

Nguyệt Linh giật mình, có chút không thể tin được. Sau đó liền nghe anh giải thích một cách bình thản: “Hai tuần trước em để lại một bức thư chạy trốn, Tư Đồ Lẫm bị kích thích, hắn không chấp nhận được việc em đào hôn, chạy đuổi theo, đáng tiếc, một đống người sớm đã mai phục phá nát máy bay, đến nay sống chết không rõ, sợ là dữ nhiều lành ít.” Giọng điệu của anh có vẻ bình tĩnh không dao động, thực ra đang rất vui vẻ khi người gặp họa.

Nguyệt Linh vừa sợ hãi vừa tức giận, cô không ngờ rằng tình hình lại thay đổi đến mức này. Nghĩ đến việc Tư Đồ Lẫm đối xử rất tốt với cô, một phương diện cô có chút lo lắng cho hắn, đồng thời, một phương diện lại có chút lo lắng cho mình. Tư Đồ Lẫm hận không thể moi tim móc phổi cho cô, tình cảm sâu đậm, nếu thật sự cho rằng bị cô phản bội, lúc gặp lại, chỉ sợ khó xử lý êm đẹp.

Nhận thấy Anh Tỉnh đang quan sát biểu cảm của mình, Nguyệt Linh hừ một tiếng, thu hồi tâm sự, dứt khoát nói: “Anh ấy chắc chắn còn sống.”

Nếu mà chết, sao cô vẫn chưa bị Dương Đế triệu hồi?

Nghe cô tin tưởng Tư Đồ Lẫm như vậy, dường như đã chọn hắn. Nụ cười của Anh Tỉnh biến mất, cũng hừ một tiếng, nói: “Cho dù còn sống, cũng chỉ là chó nhà có tang. Hiện tại căn cứ Tây Hồ, đã không phải chỗ cho hắn nữa rồi.”

Nguyệt Linh nhíu mày trừng anh, không thể tin nói: “Anh ấy đều đối xử tốt với mấy người!”

“Đúng vậy.” Anh Tỉnh quay đầu cười với cô, lại khôi phục vẻ không quan tâm sự đời, anh nhìn con đường phía trước, xoay tay lái điêu luyện, nửa thật nửa giả thở dài: “Nếu không phải vì Tiểu Nguyệt Nguyệt, bốn người chúng tôi, đại khái vẫn sống như vậy...”

Mấy người vì sắc dục thay lòng, có quan hệ gì với ta chứ?

Nguyệt Linh âm thầm trừng mắt, cũng không so đo với anh ta nữa, cô chỉ muốn tìm hiểu thêm thông tin, “Nghe ý này của anh, hiện tại bốn người mạnh nhất trong căn cứ chỉ còn lại anh? Tư Đồ Lẫm không rõ, Phất Lạc... thì không cần nói, Lôi Đức đâu?”

“Lôi Đức cũng ở căn cứ.” Anh liếc nhìn cô đầy ẩn ý, ​​nụ cười bất giác hạ xuống, trong giọng nói có chút nghiêm túc, “Tôi với anh ta là một loại người.”

Nguyệt Linh thấy không ổn, nhíu mày, hỏi: “Có ý gì?”

Anh im lặng một lúc rồi nói nhỏ: “So với việc cả hai đều bị thương thì thà làm ngư ông đắc lợi. Tôi thà cùng anh ta chia sẻ em, diệt hết tình địch bên ngoài, rồi tử chiến phân thắng bại.”

Nguyệt Linh sững sờ, thật lâu mới phản ứng lại được. Cô nheo mắt, nhìn chằm chằm vào sườn mặt anh, gằn từng chữ hỏi: “Anh Tỉnh, anh coi tôi là cái gì hả?”

Anh Tỉnh không quay đầu lại nhìn cô, độ cung khóe miệng dần dần hạ xuống, đôi môi mỏng mím lại thành một đường. Anh thong thả nói: “Tạm thời, tôi không có năng lực độc chiếm em.”

“Vậy thả tôi đi!”

Anh bỗng quay đầu lại, đôi mắt xanh trừng mắt nhìn cô, chế nhạo: “Thả em đi để bị người khác tranh đoạt sao?”

Hơi thở Nguyệt Linh cứng lại, không nói nên lời, sau đó phản ứng lại, đột nhiên nổi giận, mỉa mai đáp: “Anh không có năng lực, Tư Đồ Lẫm có nha, tôi với anh ấy chính là trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa, anh dựa vào cái gì mà cản đường!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.