Nhiệm Vụ Bất Khả Thi

Chương 40



Kít, Anh Tỉnh đột nhiên đạp phanh không báo trước. Nguyệt Linh không chuẩn bị, nhất thời mất thăng bằng đâm về phía trước, tay chân cô bị trói, căn bản không ngăn cản được. Một bàn tay kịp thời vươn đến đỡ lấy phần đầu của cô, giữ lại đầu cô trong lòng bàn tay. Nguyệt Linh nhìn về phía Anh Tỉnh, anh dịu dàng đỡ cô về vị trí ban đầu, rồi nhìn cô, nở nụ cười tùy ý, “Tiểu Nguyệt Nguyệt, em thích Tư Đồ Lẫm nhiều như vậy sao?”

Ẩn chứa sâu trong đôi mắt xanh biếc là nguy hiểm khôn lường.

Nguyệt Linh rũ mắt xuống, lặng lẽ sửa lại cảm xúc, khi ngước mắt lên đã khôi phục bình tĩnh. Cô thở dài, nhẹ nhàng bâng quơ: “Không thể nói là tôi thích người nào đó. Tôi chỉ là không muốn bị người tranh đoạt, muốn sống tự do tự tại. Mà người nào có thể cho tôi tự do, bảo vệ tôi bình an, tôi liền nguyện ý ở bên người đó.” Cô nhìn anh, trong ánh mắt đen nhánh thể hiện sự chua xót, bất đắc dĩ, “Tôi là một người phụ nữ, không cầu phú quý, vô tâm với tình yêu. Chỉ nghĩ sống độc lập trong thế giới này, có một mảnh đất của riêng mình. Cũng không biết làm sao, tôi lại chọc phải mấy người...”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô buồn bã nhắm mắt lại, như thể không muốn đối mặt với thế giới thực khiến cô đau đầu xúc động. Sau khi hít một hơi thật sâu, cô mới mở mắt ra nhìn về phía anh, cau mày khó hiểu, cười lạnh trào phúng, “Anh nói xem, mấy người các anh cuối cùng thích tôi ở điểm gì? Tôi đáng giá sao? Anh thích tôi ở điểm nào? Anh Tỉnh.”

Sau khi cô bộc lộ cảm xúc thật của mình, nụ cười giả tạo của Anh Tỉnh biến mất. Anh không biểu cảm nhìn cô, thong thả vươn tay, xoa mặt cô, nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt của cô.

“Tôi cũng không biết, Tiểu Nguyệt.” Anh khẽ thì thầm như một tiếng thở dài, đôi mắt xanh của anh như có một gợn sóng nước, vào lúc này, anh nhìn cô cực kỳ chăm chú, chăm chú đến nỗi như trong thế giới này chỉ còn lại mỗi cô, “Tôi chỉ biết, tôi chưa bao giờ thích một người nhiều như vậy.”

“Tôi thích em đến mức chỉ cần nghĩ đến việc không chiếm được em, tôi liền điên rồi.” Nói tới đây, anh không cầm lòng được lại gần hôn lên trán cô. Thấy cảm xúc cô không lộ rõ phản kháng, không khỏi tiến thêm, hôn xuống mí mắt, lại xuống phía dưới, hôn lên môi cô. Lúc này, anh không hôn như chuồn chuồn lướt nước. Anh ngậm lấy cánh môi cô, dùng đầu lưỡi miêu tả hình dáng môi cô, từng chút một, nhẹ nhàng nâng hai cánh môi cô lên, thử thăm dò, lặng lẽ tiến vào, thong thả lại kiên định lướt qua hàm răng, cuối cùng tiến vào khoang miệng, công thành đoạt đất, quấy bốn phía hương vị của cô, quấn quýt lấy lưỡi cô như múa.

Anh thổi khí vào miệng cô, quấn lấy lưỡi cô mút mạnh, không thì cũng nhẹ nhàng gặm cắn môi dưới. Anh chơi cực kỳ vui vẻ, còn cô thì im lặng chấp nhận.

Dần dần, hơi thở Anh Tỉnh trở nên thô nặng dồn dập. Anh bất giác thoát khỏi ghế điều khiển, cả người nghiêng về phía trước ôm lấy Nguyệt Linh, cọ xát lung tung trên người cô, nhiệt độ cơ thể hai người càng ngày càng nóng, không khí bên trong xe cũng thay đổi theo. Giọng nói khàn khàn, anh khó nén khát cầu hỏi: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, cho tôi được không?”

Nguyệt Linh rũ mắt xuống, không lộ một chút biểu cảm, khiến người khó biết được suy nghĩ của cô. Nhưng cô lại gật gật đầu.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vì thế, Anh Tỉnh kích động ra mở cửa xe ghế điều khiển phụ, ôm cô ra ngoài xe, thật cẩn thận đặt cô ở trên cỏ, sau đó vội vàng cởi xiềng xích trên người cô. Anh tháo một vòng lại một vòng xiềng xích khỏi người cô, đột nhiên cô vươn tay: “Còn có nơi này, tháo cho tôi đi.” Anh Tỉnh nhìn theo bản năng, muốn giúp cô mở khóa. Nguyệt Linh đột nhiên giơ chân, tàn nhẫn đá vào giữa hai chân anh, anh rên một tiếng, vô thức cúi đầu. Nguyệt Linh nắm chắc thời cơ, dứt khoát quấn chặt cổ anh bằng xích sắt trên đôi tay xích sắt!

“A...” Anh kêu một tiếng, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, anh đưa tay lên cổ định lấy xích sắt kia ra.

Nguyệt Linh siết chặt, Anh Tỉnh liều mạng kéo ra phía ngoài. Sức mạnh hai người chống lại lẫn nhau, trong lúc nhất thời chẳng phân thắng bại. Mãi đến khi tiếng răng rắc vang lên, xích sắt gãy, cả hai người ngã về hai hướng khác nhau.

Nguyệt Linh phản ứng cực kỳ nhanh chóng, thuận theo lăn vài vòng, Anh Tỉnh sau khi thoát khỏi xiềng xích thì không ngừng thở dốc, tay che phần dưới. Cô nửa ngồi dậy, cắn răng, không chút do dự nắm chặt thanh sắt xuyên qua lòng bàn chân của cô, dùng một tay kéo chúng nó ra! Phụt —— lượng lớn máu tươi phun ra, cô lại không quan tâm, chỉ chịu đựng đau đớn, khập khiễng đứng lên, vọt về phía xe việt dã, mục đích vào ghế điều khiển!

Sợi xích trong lòng bàn tay cô vẫn chưa được tháo ra, nhưng đo đứt ở giữa nên không ảnh hưởng quá nhiều hành động của cô. Tiếng xích sắt vang lên theo bước chân cô, phát ra tiếng cạch cạch.

Vừa kéo cửa xe ra, cô ngẩn người, lập tức lùi về phía sau, đáng tiếc đã muộn, cả người cô trở nên cứng đờ.

Cô bất giác ngã về phía sau, được Anh Tỉnh đuổi theo đỡ cô vào lòng.

Anh Tỉnh nheo mắt lại, nhìn vào trong xe, “Sao cậu lại ở đây?”

Người thanh niên có mái tóc bạch kim và đôi mắt màu bạc ngoại hình y hệt Phất Lạc, nhưng khác với Phất Lạc, trong mắt anh luôn toát lên vẻ sắc sảo khôn khéo, giơ tay nhấc chân gian hiếm khi bộc lộ cảm xúc. Anh không kiêng nể gì đánh giá tình trạng hai người, nhướng mày, có chút vui sướng khi người gặp họa trêu ghẹo: “Tôi lo lắng một mình anh thì không làm được, nên ngủ trong cốp xe.” Anh liếc mắt nhìn Nguyệt Linh trần trụi, thầm nuốt nước miếng, sâu trong đôi mắt bạc chứa đầy ham muốn. Thật ra, anh lo lắng Anh Tỉnh không thực hiện lời hứa, độc chiếm người phụ này, anh mới bí mật đi theo —— nếu là anh, anh nhất định sẽ làm như vậy. Chỉ cần có cơ hội độc chiếm, anh sẽ không chia sẻ cho bất kỳ ai.

Anh Tỉnh hừ một tiếng, với lý do của anh ta cũng không nói gì, không so đo. Anh  ôm Nguyệt Linh lên xe, một bên nói: “Lái xe.” Một bên nâng hai chân Nguyệt Linh lên. Lòng bàn tay anh bỗng xuất hiện ánh sáng màu trắng ngà, được ánh sáng chiếu xuống, lỗ thủng đang không ngừng chảy máu cuối cùng cũng ngừng, bắt đầu khép lại vết thương.

Nhưng anh lại thu hồi tay, chỉ chữa trị lỗ thủng đến mức vừa khỏi.

Anh từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ trong lòng mình, mặt bình tĩnh nhàn nhạt nói: “Em suýt giết tôi đó, em biết không?”

Tôi chỉ muốn đánh ngất anh, nhưng anh thích nghĩ sao thì nghĩ, nếu giết anh mà nhiệm vụ không thất bại, tôi đã sớm giết anh. Nguyệt Linh thầm đáp trong lòng, bên ngoài thì không nói lời nào. Anh Tỉnh hơi nhíu mày bất mãn, nâng cằm cô hướng về phía anh, “Nói chuyện.”

Nguyệt Linh lạnh lùng nhìn anh, quật cường im lặng.

Anh Tỉnh tức giận ngược lại cười, đôi mắt xanh biếc nheo lại, khóe miệng hơi cong, nói: “Nếu Tiểu Nguyệt Nguyệt ngoan như vậy, chúng ta liền làm chút chuyện thú vị nhé ~” cảm nhận được cơ thể cô cứng đờ, dưới đáy mắt đen nhánh toát ra một chút lo sợ, anh đột nhiên sinh ra cảm xúc vui sướng vì trả được thù. Anh lại gần tai cô, cố tình hạ giọng, nói ái muội: “Ví dụ như tiếp tục chuyện vừa nãy vẫn còn dang dở...”

Dưới đôi mắt mở to của Nguyệt Linh, anh nắm lấy bộ ngực lộ ra ngoài, ngả ngớn trêu chọc xoa nắn nó!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.