Nhiệm Vụ Bất Khả Thi

Chương 43



Lôi Đức nhéo cánh mông Nguyệt Linh, tốc độ đẩy hông không ngừng tăng nhanh, côn th*t tàn nhẫn hung mãnh đâm sâu vào cúc hoa, tập trung đâm ở điểm mẫn cảm của cô khiến cả người Nguyệt Linh không ngừng tê dại, run rẩy, mặt tràn đầy khoái cảm. Nhìn thấy vẻ mặt này của cô, động tác Anh Tỉnh xoa nắn cơ thể cô dừng lại. Anh thu hồi lại cánh tay vuốt ve tấm lưng cô, nâng cằm cô lên khiến cô nhìn thẳng anh, anh thấy cô mở nửa con mắt, ánh mắt mông lung, anh nuốt nước miếng, lòng ngứa không chịu được. Anh thử thăm dò đút ngón tay vào trong miệng cô, khuấy động lưỡi cô, phát hiện cô không hề kháng cự liền thu hồi lại cánh tay chơi ngực cô, ấn đầu cô xuống, buộc cô phải há miệng ngậm lấy côn th*t sưng to của anh, trên côn th*t còn dính một chút tinh dịch, d*m thủy, nhìn qua ướt dầm dề.

Nguyệt Linh ngoan ngoãn há miệng ngậm lấy cây gậy th*t kia, đồng thời, phần dưới chịu sự va chạm cực hạn của Lôi Đức, cả người cô đong đưa về phía trước, khiến cho côn th*t Anh Tỉnh càng vào sâu khoang miệng cô, đến thẳng cổ họng, làm cô hít thở không thông. Mùi vị tanh mặn khuếch tán thẳng vào mũi cô, theo bản năng cô muốn buồn nôn, nhưng lập tức, chỗ mẫn cảm sâu trong cúc hoa cô nghênh đón một đòn lớn! Ngay khoảnh khắc tinh dịch nóng bỏng bắn sâu vào cúc hoa, cô chỉ cảm thấy từng tầng khoái cảm ầm ầm bùng nổ, thổi quét khắp cơ thể! Tiểu huyệt phun ra một lượng lớn d*m thủy, chảy dọc xuống đùi cô. Cô vô thức rên rỉ nhưng lại bị côn th*t trong miệng chặn lại khiến tiếng rên trở nên nghẹn ngào.

Lôi Đức than nhẹ thỏa mãn, nằm sấp xuống ôm lấy eo cô, gối đầu lên tấm lưng trắng trải dài mồ hôi của cô, mái tóc bạch kim ướt đẫm chạm lên làn da cô, khiến cô có chút khó chịu mà vặn vẹo cơ thể để giảm độ ngứa.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh Tỉnh dường như không nhận thấy sự thay đổi giữa hai người, sự chú ý của anh tập trung hết ở trên mặt Nguyệt Linh. Anh thong thả đẩy hông, để côn th*t không ngừng thọc vào rút ra trong miệng Nguyệt Linh, thỉnh thoảng anh lại duỗi tay sờ sờ mặt cô, vuốt ve sợi tóc cô. Nhìn cô ngoan ngoãn nằm dưới thân anh, trao tiểu huyệt cho anh, hiện tại lại vì anh khẩu giao, khuôn mặt quyến rũ tràn đầy dư vị được người yêu thương, đôi mắt đen nhánh nửa mở tràn đầy nghe theo cùng say mê —— anh không kìm hãm được mà nghĩ đây là lần hạnh phúc nhất đời anh!

Vì kéo dài loại hạnh phúc này, anh cố tình không nhìn người đàn ông khác trên xe. Bởi vậy anh không hề phát hiện, Lôi Đức đột ngột ngất đi.

Nguyệt Linh đang giả vờ say mê phun ra nuốt vào côn th*t thì bỗng cảm thấy các khớp xương trên cơ thể nóng lên, cảm giác tê dại dần biến mất. Cô lập tức nhận ra sức mạnh của cô khôi phục. Cô không chút do dự mà cắn mạnh, liền nghe thấy tiếng hét thảm: “A!!!” Bùm, Anh Tỉnh ngã về phía sau, mặt anh đỏ bừng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khuôn mặt tuấn tú vì đau đớn mà vặn vẹo. Nguyệt Linh phun máu thịt trong miệng ra, đẩy Lôi Đức ra đứng dậy, cứ nghĩ xảy ra đại chiến, không ngờ anh ta cứ thế ngã xuống nền, không tỉnh. Cô có chút khó hiểu, nhưng không suy nghĩ sâu xa, cô chỉ biết đây là cơ hội tuyệt vời, khóe mắt liếc qua chiếc túi phía sau ghế lái, lấy từ trong túi ra một cái kéo, xoẹt, cô cắt đứt vật mềm giữa hai chân của Lôi Đức! Lôi Đức dù ngất vẫn rên lên đau đớn, cơ thể bất giác run rẩy, miếng thịt theo động tác của anh mà từ từ lăn xuống.

“... Nguyệt Linh!” Anh Tỉnh trừng mắt nhìn cô, đau đớn khiến anh nghẹn ngào được hai chữ, giọng nói khàn khàn đến cực điểm, đôi mắt xanh biếc đầy nước mắt sinh lý.

Anh dùng hai tay giải phóng sức mạnh chữa trị, bao bọc lấy cậu bé của anh, đáng tiếc như muối bỏ biển, cơn đau vẫn không hề giảm.

Nguyệt Linh ngồi xổm, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh của anh, cười lạnh lùng, đôi mắt đen đầy khinh thường, “Tôi biết, dù vết thương có nặng thế nào, anh vẫn có thể dùng dị năng chữa khỏi cơ thể nhưng nếu không muốn lại nếm trải loại đau đớn này, đừng lại dây dưa tôi!” Trong khoảnh khắc này, dù cô trần truồng, cả người hỗn độn, khí chất cô vẫn tôn quý, làm kinh động lòng người.

Vẻ mặt Anh Tỉnh cứng lại, đột nhiên anh sinh ra một loại sợ hãi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh chịu đựng đau đớn, thấp giọng kêu lên: “... Đừng đi!”

Trong đôi mắt xanh biếc tràn đầy gợn sóng, nước mắt không chịu khống chế mà chảy xuống, lại không biết là vì đau sinh lý, hay vì đau lòng.

Nhưng mà, Nguyệt Linh chỉ liếc anh một cái, liền vứt kéo đi, nhặt lên quần áo, dẫm lên cơ thể Lôi Đức ra khỏi xe, nghênh ngang đi không chút lưu luyến.

“Nguyệt Linh!!”

Vừa bước ra khỏi cửa xe cô đã chạy như điên, xích sắt trên tay va vào nhau tạo ra những tiếng động cạch cạch. Cô không màng chân bị thương, chạy thẳng về phía trước, mãi đến khi cảm nhận được chân chảy máu tươi đầm đìa, miệng vết thương vỡ ra, đau không chịu được, cô mới dừng lại nghỉ ngơi đồng thời mặc quần áo. Cô mặc quần Anh Tỉnh cùng với áo sơmi Lôi Đức lên người, cả người uất ức, còn chưa lấy lại tinh thần liền nghe thấy một giọng nam vui vẻ truyền đến: “ Chị Nguyệt Linh!”

Cuối cùng cũng đến!

Nguyệt Linh thầm thở dài, cô sớm đã đoán được —— Lôi Đức không thể nào đột nhiên ngất đi, mà thứ có thể lặng yên không một tiếng động làm hôn mê, giết người vô hình, ngoại trừ dị năng hệ tinh thần, còn có thể là thứ nào? Cô bình tĩnh sắp xếp lại cảm xúc, giả vờ cảnh giác quay đầu lại, nhìn thấy Cung Huyền Lạc cao hơn một ít, cô cố tình kinh ngạc kêu lên: “Cung Huyền Lạc! Sao em lại ở đây?”

Cung Huyền Lạc không trả lời cô ngay. Đôi mắt trong veo của cậu nhìn cô chằm chằm trong giây lát, rồi lặng lẽ nhìn khuôn mặt xanh xao hốc hác của cô, mái tóc bạch kim nhuộm đầy mồ hôi lạnh, đôi môi bị mút đến sưng đỏ, làn da lộ ra ngoài tràn đầy dấu hôn, vết xước, còn có xích sắt xuyên qua bàn tay mềm mại, cùng với đôi chân đầy máu...

Đôi mắt sáng của cậu lặng lẽ mờ đi, khuôn mặt anh tuấn hiện vẻ đau khổ.

“Chị Nguyệt Linh, chị...”

Nguyệt Linh mệt mỏi cụp mắt xuống, thở dài. Một thiếu niên từng đơn thuần rạng ngời như ánh mặt trời, từ khi nào lại trở nên mưu mô như vậy? Cậu khiến Lôi Đức hôn mê, để cô có cơ hội chạy trốn, sao lại có thể không biết cô xảy ra chuyện gì? Nguyệt Linh lười diễn kịch với cậu, nhưng cô biết rõ mình không thể xé thẳng mặt.

Cô rũ vai xuống, từ đáy lòng nói một cách yếu ớt: “Chị mệt mỏi quá, Cung Huyền Lạc.”

Cung Huyền Lạc quan tâm bước tới, đỡ lấy vai cô, thấy cô rũ mi mắt xuống cũng không hề phản kháng, liền đưa tay xoa dịu lưng cô, chậm rãi ôm cô vào lòng, dịu dàng thì thầm: “Chị Nguyệt Linh, không sao cả, bỏ qua quá khứ đi. Bắt đầu từ giờ, em sẽ ở bên cạnh chị một tấc cũng không rời, từ nay, để em bảo vệ chị.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.