Nhiệm Vụ Bất Khả Thi

Chương 46



Cô chủ động ngồi thẳng người, bám vào lưng anh, ôm lấy anh, vuốt ve cơ bắp cường tráng của anh, đưa bộ ngực mềm mại của mình cọ xát lên cơ bắp anh, cô còn lắc lư eo phối hợp với động tác của anh, dâm đãng kêu: “Nhanh, nhanh lên, dùng sức làm em!” Người đàn ông nghe cô nói vậy càng thêm phấn khích, anh nâng mông cô lên, nhéo cánh mông căng tròn rồi ấn mông cô xuống côn th*t anh, sau đó là từng đợt đâm thọc, mỗi lần đều đâm đúng vào điểm mẫn cảm của cô, âm thanh dâm mĩ vang không dứt bên tai.

Nguyệt Linh bị người đàn ông làm thoải mái đến mức như hồn bay khỏi người, nước bắn tung tóe, cô cảm giác như mình đang ở thiên đường vậy. Cô thốt lên “A” vì sự sảng khoái lên đến cực điểm kèm theo tiếng gầm nhẹ của người đàn ông, nhưng ngực cô lại dâng lên nỗi đau đớn vô cùng. Không rõ vì sao, nước mắt cô lại chảy xuống.

Loại đau đớn này gợi lại sự tỉnh táo của Nguyệt Linh, cũng khiến cô xấu hổ, không muốn đối mặt với thế giới thật.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô nhắm mắt lại, che đi cảm xúc phức tạp hiện giờ. Tuy nhiên hàng lông mày cau lại cùng với vẻ mặt tái nhợt vẫn có thể khiến người ta nhận biết được cô thay đổi cảm xúc. Người đàn ông đã giải tỏa không có rời đi cơ thể cô, anh ôm lấy người cô cùng ngã xuống giường, một tay ôm cô vào lòng, tay còn lại nhẹ nhàng cẩn thận vuốt tóc cô. Anh thấy biểu cảm cô kỳ lạ, động tác hơi dừng, mở miệng: “Đã lâu không gặp.”

Nguyệt Linh nhắm hai mắt, chăm chú điều chỉnh hơi thở, không trả lời.

Anh cười khẽ, đôi mắt anh đỏ tươi bá đạo cùng quyến rũ, trong ánh mắt ấy tràn ngập sự cưng chiều và tình yêu vô bờ bến.

“Em rời đi đã hơn hai năm. Anh tìm em rất lâu đó, em biết không?”

Nguyệt Linh cau mày thở dài, cô thầm nghiến răng để kìm nén sự căm ghét và tức giận đang trào dâng trong lòng. Ngay sau đó, cô mở mắt ra, buộc bản thân đối mặt với người đàn ông khiến mình vừa hận vừa sợ này, không, phải nói là —— tang thi mới đúng. Cô lạnh lùng trừng anh, khuôn mặt tái nhợt mang vài phần ngạo nghễ. Cô nhếch mép chế nhạo: “Ngoài chiêu này, anh còn cái gì chứ?”

Tuyết Nặc không hề tức giận hay khó chịu, yên lặng nhìn cô trừng mắt mình, mãi đến khi cô mất kiên nhẫn mà nheo mắt lại, lộ vẻ mặt chán ghét, anh mới mỉm cười: “Anh có thể khiến em sinh em bé.” Thấy cô giật mình, anh ác ý đẩy đẩy hông làm côn th*t nửa mềm lại đâm sâu vào tiểu huyệt. Vẻ mặt cô khẽ thay đổi, cô lập tức cắn môi dưới không cho tiếng rên rỉ thốt ra, nhưng nơi mẫn cảm ở dưới không nghe theo cô mà càng tiết ra nhiều d*m thủy.

Cơ thể này quá... Tâm tư Nguyệt Linh trầm xuống, gương mặt bất giác lộ ra vẻ u sầu, cô vô thức nuốt nước bọt vào cổ họng, như thể bằng cách này cô mới có thể ngăn chặn dục vọng vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng lúc này, Tuyết Nặc lại gần bên tai, anh cố tình hạ giọng, nói với giọng gợi cảm: “Em không phải muốn em bé à?”

Không hề!

Đột nhiên cô nghĩ đến việc tại sao lại muốn có một đứa con, vì sao sẽ tìm sự giúp đỡ của bác sĩ, vẻ mặt Nguyệt Linh chợt ửng đỏ, cô ngại đến mức muốn tự tử! Nhưng cô càng không muốn đối mặt, ký ức này càng hiện rõ lên, những hình ảnh hơn một tháng này từng bức từng bức xuất hiện như một cuốn phim, tái hiện lại trong đầu cô.

Cô nhìn thấy bản thân cực kỳ ngoan ngoãn nghe theo mọi lời của Cung Huyền Lạc, cô không thể tin được, chuyện này quá sốc với cô!

Sau đó, cô giận tím mặt!

Điều mà Nguyệt Linh không để ý là trong lúc tức giận, bộ ngực mềm mại của cô trở nên phập phồng cọ xát vào ngực Tuyết Nặc, tiểu huyệt cô cũng vô thức mà co bóp lại kẹp chặt lấy côn th*t của đối phương. Tuyết Nặc nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của cô trở nên sáng ngời hơn vì tức giận, sự quật cường, kiêu ngạo, mỹ lệ đó của cô khiến anh cực kỳ yêu thích, tình cảm sâu đậm trộn lẫn với ham muốn dục vọng làm côn th*t anh lại một lần nữa sưng to.

Hơi thở anh dần nặng nề, tiếng thở dốc cũng tăng cao.

Cô cảm nhận được hơi thở nóng bỏng đang phả vào cổ, Nguyệt Linh chợt thấy có gì đó không đúng, cô nhìn về phía Tuyết Nặc, nói: “Anh chờ một chút, chúng ta...”

“Nói chuyện à?” Tuyết Nặc nhanh chóng ngắt lời cô, trong giọng nói đùa cợt còn kèm theo tia cưng chiều. Nhưng trong đôi mắt đỏ tươi diễm lệ kia lại là sự lạnh lùng đến ớn lạnh.

Anh đã thu thập rất nhiều thông tin về cô và anh cũng quá quen với những mánh khóe của cô.

Anh thưởng thức, khen ngợi sự mưu mô của cô nhưng đến khi đối tượng trở thành anh, anh lại là một người đàn ông cô đơn đi tìm bạn đời bỏ trốn của mình.

Đôi mắt đỏ của Tuyết Nặc rực rỡ lấp lánh, ánh mắt chuyên chú đến mức chỉ có thể chứa một mình Nguyệt Linh. Đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên, nở một nụ cười chua xót bất đắc dĩ.

Anh vươn tay vuốt ve đôi mắt đen đẹp đẽ nhưng cực kỳ vô tình của cô, giọng nói khàn khàn, thở dài: “Vì sao em không yêu anh? Rõ ràng em đã hứa rồi mà.”

Khi tay anh chạm vào mi mắt cô, Nguyệt Linh nhắm hai mắt lại.

Cô nói trong lòng: “Anh nghe thấy tiếng lòng tôi nên cũng biết lý do mà? Tuyết Nặc, vì tốt cho anh cũng như tốt cho tôi, anh sớm bỏ cuộc đi. Với điều kiện của anh, anh có thể kiếm một người tốt hơn tôi vạn lần, anh không cần phải dây dưa với tôi để rồi hại người hại mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.