Nhiệm Vụ Bất Khả Thi

Chương 8



Biên Lãng nghe được những lời nói tuyệt tình của cô, hô hấp không khỏi ngưng lại, đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tràn đầy mâu thuẫn không hiểu được cùng thống khổ, “Nguyệt Linh, tôi biết đây là lời nói lúc tức giận, tôi có thể hiểu. Nhưng tôi cần cho cô biết một điều, Biên Lãng ta chắc chắn không phải loại cặn bã! Càng không sợ làm kẻ địch với Sở Hồng Hà. Chẳng qua, trong top 10 kẻ mạnh trên thế giới, chỉ có ba người phương đông chúng tôi là người Hoa. Nếu tôi chiến đấu với anh ta đến lưỡng bại câu thương*, vậy thì ai sẽ chống lưng cho nước ta đây?”

* trong cuộc giành giật, đấu đá vô nghĩa, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả.

Lại là ông nói gà bà nói vịt!

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nguyệt Linh bực mình không thôi, cảm thấy người này đúng là đầu gỗ, hồ đồ, bướng bỉnh, nhưng nghĩ lại việc hắn vừa cứu cô thoát khỏi nguy hiểm, cô thật sự ngại khi phải tranh cãi với hắn nên đành im lặng, buộc mình phải nhẫn nhịn. Biên Lãng thấy cô im lặng, cũng không giục cô trả lời, chỉ tập trung tinh thần mà chăm chú nhìn cô.

Sau mười mấy giây, Nguyệt Linh thở dài lần 2, rồi trịnh trọng nghiêm túc nhìn hắn, nói: “Biên Lãng, đây không phải là lời nói khi tức giận, là lời nói thật. Cảm ơn anh đã cứu tôi thoát khỏi nguy hiểm tối nay, ngày sau nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ trả lại. Nhưng chuyện của tôi thật sự không liên quan gì đến anh.” Biên Lãng còn nghĩ mở miệng phản bác, cô vội vàng xua tay ngăn cản, giành nói: “Được rồi, nói nhiều cũng vô ích. Ngay đây, chúng ta đường ai nấy đi đi!” Nói xong, cô hạ chăn bông xuống đến ngực, để lộ ra cánh tay ngọc bích mảnh mai như tuyết, dưới ánh trăng tối tăm mờ ảo, chúng trông thật mỏng manh và gần như trong suốt.

Cô nắm lấy chăn bông bằng một tay, tay còn lại nắm lấy áo khoác, áo lót màu đen rơi trên mặt đất.

Ngay lập tức, ánh mắt của Biên Lãng bị hấp dẫn theo, những lời vừa định thốt ra lại bị nuốt trở về. Khi hắn cứu cô hắn đã mơ hồ nhìn thấy cơ thể trần trụi ấy, còn âm thầm kinh ngạc không thôi, vì vậy hắn càng cảm thấy tiếc cho khuôn mặt của cô, hạ quyết tâm nhất định tìm ra cách chữa khỏi mặt cô. Hắn vô thức mà nhìn chằm chằm vào Nguyệt Linh, hắn biết điều này là sai, nhưng hắn không kiềm chế được. Một cảm xúc xa lạ đang ngo ngoe rục rịch trào dâng sâu thẳm trong hắn, khiến cho hắn lờ đi hành động dị thường của mình, làm hắn không nhận thức được bản thân đã đi ngược lại với tác phong của mình.

Cảm nhận được ánh mắt cực nóng của Biên Lãng, Nguyệt Linh dừng lại động tác, ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, nói: “Biên Lãng, tôi muốn mặc quần áo, phiền anh xoay người.”

Biên Lãng ừ một tiếng, ngoan ngoãn mà xoay người sang chỗ khác. Hắn nhìn chằm chằm vào vầng trăng tròn trên màn đêm rộng lớn kia, đầu óc trống rỗng, chỉ có tiếng vải cọ xát lượn lờ bên tai, cũng đủ khiến hắn liên tưởng đến cảnh tượng bản thân nhìn thấy khi núp ngoài cửa số. Cái cảnh tượng dâm mĩ, tiếng cô rên rỉ, chiếc giường lớn không ngừng rung lắc. Trong nháy mắt này, đủ loại hình ảnh mê người và trụy lạc cứ lởn vởn trong đầu hắn, khiến hô hấp của hắn bắt đầu trở nên khàn khàn, nhiệt độ cơ thể tăng cao, chỗ đó sưng to —— hắn vô thức nuốt xuống một ngụm nước miếng trong miệng, không nhịn được mà thở ra một hơi nóng.

Ầm một tiếng, cửa xe bị người đóng lại. Nguyệt Linh đã dùng chăn bông lau sạch phần dưới và trang bị lại vũ khí. Cô vừa xuống xe liền nói: “Được rồi, Biên Lãng, cảm ơn sự giúp đỡ của anh tối nay, chúng ta dừng lại ở đây đi.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Biên Lãng như vừa tỉnh lại từ trong cơn mơ mà xoay người.

Hắn nhìn Nguyệt Linh, hình ảnh trong mắt hắn chính là cô mặc một cây màu đen, với chiếc mặt nạ quái dị che kín mặt, không hiểu sao trong đầu hắn lại nghĩ đến lúc cô bất lực nhu nhược khi bị người xâm phạm...

Trong một khoảnh khắc, hắn không biết phải phản ứng thế nào.

Thấy hắn cứ nhìn cô chằm chằm, Nguyệt Linh có dự cảm không lành, cô lập tức nói: “Tôi đi trước.” Nhưng cô chỉ vừa mới cử động đã bị Biên Lãng bắt lấy. Biên Lãng giữ chặt bả vai cô, bắt cô đứng yên. Thân cao một mét chín mấy, đem một mét sáu tám như cô bao lại chặt chẽ, khiến cô cảm thấy áp lực cực kỳ.

Gương mặt tuấn tú của Biên Lãng ở dưới ánh trăng, cả người chìm trong màn đêm tối đen như mực, vẻ mặt kiên định và mạnh mẽ ngày thường, vào lúc này lại lộ ra vẻ hung ác và xấu xa, giống như một con dã thú đang chờ đợi để ra tay, bất cứ lúc nào cũng có thể để lộ ra cái miệng lớn đầy máu, cắn nuốt con mồi nó đã thèm nhỏ dãi từ lâu.

“Cô không thể đi.” Hắn nói chắc chắn như đinh đóng cột, giọng nói kiên quyết đến vô lý, đôi mắt sáng ngời như sao ẩn chứa sự cố chấp khó có thể phát hiện, “Sở Hồng Hà sẽ không bỏ qua cho cô, chỉ có đi theo tôi, cô mới có thể an toàn.”

Nguyệt Linh kéo xuống bàn tay đang đè lên vai mình, sức lực lớn đến không tưởng. Cô là tang thi có thuộc tính sức mạnh và tốc độ, thứ này không phải chỉ để chơi. Nhưng Biên Lãng sao lại có thể để thoát khỏi dễ dàng như vậy? Bàn tay hắn lập tức nắm chặt lấy cổ tay cô, cho dù cô có phản kháng như nào, cũng không thể thoát khỏi.

Cái tên kẹo mạch nha này!

Nguyệt Linh tức giận mà cởi bỏ mặt nạ, ném mạnh xuống đất, há miệng để lộ ra hàm răng sắc nhọn, hung dữ cảnh cáo nói: “Tôi có an toàn hay không, không ai có thể chắc chắn. Nhưng nếu anh mà cứ dính lấy tôi, tôi chắc chắn là không an toàn!”

Đôi mắt cô trợn tròn, đôi lông mày cắt xéo dựng ngược, lộ ra da thịt máu trộn với nhau, làn da bị tổn thương run lên vì giọng nói của cô, và đôi môi màu đen trông cực kỳ dọa người.

Khuôn mặt xấu xí và hung dữ như vậy, đã từng khiến hắn sợ hãi vào ban ngày, lúc này lại trở thành thứ bé nhỏ không cần để ý, hoàn toàn không ảnh hưởng đến dục vọng khó nói dưới đáy lòng hắn.

Biên Lãng cười nhạo một tiếng, buông ra cổ tay của cô, xoay người đi về phía ghế điều khiển.

Nguyệt Linh không nghĩ tới hắn sẽ đột ngột thông suốt, không khỏi ngẩn người, ngay sau đó liền nhanh chóng nhặt lên mặt nạ của mình, đeo cẩn thận, rồi lập tức chạy đi ——

Phù phù phù...

Một lượng lớn luồng khí nhỏ xuất hiện mà không hề báo trước, sắc bén như lưỡi dao, chỉ với vài giây ngắn ngủn, liền chém nát quần áo của cô thành từng mảnh nhỏ! Chẳng mấy chốc, những mảnh vải này vương vãi khắp nơi, ngay cả khăn trùm đầu cũng không có may mắn thoát khỏi. Một mái tóc màu bạch kim dài đến thắt lưng lập tức xõa ra, rối tung sau lưng cô, cùng với thân hình hoàn mỹ, và chiếc mặt nạ trắng đỏ trên mặt, toát lên một vẻ đẹp lạ lùng và đáng sợ.

Khả năng kiểm soát dị năng của hắn cực kỳ tốt, đến một sợi tóc của cô cũng không bị thương.

Nguyệt Linh sững sờ mười giây mới có phản ứng, cô cuống quít che đi bộ phận quan trọng của mình, không thể tin được tức giận nói: “Biên Lãng, anh làm gì thế!”

Biên Lãng mở cửa ghế lái, giả vờ vô ý nhìn cô, mơ hồ liếc nhìn thấy dấu hôn trải rộng trước ngực cô, ánh mắt liền tối sầm, trên mặt lại không để lộ chút cảm xúc nào, hắn không khỏi có chút đắc ý mà uy hiếp: “Lên xe, bằng không liền như vậy, cô chọn đi.”

Nguyệt Linh nghiến răng tức giận, lại không làm gì được, đánh thì không lại, nói thì không thèm hiểu, nếu hắn cứ cố tình làm theo ý mình, cô lại có thể làm gì? Cô hít một hơi thật sâu, đè nén lửa giận trong lòng xuống, bình tĩnh nhìn xung quanh, bắt đầu xem xét tính khả thi của việc khỏa thân chạy——

Đây là một bãi đậu xe bỏ hoang gần căn cứ sông Hồng, ngày thường đều có tang thi xung quanh, hiện tại lại không có ai vì tang thi triều. Tang thi triều không phải ngày nào cũng xảy ra, nhưng có thể đoán trước được thời gian dễ xảy ra nhất. Tang thi hệ tinh thần điều khiển một số lượng lớn tang thi tấn công thành, trong căn cứ nếu có dị năng giả cấp 2 hệ tinh thần, liền có thể cảm ứng được “tín hiệu công kích” này.

Không được, khoảng cách quá gần căn cứ sông Hồng, bất cứ lúc nào đều có khả năng gặp người.

Đúng là điên mà! Nguyệt Linh hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Biên Lãng, không chút khách khí mà chế nhạo: “Hôm nay tôi cũng coi như được tận mắt nhìn thấy, ngọc diện chiến tướng rốt cuộc là một người như nào!” Cô che đi những bộ phận chủ chốt, ngồi xổm xuống, tìm kiếm tinh hạch của mình trong đống phế liệu, cầm từng cái một trong tay, cho đến khi đủ số lượng rồi, mới không tình nguyện mà đứng dậy, mở cửa xe. Cô miễn cưỡng kéo chiếc chăn bông dính đầy chất lỏng vẩn đục lên, quấn lên người mình một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.