Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 132



Editor: Ngạn Tịnh.

"A!" Bạch Vi bị dọa lùi mạnh về sau vài bước.

"Bạch Vi!" An Bạch Lễ đứng ở bên cạnh thấy tình thế không ổn, lập tức tiến lên che trước người Bạch Vi, giơ tay đã đẩy ông già đang chạy đến ra, phịch một tiếng nện lên bên vách tường hành lang, ông lão vốn bị con trai đánh đến xương cốt đều nứt lại bị va chạm như vậy, nháy mắt đầu liền chảy máu, máu chảy xuống đầy mặt, nhìn qua làm người cực kỳ sợ hãi!

"Ông làm gì vậy!" An Bạch Lễ lòng còn sợ hãi quát, em gái nhà anh thân thể đến bây giờ vẫn còn chưa tốt, vài ngày trước bỗng dưng hôn mê bất tỉnh, hôn mê suốt một ngày một đêm mới rốt cuộc thanh tỉnh lại, dọa cả nhà cùng Ôn Nguyên Bạch một trận không nhẹ. Bây giờ ông lão lai lịch không rõ này vừa thấy em gái nhà anh liền đánh tới, dọa An Bạch Lễ nhảy dựng, nếu em gái nhà anh lại xảy ra chuyện gì không hay, trái tim nhỏ của anh thật sự không thể chịu đựng nổi! Vốn anh còn cảm thấy ông lão này bị con trai đánh đến tội nghiệp, bây giờ xem ra, người đáng thương tất có chỗ đáng giận!

"Sao lại thế này?" Ôn Nguyên Bạch đang ở bên trong một căn phòng khác, cùng một vài bác sĩ nghiên cứu nguyên nhân Bạch Vi hôn mê, nghe tiếng động lập tức chạy tới, nhìn Bạch Vi được An Bạch Lễ bảo hộ sau lưng cùng ông lão ở bên kia, cả kinh vội vàng kéo Bạch Vi qua một bên tinh tế đánh giá từ đầu tới chân, sau đó hai tay có chút run rẩy ôm cô vào lòng.

"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi..." Người đàn ông càng ôm càng chặt, một loại cảm giác nghĩ mà sợ khiến anh bất giác thở phào một hơi. Trong lòng Bạch Vi ấm áp, lập tức vươn tay ôm lại anh. Hôm mê mấy ngày trước thật là ngoài dự đoán của cô, thân thể của An Bạch Vi thật sự quá kém, vừa bị cô nắm trong tay, chỉ hơi vận dụng chút tinh thần lực, cô đã mềm yếu ngất đi rồi, thật sự là có chút nghẹn khuất. Xem ra cho dù là cô, hay là người bên cạnh, rèn luyện thân thể chính là một chuyện không thể trì hoãn!

Mà bên kia Bàng Tố Tố chỉ nghe thấy đầu ong ong, trước mắt biến thành từng mảng đen, một cỗ cảm giác mê muội khiến cô ta thiếu chút nữa nôn ra, chờ đầu thanh tỉnh một chút, ngẩng đầu, xuyên thấu qua đôi mắt mờ mịt nhìn thấy hai người Bạch Vi cùng Ôn Nguyên Bạch đang ôm lấy nhau.

Nhất thời lại cảm giác một luồng máu nóng truyền lên não, dựa vào vách tường run run rẩy rẩy đứng lên, hai mắt hung tợn nhìn về chỗ hai người đang dính với nhau kia, ánh mắt dừng trên người Bạch Vi giống như muốn lột một tầng da của cô.

Chỉ là không đợi cô ta kịp thốt ra lời, gã tóc vàng bên cạnh lập tức tiến lên hung hăng đạp cô ta một đạp, hung ác nói, "Lão bất tử, mỗi ngày ở nhà điên điên khùng khùng còn chưa đủ, thế mà còn dọa người đến tận chỗ này, nhanh chóng về nhà cho tôi, bằng không ông cũng đừng về nữa, chết bên ngoài càng tốt, ông đây mỗi ngày nhìn thấy mặt ông đều muốn nôn!"

Gã tóc vàng dường như căn bản không có ý muốn trở tay ăn vạ An Bạch Lễ, chỉ toàn tâm toàn ý muốn tiến lên xốc cổ áo Bàng Tố Tố tha ra bên ngoài, vừa tha vừa liếc mắt xem thường nói với mấy người An Bạch Lễ, "Ông già này mỗi ngày đều như vậy, mấy người cũng không cần phụ trách cái gì, tôi lập tức dẫn ông ta đi! Đi, đi nhanh lên!"

Nhưng Bàng Tố Tố chẳng biết lấy sức lực từ đâu ra tránh thoát khỏi tay của gã tóc vàng, chạy tới phía trước ôm khung cửa không buông, đồng thời trên mặt thay đổi thành thần sắc bi thiết, lớn tiếng khóc lóc kể lể với Ôn Nguyên Bạch và An Bạch Lễ, "Anh trai, bác sĩ Ôn, sao hai người lại có thể không nhận ra em chứ? Em là Bạch Vi đây mà! Em là Bạch Vi.. Người kia..." Nói xong chỉ về phía Bạch Vi mặt đầy khó hiểu, nước mắt cô ta lập tức rơi xuống.

"Cô ta căn bản không phải An Bạch Vi, cô ta là một nhân cách khác trong thân thể em, tên là Bàng Tố Tố! Bác sĩ Ôn anh hẳn là biết đến, không phải sao? Trong cơ thể của em có hai người, em là Bạch Vi, cô ta tên là Bàng Tố Tố, là một yêu nghiệt, mấy tháng trước đột nhiên tiến vào cơ thể em, không bao lâu cũng không biết tìm được mấy cách hại người này ở đâu, hại chính chủ là em rời khỏi thân thể của mình, bản thân cô ta liền biến thành An Bạch Vi chân chân chính chính, còn đưa em vào thân thể lão già này, nhận hết tra tấn, người tâm địa ngoan độc như vậy, anh trai, bác sĩ Ôn, hai người đừng để bị cô ta lừa!" Bàng Tố Tố tình chân ý thiết đổi trắng thay đen.

Mà gã tóc vàng bên cạnh trực tiếp bị phát triển ly kỳ này chấn kinh rồi, nhất thời cũng quên mất bắt cô ta lại.

"Cái gì?" Bạch Vi che lại miệng, kinh ngạc hỏi ngược lại, "Nguyên Bạch, người kia nói thật sao? Trong cơ thể em tồn tại hai nhân cách?"

Chỉ một câu như vậy, liền trực tiếp đánh nhốt Bàng Tố Tố vào tuyệt cảnh, khiến cô ta hận chỉ muốn chạy tới trước trực tiếp cào nát cái gương mặt thảo mai kia, dù sao cho tới bây giờ An Bạch Vi vẫn luôn không biết sự tồn tại của cô ta! Bây giờ cô ta thật sự hối hận sao lúc trước chiếm cứ thân thể An Bạch Vi lại không tra tấn cô cho thật tốt, để cho cô đến bây giờ hoàn hảo không chút thương tổn còn quay ngược diễu võ dương oai!

"Tiện nhân, mày còn giả vờ cái gì? Chiếm thân thể của tao giờ rất đắc ý đúng không? Tao nói cho mày biết, một khi anh trai cùng bạn trai tao điều tra rõ mày mới chính là Bàng Tố Tố, tao xem mày còn đắc ý cái gì!" Bàng Tố Tố oán hận nói.

"Tôi..." Biểu tình của Bạch Vi càng vô tội, vừa định mở miệng nói đã bị Ôn Nguyên Bạch ngăn lại, che ở trước mặt cô, mặt không chút thay đổi nhìn Bàng Tố Tố vẻ mặt chật vật, trong mắt chứa chờ mong đang ngồi dưới đất kia.

"Chú à, tôi nghĩ chú có bệnh thì nên trị cho tốt, Bạch Vi chính là Bạch Vi, sẽ không là ai khác, về phần Bàng Tố Tố gì kia mà ông nói ấy, tôi căn bản chưa từng nghe qua, cũng không quen biết, lại càng không muốn làm quen. Còn có, xin ông đừng nhục mạ bạn gái của tôi, nếu không luật sư của tôi cũng không phải ngồi không." Lời của Ôn Nguyên Bạch giống như một chậu nước lạnh trực tiếp dội lên mặt Bàng Tố Tố, khiến lòng cô ta trở nên trầm xuống, chìm thẳng xuống đáy của vực sâu tuyệt vọng.

"Em... Bác sĩ Ôn, là em đây mà! Sao anh có thể... Sao có thể không nhận ra em chứ? Rõ ràng trước kia người phụ nữ đó thử thế nào, anh cũng đều liếc mắt một cái liền nhận ra mà, sao đến lượt em anh lại không nhận ra chứ? Chẳng lẽ bởi vì bộ dáng hiện tại của em, nên anh ghét bỏ em sao? Có phải hay không?" Vẻ mặt Bàng Tố Tố thê lương nhìn về phía Ôn Nguyên Bạch, đau khổ trong mắt kia khiến đáy lòng An Bạch Lễ cũng sinh ra một chút hoài nghi, nhưng ánh mắt Ôn Nguyên Bạch vẫn không hề có chút dao động nào.

Thật ra nếu chung quanh không có nhiều người như vậy, anh thật muốn nói cho người phụ nữ này biết, nguyên nhân là vì anh liếc mắt nhìn một cái liền có thể nhận ra ai là Bạch Vi, cho nên mới có thể thờ ơ với cô ta. Thử nhiều lần đến vậy rồi mà người phụ nữ này vẫn chưa hết hy vọng sao? Chỉ là từ trong miệng cô ta biết được chuyện cô ta rời khỏi thân thể Bạch Vi lại khiến anh thoải mái hơn không ít, dù sao người phụ nữ Bàng Tố Tố kia ký sinh vào thân thể Bạch Vi sinh ra uy hiếp quá lớn, anh căn bản không dám đắc tội cô ta. May mắn trong đầu người phụ nữ kia chỉ biết đến tình yêu ngu xuẩn, nếu không anh thật sự không biết làm cách nào dưới tình huống không thương tổn Bạch Vi mà vẫn có thể đuổi người phụ nữ này đi. Bây giờ cô ta thế mà tự nhiên rời khỏi, khiến trái tim anh buông lơi không ít.

Mà Bạch Vi nhìn thấy bộ dáng này của Bàng Tố Tố, không khỏi ở trong lòng cảm thán kỹ thuật diễn của đối phương quá tốt, đối trắng thay đen cũng chẳng chớp mắt một chút nào, như là thật sự chịu rất nhiều ủy khuất vậy. Chỉ là không có gương mặt của An Bạch Vi, với cái khuôn mặt già nua kia thật sự khiến người không dậy nổi lòng thương tiếc.

Cẩn thận ngẫm lại, vóc người đẹp này vẫn là cô tỉ mỉ cẩn thận lựa chọn cho Bàng Tố Tố đấy! Thích thân thể xinh đẹp như vậy, vậy thì thân thể hiện tại đã đủ "xinh đẹp" rồi chứ!? Không chỉ "xinh đẹp", đi kèm còn rất nhiều luôn ấy, nghĩ tới đây, Bạch Vi tà nghễ liếc mắt nhìn gã tóc vàng kia một cái.

Theo sự hiểu biết của cô, ông lão này lúc trẻ chính là một tên ăn chơi lêu lổng, không làm ra được tích sự gì, ỷ vào gương mặt có thể nhìn kia lừa một cô gái trẻ hồn nhiên, cũng chính là mẹ của gã tóc vàng, còn làm lớn bụng con nhà người ta, làm cho mọi người đều biết, cuối cùng miệng đời đáng sợ, không còn cách nào cô gái trẻ kia cũng chỉ có thể gả cho ông ta. Sau khi kết hôn gần như chưa từng có được một ngày lành, mỗi ngày đánh một chút đã trở thành món chính không thể thiếu ba bữa một ngày! Mặc dù cô ấy mang thai, ông ta cũng chưa từng thu liễm. Sau khi sinh ra gã tóc vàng, hai mẹ con đều cùng bị đánh, cuối cùng cô gái kia thật sự không nhịn được uống thuốc trừ sâu mà chết, còn lại một mình tên tóc vàng chịu đòn của cha gã, không cho gã đến trường, tuổi còn nhỏ đã bắt đi kiếm tiền, nếu không phải tên tóc vàng mạng lớn, đã chết sớm từ năm nào rồi!

Sau đó tên tóc vàng cũng học cha gã bắt đầu ra ngoài lăn lộn, chỉ là tốt hơn cha gã rất nhiều, chuyện phạm tội trái pháp luật không làm, cũng không gây họa cho con gái nhà ai, gã biết rõ tình huống của mình, chữ nghĩa không học được bao, ai không gã đều không hay ho, sau khi kiếm được chút tiền trinh liền mở một tiệm tạp hóa nhỏ kiêm phòng bài bạc, tiêu dao tự tại sống qua ngày. Đương nhiên, hiện tại thân thể gã trẻ khỏe tất nhiên sẽ không dễ dàng tha cho cha già, gã không đọc được bao nhiêu sách, cái gì mà không kể kẻ thù trước kia, khoan hồng độ lượng gì gì đó, đến dấu chấm câu gã cũng chả hiểu, gã chỉ hiểu được người khác đánh gã, gã sẽ đánh trả, cho dù người đó là cha của gã cũng chẳng được, càng đừng nói đến người này còn hại chết mẹ của mình, cho nên tuy rằng nuôi vẫn nuôi, nhưng trên cơ bản một ngày ba bữa đòn no vẫn không thể thiếu, gã đã nghĩ sẵn rồi, đối phương đánh gã bao nhiêu năm, gã trả lại bấy nhiêu!

Nhưng dù sao ông lão vẫn đã già, thân thể cũng không chịu được bao lâu, trên cơ bản mỗi lần đánh xong, đều chỉ còn lại một hơi tàn, lúc đó gã tóc vàng sẽ kéo ông ta vào bệnh viện chữa trị, bảo trụ ông ta không chết là được, sau đó lại về nhà đánh tiếp.

Bạch Vi quan sát bọn họ đã lâu, trước khi Khương Thuật quyết định xuống tay, cô liền phát hiện ông ta dường như không chống được nữa. Loại lão súc sinh này, còn sống lãng phí lương thực, chết lãng phí đất, nhưng cô vẫn dùng bùa giúp ông ta chống chọi thêm hai ngày, dù sao vẫn còn tác dụng, cớ gì bỏ? Thân thể người già khác cô lại không nỡ khiến bọn họ sau khi chết thân thể còn không bình an, chẳng lẽ loại súc sinh này cô cũng phải nể nang? Đúng lúc tặng cho Bàng Tố Tố một phần quà lớn, ha ha.

Xem Bàng Tố Tố còn diễn nhiều đến như vậy, Ôn Nguyên Bạch trực tiếp lướt qua cô ta, nhìn về phía gã tóc vàng còn đang khiếp sợ đến không khép miệng được, "Tiên sinh, tình huống của cha anh sợ là có chút nghiêm trọng, tôi đề nghị anh đưa đến khoa thần tinh, dù sao tình huống như vậy không quá thích hợp đi loạn ở bên ngoài, nếu xảy ra chuyện, tôi nghĩ anh cũng gánh vác không nổi."

"Bác sĩ Ôn, sao anh có thể..." Nghe vậy, Bàng Tố Tố nhất thời rùng mình một cái, cô ta nghĩ cô ta nói đến như vậy, Ôn Nguyên Bạch ít nhất cũng sẽ bởi vì một chút khả năng cô ta là An Bạch Vi mà ném chuột sợ vỡ đồ, không dám để mặc cho gã tóc vàng kia mang mình đi, lại không ngờ đối phương hoàn toàn xem mình là người bệnh thần kinh, chuyện mấy ngày trước mình nói chẳng lẽ anh ấy đều đã quên rồi sao? Vẫn là nói, anh ấy thật sự rất chắc chắn mình không phải An Bạch Vi?!

Nghe Ôn Nguyên Bạch nói như vậy, An Bạch Vi nhíu nhíu mày, "Nguyên Bạch..." Cậu xác định sao?

Câu nói tiếp theo anh chưa nói ra, nhưng anh tin tưởng Ôn Nguyên Bạch có thể hiểu được ánh mắt của anh.

Ôn Nguyên Bạch thấy An Bạch Lễ gọi mình, nhìn về phía anh gật gật đầu, làm cho An Bạch Lễ thoáng thả lỏng người, nhưng rốt cuộc vẫn là có chút không yên lòng, dù sao lời người này nói thật sự trông rất thật...

Bên kia, gã tóc vàng nghe thấy lời Ôn Nguyên Bạch nói, sắc mặt nhất thời đỏ lên, cái ông già thần kinh này! Thấy ông lão dường như còn muốn nói gì đó, gã lập tức tiến lên bưng kín miệng đối phương, tha ông ta ra ngoài.

Cùng lúc đó, gã còn liếc trắng mắt nhìn Ôn Nguyên Bạch một cái, "Ông già nhà tôi tự tôi biết, cần anh lắm miệng sao, hừ!"

Sau đó thấy Bàng Tố Tố bị che miệng còn không thành thật, vẫn không ngừng giãy giụa, thiếu chút nữa khiến gã giữ đến ra một thân mồ hôi, nhất thời nổi lửa giận, trực tiếp tát một cái lên mặt ông ta, tát đến mức cô ta thấy sao trăng đầy trời, trước mắt biến thành từng mảng đen, nhất thời không giãy giụa nổi, cả người mềm nhũn bị gã tóc vàng tha ra ngoài.

Trong lúc mê mang mờ mịt, cô ta dường như thấy An Bạch Vi đứng sau Ôn Nguyên Bạch, khóe miệng khẽ nhếch lên nhìn mình, giống như đang xem một con chó... Giống như ngày đó...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.