Gió nhẹ thổi chiếc lá khô trên nền đá tạo ra từng tiếng “xào xạc”. Một phụ nhân ăn mặc cao quý nhưng lại không thể có khí chất ngang bằng với thân phận của mình.
Mái tóc đen người phụ nữ ấy đã điểm xuyến những sợi tóc bạc, dung nhan thanh tú dù đã được thoa nhẹ một lớp phấn mỏng tốt nhất vẫn không thể che đi những nốt tàn nhan và những nếp nhăn nơi khóe mắt.
Bà ngồi trên ghế đá trong Thanh Bích đình, ánh mắt chuyên chú nhìn nam nhân tuấn tú đang say sưa múa kiếm. Y là con trai của bà cũng là thế tử Tương Vương phủ.
Bà chính là vương phi của Tương vương Tương Lễ.
Bà là Trần Thanh Bích.
Trần Thanh Bích.
Nghĩ đến cái tên này bà lại thẫn thờ. Đôi mắt chất chứa vô vàn cảm xúc.
Nhớ khi còn nhỏ nhà bà cũng đủ ăn đủ mặc như những người trong thôn, chỉ cần siêng năng, chămlàmsau này sẽ được gả cho một gia đình tốt trong thôn.
Những năm tháng đó thật tốt đẹp, không hề biết những mặt xấu xa, không hề biết âm mưu, tính kế, không có ghen tỵ và càng không biết thế nào là ái mộ, là si mê một người đến đau lòng, rồi khi không được đáp lại thì không can tâm và oán hận.
Đưa bàn tay khẽ vuốt lại mái tóc. Bà nhớ khi mình mới lên mười. Cái tuổi chỉ biếtlàmvà ăn nào biết đến lo âu phiền muộn, vậy mà ông ta vì muốn có đủ bạc để cưới hồ ly tinh mà đem đứa con gái nhỏ khờ dại đi bán cho bọn buôn người.
Lúc đó bà không thể hiểu nổi cứ một lòng tin lời nói giả dối trấn an đứa con gái của một người phụ thân tồi tệ. Ông nói, “ Chỉ là đi xa phụ việc thôi, tháng sau cha sẽ tới đón nữ nhi mà. Ngoan. Đi theo thẩm thẩm.”
Người con gái nhỏ cứ vậy mà ngoan ngoãn đi theo bọn buôn người. Tuy rơi vào trong hoàn cảnh bị sai khiến, bị bắt học quy củ nhưng bà vẫn thấy mình may mắn. May mắn khi bản thân mình trời sinh nhu thuận nên không bị những trận đòn roi, không biết vùng lên, không thấy mình khổ, không theo đám người khác bỏ trốn.
Vì một khi bị bắt được sẽ bị những loại trừng phạt rất kinh khủng.
Cô gái nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái cũng trạc tuổi mình bị cắt gân chân, bị người người cưỡng hiếp.
Đó là sự răn đe sống động, kinh khủng của má Thìm.
Từ lúc đó, không đêm nào mà cô gái nhỏ không nằm ác mơ thấy ác mộng, những khi nửa đêm khuất trăng, gió lớn thổi mạnh là nàng đều sợ đến co rúm người. Nàng sợ ma lắm.
Yên ổn sống ở nơi ma quỷ đó một năm thì má Thìm liền triệu tập tất cả mọi người lại và kiểm tra. Cô khi đó mười một tuổi, càng lúc càng hiểu chuyện và an phận.
Má Thìm rất có ưu thích loại người như vậy nên an bài nàng lên cùng một số người đi theo bà tới kinh thành rao bán cho những nhà quan lại, đại phú đại quý.
Cô gái nhỏ say mê đánh giá kinh thành qua màn cửa sổ nhỏ hẹp, lần đầu tiên cô có cơ hội thấy được một nơi phồn hoa đông đúc như vậy.
Mỗi khi xe ngựa dừng lại ở cửa sau một phủ đệ nào đó nàng lập tức thu lại sự tò mò, trong lòng lại thay thế bằng sự lo lắng, bất an.
Người trong xe cứ đi ra cho ma ma hay quản gia nơi đó đánh giá, cứ như vậy người trở lại xe ít dần rồi chỉ còn lại nàng và một cô gái cũng khá giống tính nàng nhưng sức khỏe thì yếu hơn rất nhiều.
Xe ngựa chạy đi khắp nơi gần như là sắp đi hết kinh thành vậy. Tâm trạng của má Thìm càng ngày càng không tốt, ánh mắt khi nhìn hai cô mỗi lúc lúc một lạnh lẽo hơn.
Mãi đến khi người đàn ông đánh xe ngựa đề nghị đưa đến phủ Tương Vương thử xem sao thì bà mới trầm ngâm trong chốc lát rồi gật đầu.
Dù gì cũng không còn nơi nào tốt để rao bán nữa, thử đến nơi đó cũng không sao, tuy rằng không có thực quyền nhưng hai chữ Vương Gia cũng đủ rồi.
Đó chính là nơi bắt đầu cuộc sống mới của cô gái nhỏ.
Khi mới vào phủ nàng không phải mang cái tên này. Mà chỉ được người khác gọi là "nha đầu, nha đầu."
Ở đó, cô gái nhỏ chỉ biết canh tư thức giấc rồilàmhết mọi việc đến tối sẩm mới về phòng ngủ.
Thời gian thấm thoát trôi đưa, đến khi nàng mười ba tuổi.
Có một lần nữ tỳ trong viện vương gia tới phòng bếp lấy đồ ăn thì không may bị trượt chân té trật eo nên không thểlàmtiếp, mà trong phòng bếp thì không ai dám tới nơi đó, thế nên mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô gái đang ngồi rửa chén trong góc khuất.
Cô gái nhỏ sợ sệt nắm chặt giỏ đồ ăn bước chậm chạp vào Đông viện. Đập vào mắt nàng không phải là sự khủng bố, âm u như tưởng tượng mà là một nam tử đẹp, rất đẹp nhưng sắc mặt chàng không được hồng hào khỏe mạnh mà là trắng trắng, suy nhược. Chàng ngồi bệt trên nền cỏ xanh, gió thổi từng đợt nhẹ nhẹlàmmái tóc đen dài ấy phiêu phiêu, lướt ngang qua gò má, qua làn môi. Cứ mãi ngơ ngác ngắm nhìn người đó mà tim trong lòng đập “ thùm thụp” không thể nào kiềm chế nỗi.
Sau đó vì cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của nàng mà nam tử quay đầu. Bốn mắt nhìn nhau. Trong mắt chàng chỉ có sự lạnh nhạt và xa lạ. Nàng lập tức xấu hổ cúi thấp đầu, đứng im một chỗ.
“ Lại đây.” Âm thanh thật nhẹ nhàng, dễ nghe.
Đó là giọng nói của chàng. Nàng lập tức ngước mặt lên, ngượng ngùng một lát rồi bước lại.
“ Ngươi là ai? Xuân Tỳ đâu?” Nam tử lên tiếng hỏi.
Nàng lập tức đoán ra nam nhân này là ai. Chàng là Tương Vương Tương Lễ. Xuân Tỳ là nữ tỳ hay tới nhà bếp lấy cơm.
Biết được điều này nàng nhanh chóng cúi đầu, kính cẩn nói:
“ Xuân tỷ bị té trật eo nên nô tỳ đi thay ạ.”
Chàng trầm ngâm đánh giá cô gái nhỏ trước mắt rồi nói:
“ Ngươi mới tới! Tên gì?”
Kinh ngạc ngẩng đầu, sao chàng lại nói chắc chắn như vậy nhưng nàng vẫn thành thật trả lời:
“ Nô tỳ ở vương phủ đã được hai năm. Tên thì chưa có ạ.”
Chàng nhíu mày như thấy kì quái sau đó lên tiếng:
“ Cha ngươi họ gì?”
Nàng bất giác nắm chặt tay, trong mắt xẹt qua sự đau khổ nhưng do bản thân luôn luôn cúi đầu nên nam tử đối diện không thể thấy được, ráng đè nén cảm xúc trong lòng nàng nói:
“ Cha nô tỳ họ Trần ạ.”
Chàng lập lại câu nói của nàng, “họ Trần ư?” Rồi nhìn xuống thấy nền cỏ xanh chàng liền nói:
“ Vậy từ nay cứ gọi là Trần Thanh Bích đi.”
Nàng, Trần Thanh Bích lập tức dập đầu tạ ơn.
Nhưng có vẻ ngoài trừ chàng thì không ai biết tên nàng mà nàng cũng không kể cho bất cứ ai nghe.
Sau lần gặp mặt hi hữu đó thì Trần Thanh Bích cũng không có cơ hội nào rời nhà bếp mà đến được viện của chàng. Ngày qua ngày, nỗi tương tư của cô gái nhỏ cứ như vậy ấp ủ, mong chờ. Ước ao chỉ cần ngày ngày đượclàmnữ tỳ bên người chàng là đủ. Nhưng ước nguyện vẫn mãi mãi là ước nguyện.
Hai năm sau.
Vào một đêm trăng canh hai Trần Thanh Bích cảm thấy một trận choáng váng rồi thần trí nàng lâm vào trong cơn ngủ say.
Đến khi một lần nữa mở mắt. Nàng có thể nhớ rõ từng chuyện từng chuyện trong lúc bản thân mê man.
Trần Thanh Bích không thể giải thích được.
Cô gái đó là ai?
Tại sao có thể chiếm lấy thân xác của nàng. Trong lòng cảm xúc trộn lẫn vào nhau, nắm chặt chiếc chăn đang đắp trên người. Nàng… nàng không cần phải tương tư chàng nữa. Ước ao khi đó đã trở thành sự thật. Còn muốn vượt quá mong đợi của bản thân.
Giờ nàng đã trở thành thê tử của chàng.
Trở thành vương phi.
Trong đầu hòa trộn với kí ức lạ lẫm, nàng thấy được cảnh tượng nóng bỏng đêm động phòng đó thì mặt đỏ bừng che mặt.
“ Cộc cộc.”
“ Vương phi?!”
Một giọng nói vang lên kéo lại tâm trí của Trần Thanh Bích. Nàng có chút hoảng hốt nói:
“ Ch… uyện gì?”
Nữ tỳ lập tức mở cửa phòng cung kính nói:
“ Vương gia sáng sớm đã vào triều, trước khi đi còn căn dặn nô tỳ không được quấy rầy đánh thức người. Khi nãy nô tỳ nghe thấy bên trong có chút động tĩnh nên mới bạo gan dò xét. Mong vương phi thứ tội.”
Trần Thanh Bích không quen có người cung kính với mình như vậy nhưng cũng ráng bình tĩnh nói:
“ Đứng lên đi.”
Nữ tỳ tạ ơn rồi bưng chậu nước tới hầu hạ cẩn thận cho Trần Thanh Bích.
Nàng ngồi im không nhúc nhích để mặc cho nữ tỳlàmviệc, có chút ấp úng nói:
“ Vương… vương gia có nói khi nào chàng về không?”
Nữ tỳ đang chải tóc cho Trần Thanh Bích liền bẩm báo:
“ Người nói buổi trưa sẽ trở về dùng cơm với vương phi ạ.”
Trần Thanh Bích có chút hồi hộp, vui sướng gật đầu đã biết. Căn phòng liền chìm vào yên tĩnh.
Nàng ngồi trên ghế trang điểm hào hứng chọn chọn lựa lựa. Chỉ cần nghĩ đến có thể gặp lại chàng. Danh chính ngôn thuận ở bên chàng là nàng liền cảm thấy tim đập dồn dập.
Chàng bây giờ càng đẹp, càng tuấn tú, ánh mắt chàng không còn vẻ lạnh nhạt xa lạ nữa mà thay vào đó là sựyêuthương nồng đậm, chàng mỉm cười dịu dàng nhìn nàng.