Lời nói của nàng, rõ ràng đang chỉ hướng cho bà biết, bà chỉ có thể tìm lão Lý tố khổ, đừng có nhờ vả vào Đại phu nhân, quả nhiên trong mắt Tứ di nương hiện ra vẻ toan tính.
Rõ ràng tiểu Ngũ đi trêu chọc Tam tỷ mới rước vào hoạ lớn, Tứ tiểu thư Lí Thường Tiếu khoé miệng giật giật, nhưng không nói gì cả.
Giọng điệu của Đại phu nhân đã hoà hoãn hơn: “Ngũ nha đầu lớn lên bên cạnh ta, con bé bị thương như vậy, ta có thể không đau lòng sao? Không ngờ Vị Ương nha đầu này tuổi còn nhỏ, tâm tư lại độc ác như thế, bây giờ còn làm hại Ngũ nha đầu bị huỷ dung, haiz, hiện tại nó là người tâm phúc bên cạnh lão phu nhân, lão gia cũng tin tưởng nó, ta có biện pháp gì cũng không sử dụng được. Mấy người cứ đi về trước đi, để ta suy nghĩ cặn kẽ đã.”
Tứ di nương ôm mối hận, đỡ Lý Thường Hỉ dậy rời đi, Lý Thường Tiếu quay đầu liếc nhìn Đại phu nhân ngồi trong phòng, chỉ cảm thấy khuôn mặt bà hiền lành, nhưng dưới ánh đèn lại thấy hết sức lạnh lẽo.
Hán Hoa nhìn bóng lưng mấy người, ánh mắt dịu dàng hiện lên ý cười: “Mẫu thân, chuyện hôm nay...”
Đại phu nhân thở dài nói: “Không tưởng được, Tam nha đầu lại là nhân vật lợi hại như vậy. Nếu mẫu thân không nghe lời con, e rằng cũng bị lật thuyền trong mương.”
"Có một số người, một khi đã nhận định, chắc chắn sẽ không bỏ qua. Nếu mẫu thân thấy nàng ta chủ động tìm người gây phiền toái. Mẫu thân không cần phải làm gì cả, mọi việc cứ để Trường Nhạc lo, người chỉ cần ung dung xem diễn là được." Hán Hoa không tính kế với nữ chính cũng vì nàng cảm thấy không được lợi ích gì cả, nhưng qua chuyện của Lý Thường Hỉ, nàng đã thuận tay giúp cô nương đanh đá này một lần, cô nương này vẫn rơi vào kết cục trong nguyên tác. Tuy người xưa có câu không tự tìm đường chết sẽ không chết. Nhưng câu này không thể vận dụng trên người Lý Vị Ương rồi. Mà thôi, mỗi người đều có ý tưởng sống của riêng mình, nàng cũng không tiện phán xét ai.
Nếu rảnh rỗi, nàng thích được ở bên cạnh cậu nhóc khả ái kia hơn, không thì vẽ tranh pha thuốc, cuộc sống mỗi ngày đều làm những việc mình thích thì mới có ý nghĩa.
Đúng như Hán Hoa phán đoán, cho dù bọn họ không đến tìm Lý Vị Ương, chưa chắc nàng sẽ không chủ động đến cửa. Nửa tháng sau, lần đầu tiên Lý Vị Ương đi đến Song Nguyệt các thăm Lý Thường Hỉ, vừa hay gặp Hán Hoa từ trong viện đi ra, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt của nàng ta hiển nhiên đã được trang điểm tỉ mỉ, càng thêm diễm lệ, trên người khoác áo gấm hoa văn trăm hoa tranh hương, dưới chân lộ ra váy dài trùng điệp mẫu đơn khoe sắc, làn váy điểm xuyết vô số tinh thạch nhỏ vụn lấp lánh toả sáng, làm người khác chỉ liếc mắt nhìn qua, đã cảm thấy chói sáng.
Lý Vị Ương chớp chớp mắt, khoé môi chứa ý cười càng sáng lạn: “Đại tỷ.”
Hán Hoa mỉm cười gật đầu với nàng, sắc mặt không chút khác thường nói: “Tam muội, muội đến thăm Ngũ muội sao?”
Lý Vị Ương gật đầu, nói: “Sắc mặt Đại tỷ vui vẻ, có chuyện gì vui sao?”
Lí Trường Nhạc chớp đôi mắt như làn thu thuỷ, trong ánh mắt không giấu đi sự yêu thương: “Hôm nay tỷ có hẹn với Tam đệ.” Nói xong, nha đầu bên cạnh nhắc nhở nàng, Tam thiếu gia đang rất sốt ruột chờ nàng, Hán Hoa bất đắc dĩ mỉm cười rồi rời đi.
Lý Vị Ương nhìn bóng lưng nàng ta, lại nghĩ đến chuyện nàng ta hợp tác với Tam phu nhân lần trước hãm hại Lý Trường Nhạc, thì Tử Yên sau lưng nàng thấp giọng thở dài: “Đại tiểu thư thật là đẹp.”
Bạch Chỉ lại hỏi: “Đại tiểu thư thân thiết với Tam thiếu gia từ khi nào vậy?”
Điểm chú ý của hai nha đầu hoàn toàn khác nhau.
Lý Vị Ương nhìn thoáng qua Bạch Chỉ có ý khen ngợi, trong lòng lại xuất hiện cảm giác không dễ chịu.