Đi một hồi, trong đầu Hán Hoa đột nhiên xuất hiện gương mặt của một người.
"Thát Bạt Chân..." Nàng hơi nhướn mày, thì ra nam tử xa lạ đó là Tam hoàng tử Thát Bạt Chân. Bởi vì không biết nội dung truyện, nàng chỉ có thể dựa vào ký ức của nguyên chủ.
Tiếc thật, nếu nàng biết nam tử lúc nãy là Thát Bạt Chân, nàng đã cẩn thận chiêm ngưỡng kỹ dung nhan của hắn rồi.
Thát Bạt Chân...nam tử này...
Không biết nghĩ đến chuyện gì, Hán Hoa nở nụ cười dịu dàng.
Khi nàng đến lương đình, không ngoài dự đoán đã thấy cậu nhóc đang chắp tay sau lưng chờ mình, khuôn mặt còn bầu bĩnh non nớt bày ra tư thế đàn ông, thật sự khiến trái tim nàng bối rối.
Cúi người xuống ôm chầm lấy cậu nhóc từ phía sau, Hán Hoa đưa gò má cọ xát gò má đậu hũ của cậu.
"Mẫn Đức..."
Cả người Lý Mẫn Đức dựa vào sát cơ thể ấm áp của nàng, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vui vẻ, cậu cong khóe môi nói:
"Đại tỷ tỷ..."
Hán Hoa nhìn hồ sen chỉ còn một màu xanh, má lại cọ cọ má cậu:
"Hôm nay Đại tỷ tỷ dạy đệ vẽ tranh nha."
Lý Mẫn Đức chớp mắt quay đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng đang kề sát bên.
"Sao Đại tỷ tỷ lại muốn dạy đệ vẽ tranh?"
Nàng cũng quay đầu nhìn vào đôi mắt xinh đẹp ấy, khóe môi nở nụ cười dịu dàng:
"Đệ biết vẽ tranh, sau này có kẻ xấu nào ăn hiếp đệ. Đệ cứ nhớ kỹ khuôn mặt của kẻ đó rồi về vẽ lại cho tỷ. Đại tỷ tỷ nhất định sẽ trả thù cho đệ."
Nhưng nghĩ nghĩ, Hán Hoa càng không yên tâm, nàng tháo chiếc vòng tay khắc bạch liên rất tinh xảo xuống, nhỏ nhẹ căn dặn:
"Đây là vòng tay có thể trừ cổ độc. Mấy con rắn độc hay những con có độc đều sẽ tránh xa đệ. Nếu như đệ ghét ai, cứ vuốt vuốt lên đóa bạch liên này một cái, đóa bạch liên này sẽ phun ra hơi độc. Cho dù là cao thủ cũng sẽ cảm thấy tay chân mềm nhũn vô lực. Lúc đó, đệ muốn xử hắn thế nào thì xử thế đó."
Lý Mẫn Đức nhìn chằm chằm vòng tay, sau đó đưa tay đẩy chiếc vòng về phía nàng.
"Đệ là nam tử hán. Đệ sẽ bảo vệ tỷ." Sao nàng lại tốt với cậu như thế? Lúc nào cũng lo lắng cậu ăn không ngon, ngủ không yên, ngay cả chiếc vòng quý giá như vậy mà nàng cũng không hề do dự đã đưa cho cậu. Lý Mẫn Đức nắm chặt bàn tay, cố gắng kìm nén cảm xúc rung động như sóng lớn trong đáy lòng.
Hán Hoa đưa hai ngón tay niết niết má cậu, không đồng ý nói:
"Đệ chỉ là tiểu nam tử, không phải là nam tử hán. Ta là Đại tỷ tỷ của đệ, bảo vệ đệ đệ là trách nhiệm của tỷ tỷ."
Thấy cậu nhóc há miệng muốn phản kháng, nàng đưa tay che miệng cậu nhóc lại, bày vẻ mặt uy nghiêm nói:
"Chuyện này không thể thương lượng. Đệ nhất định phải nghe lời tỷ."
Thế là ai đó bị ai đó đeo chiếc vòng bạch liên vào tay. Xong xuôi, Hán Hoa thấy cậu nhóc cứ cúi đầu không chịu nhìn mình, nàng đưa hai tay quay người cậu lại thì cậu liền quay mặt sang bên trái. Nở một nụ cười bất đắc dĩ, Hán Hoa ôm chặt lấy cậu vào lòng, vuốt ve sống lưng, đây là tuyệt chiêu trấn an cậu tốt nhất.
"Mẫn Đức, không phải là Đại tỷ tỷ không muốn để đệ bảo vệ. Đại tỷ tỷ biết đệ sau này nhất định sẽ trở thành một nam tử hán giỏi nhất. Nhưng... tỷ không nỡ... muốn trở thành một người như thế rất đau. Con đường đó...tỷ thà khiến đệ vẫn như bây giờ... Tỷ thà thay đệ nhận hết chông gai..." Tâm hồn tỷ đã sớm lạnh lẽo, có giết chết toàn bộ người cản trở đệ cũng không sao... Một câu cuối cùng này, Hán Hoa chỉ âm thầm nói với bản thân.