Không khí trong tổ công tâm đang rất căng thẳng, Triệu Quế chống một tay lên mặt bàn nhìn số liệu hiển thị trên màn hình.
"Sao thế giới của chị Hán Hoa lại bị mất tín hiệu thế anh Giang?"
Bàn tay thon dài chuyên nghiệp gõ gõ bàn phím, vẻ mặt của Giang Sơn hiện lên sự căng thẳng rõ rệt:
"Anh đã xâm nhập vào đường mạng nhưng cũng không phát hiện có virus hay có hacker xâm nhập. Em chạy qua tổ quản lý thế giới ảo thử xem có liên hệ được với Hán Hoa không? Nếu như có thể liên kết, em lập tức nói Hán Hoa từ bỏ nhiệm vụ trở về hệ thống đi."
Triệu Quế vội vàng gật đầu rồi bước nhanh ra khỏi tổ công tâm.
--- ----
Thế giới Thứ nữ hữu độc.
Cả một ngày ngồi hội họp gia đình với Đại phu nhân và Lý Mẫn Phong, cuối cùng nàng cũng có thể về phòng nghỉ ngơi. Ngồi dựa lưng vào thành giường, Hán Hoa khởi động máy tính liên kết với hệ thống lên, nhấn nút tạm rời khỏi thế giới này.
"Ting! Xin lỗi. Yêu cầu này của bạn hiện không thể thực hiện được. Xin vui lòng thử lại sau. Cám ơn."
Nghe âm thanh công thức hóa của máy tính xong, vẻ mặt của Hán Hoa liền trở nên trầm trọng. Hệ thống luôn luôn được tổ kỹ thuật xử lý rất tốt, từ khi nàng trở thành nhân viên của hệ thống, làm rất nhiều nhiệm vụ trong các thế giới, nàng chưa từng gặp phải tình trạng không thể rời khỏi thế giới ảo.
Không biết vì sao, trong lòng Hán Hoa đột nhiên dâng lên dự cảm bất an.
Lắc đầu, nàng nhấn nút rời khỏi thế giới này thêm vài lần nữa, kết quả vẫn là: "Ting! Xin lỗi. Yêu cầu này của bạn hiện không thể thực hiện được. Xin vui lòng thử lại sau. Cám ơn."
Hán Hoa chống tay lên trán, ánh mắt đen láy không rõ ý nghĩ nhìn ánh nến trên bàn.
Không có sự tham dự của Lý Vị Ương, bề mặt của Lý phủ liền quay trở về cảnh sóng yên biển lặng.
Tết đến, tâm trạng của mọi người đều cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều. Hán Hoa ngồi nghe Đại phu nhân dặn dò các ma ma chuẩn bị lễ vật, rồi lại mua thêm đồ này, tháo bỏ đồ kia. Ngoài mặt thì có vẻ rất chú tâm học hỏi, nhưng trong lòng lại nhớ đến vẻ xấu hổ của Lý Mẫn Đức khi tặng lễ vật cho nàng, khóe môi bất giác nở nụ cười dịu dàng. Đại phu nhân đang nhìn xem danh sách thu chi cuối năm, bà đang định hỏi nữ nhi có muốn ăn trưa không thì phát hiện vẻ mặt này của nàng. Trong lòng Tưởng thị hơi động, chả lẽ Trường Nhạc của bà đang tư xuân? Càng nhìn, Tưởng thị càng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng.
Bà lập tức hồi tưởng lại những công tử thế gia hay có nam tử nào xuất chúng đến Lý phủ. Lượt bỏ một vòng, sắc mặt Đại phu nhân hiện lên vẻ không hài lòng. Trường Nhạc của bà xinh đẹp như thế, thông minh như thế. Cho dù là Tam hoàng tử, cũng chưa có xứng với nữ nhi của bà đâu. Có điều, việc này Tưởng thị chỉ nghĩ trong lòng chứ không trực tiếp nói ra. Cứ để một thời gian nữa xem sao, biết đâu nữ nhi của bà chỉ là nhất thời bị vẻ ngoài của Thát Bạt Chân làm xao động.