"Diệp Oanh Khê, chú đang hỏi cháu đó!” Diệp Thanh Dương thấy cô bé nhìn mình ngẩn người, nhưng lại giống như không nghe câu hỏi của mình, càng thêm tức giận. Trong chớp mắt, anh thật muốn đè cô lên giường, đánh cô một trận, càng lớn lại càng không biết nghe lời!
“Hôm đó, bà Nội có nói với cháu, về sau chú sẽ có gia đình của mình, vợ của mình, như vậy thì cháu phải ngoan ngoãn nghe theo lời của thím ấy.” Diệp Oanh Khê bị bộ dạng phùng mang trợn mắt của Diệp Thanh Dương dọa sợ tới mức òa khóc, nước mắt nước mũi thay phiên chảy xuống. Cô bé cũng không buồn gạt đi, chỉ khóc sướt mướt, nói: “Nhưng cháu không muốn! Rõ ràng chú là của mỗi một mình cháu, tự nhiên lại có người tới giành chú, làm sao cháu có thể nghe lời?”
“Oanh Khê, cháu còn nhỏ, có một số việc… chú không thể tự mình khống chế được…” Diệp Thanh Dương biết từ nhỏ tới lớn cô bé rất nhạy cảm, không ngờ nhiều năm như vậy lại không thay đổi chút nào.
“Chú có thể!” Diệp Oanh Khê khóc tới mức mềm nhũn ra, nghiêng người gác đầu lên vai anh, thân thể run lên, “Ngày mai chú Trần sẽ kết hôn, cháu biết chú cũng phải kết hôn, nhưng cháu không thích, cháu ghét, cháu không muốn chú kết hôn!”
“Chú nói chú phải kết hôn khi nào hả?” Diệp Thanh Dương có chút buồn cười, vỗ vỗ lưng của cô, lửa giận hạ xuống rất nhiều, kéo cánh tay mảnh mai của cô xuống, ôm người ngồi xuống bên mép giường, “Oanh Khê, chú biết nếu chú lập gia đình, đối với cháu mà nói thì rất khó tiếp nhận. Nhưng mà chú không thể ở một mình cả đời, phải không? Hơn nữa, chú cần một người phụ chú chăm sóc ông bà Nội và cháu.”
“Cháu có thể ở chung với chú cả đời. Cháu có thể giúp chú chăm sóc tốt cho ông bà Nội. Cháu cũng sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân.” Diệp Oanh Khê lau nước mắt, theo thói quen, chìa mu bàn tay ướt nhẹp ra trước mặt Diệp Thanh Dương.
Cháu cũng có thể, cho dù là Diệp thị hay em bé, cháu cũng đều có thể vì chú mà làm được.
Diệp Oanh Khê cắn chặt môi, không thốt lên những suy nghĩ trong lòng. Đến khi Diệp Thanh Dương giúp cô lau sạch sẽ xong, nhìn anh nhíu chặt chân mày, cô mới hít vào một hơi thật sâu, nắm chặt tay lại, lấy hết can đảm hỏi: “Vậy có nghĩa là chú không cần phải lấy vợ gấp, đúng không?”
“Không gấp.” Diệp Thanh Dương yêu thương vỗ vỗ đầu cô, “Được rồi, bây giờ hết giận chú rồi phải không? Về sau có chuyện gì phải nói ra, chú cũng không phải thần tiên, làm sao biết được vì sao cháu lại không vui? Ăn táo đi, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chúng ta phải về sớm.”
“Dạ.” Diệp Thanh Dương nhận lấy dĩa trái cây và nĩa anh đưa tới, vừa hít mũi vừa ăn táo.
“Lát nữa nhớ uống sữa trước khi đi ngủ.” Diệp Thanh Dương dặn dò đôi câu rồi mới đi ra ngoài.
Cửa phòng vừa đóng lại, Diệp Oanh Khê liền để đồ trong tay xuống, quỳ trên mặt đất, với tay sờ soạng dưới gầm giường hơn nửa ngày mới kéo ra được một hộp sắt. Cô bé đứng thẳng lên, lấy cây viết từ trên bàn tới, rồi lại mở hộp nhỏ ra, lấy một quyển sổ nhỏ, xé xuống một trang giấy màu xanh dương, nằm trên sàn nhà, vẻ mặt gần như tôn sùng, viết xuống một câu. Sau đó, cô bé thận trọng gấp đôi tờ giấy nhỏ, bỏ vào trong hộp sắt.
Năm mười lăm tuổi, Diệp Oanh Khê có nguyện vọng mới – học hành giỏi, trở thành vợ của Diệp Thanh Dương, giúp anh quản lý Diệp thị, sinh con cho anh.
Rạng sáng ngày hôm sau, Diệp Thanh Dương phải kêu Diệp Oanh Khê rời khỏi giường. Thật đúng là hơn phân nửa thiếu nữ thời nay rất thích ngủ nướng, Oanh Khê cũng không ngoại lệ. Diệp Thanh Dương gõ cửa bao lâu, cô nằm trên giường nướng bấy lâu, kề cà không chịu nhúc nhích. Diệp Thanh Dương hết cách, đành phải tìm người giúp việc lấy chìa khóa. Lúc mở cửa đi vào, cô nhóc đang ngáy ò ò, chăn bị cuốn thành một đoạn như đòn bánh tét, kẹp giữa hai chân cô. Váy ngủ đã bị cuốn lên nửa lưng, lộ ra quần lót có in hình thú nhỏ. Lên một chút thì thấy dây áo đã trượt xuống cánh tay, lộ ra đầu vai trắng noãn. Bộ ngực đang phát triển như ẩn như hiện dưới áo ngủ mỏng manh. Hiện giờ cô bé đang nằm nghiêng, khiến nơi đó dồn về một chỗ, tạo thành một đường rảnh, tuy rằng không lớn lắm, nhưng không thể không chú ý.
Diệp Thanh Dương có chút xấu hổ nhìn thoáng qua bác quản gia, bảo bác chuẩn bị bữa sáng. Diệp Oanh Khê đang ngủ nhưng cảm giác được có người lật mình qua lại, có chút không kiên nhẫn, hất tay người đó ra. Đương nhiên phản ứng của Diệp Thanh Dương nhanh hơn, chụp lấy cổ tay cô, dùng chút sức, cô nhóc liền hét lên tỉnh dậy.
“Đau!” Oanh Khê ôm lấy cổ tay của mình, ngẩng đầu đối diện với cặp mắt đang cười của Diệp Thanh Dương.
“Còn muốn ngủ nữa không?” Diệp Thanh Dương kéo dây áo bị trượt xuống của cô lên, “Tướng ngủ khó coi như vậy, có chỗ nào giống thiếu nữ đây!”
“Không có người quy định tướng ngủ của con gái là phải đẹp mắt.” Diệp Oanh Khê nhỏ giọng thì thầm một câu, muốn ngã xuống tiếp tục ngủ, nhưng lại bị người kia vượt lên trước một bước, giữ chặt thân thể. Cô có chút bất mãn, trợn mắt, “Còn sớm mà, chú ơi, cháu ngủ chút nữa thôi.”
“Lập tức ăn sáng! Ngoan, đợi lát nữa lên xe ngủ tiếp” Diệp Thanh Dương vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn có chút mơ hồ, “Mau rửa mặt đánh răng, chú ở dưới chờ cháu. Nếu còn chậm trễ, chú sẽ không đợi cháu đâu.”
“Dạ.”
Là vì trở về đồn trú, cho nên không tiện để người lái xe đưa về, hai người ăn sáng xong thì đón chuyến xe sớm nhất. Trên xe, Diệp Oanh Khê có chút phấn khởi, lôi kéo Diệp Thanh Dương hỏi thăm vợ mới của Trần An Bác. Trước kia Diệp Thanh Dương chỉ gặp qua vài lần, làm sao có thể trả lời vấn đề kỳ quặc này của cô. Mà cô thì cố chấp, nhất định phải hỏi cho bằng được. Cuối cùng bị hỏi đến nhức óc, anh trừng mắt, ấn đầu cô vào ngực mình, khiến cô dừng lại. Lúc này cô nhóc mới lấy lại được bình tĩnh.
Hôn lễ của Trần An Bác đã cử hành một lần ở quê nhà. Lúc đó, trong quân đội cũng cử ra hai đại biểu. Theo như phong tục thì còn phải tổ chức một bữa tiệc đơn giản nữa. Vì vậy tối nay, hầu hết tất cả mọi người trong đội đều đến đông đủ. Có người nào lại nguyện ý bỏ qua cảnh tượng náo nhiệt này chứ?
Diệp Oanh Khê đến phòng ăn trước, đôi mắt to tròn nhìn tới nhìn lui trên người cô dâu, cuối cùng cũng không nén được sự tò mò, nhảy chồm tới, khoác tay thân mật với đối phương.
Tần Manh nhìn cô bé đang cười rạng rỡ bên cạnh, ngây ngẩn cả người trong thời gian ngắn. Vừa đúng lúc Diệp Thanh Dương bước vào, nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Tần Manh, nhíu mày thấp giọng nạt Diệp Oanh Khê một tiếng: “Oanh Khê, sao lại không biết lễ phép? Qua đây…”
“Cháu đang trò chuyện cùng chị mà.” Diệp Oanh Khê không nghe lời, lôi kéo Tần Manh ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
“Nói chuyện đàng hoàng, bằng không chú Trần của cháu làm thịt cháu đấy!” ‘Chị? Diệp Thanh Dương nghe xong không khỏi mĩm cười, cô nhóc kia càng ngày càng phá phách. Trần An Bác nghe được câu này nhất định tức chết mất.
“Em quen biết với Diệp Thanh Dương à?” Tần Manh có chút khó hiểu, liếc mắt nhìn thoáng về phía Diệp Thanh Dương, sau đó quay đầu lại nhìn Diệp Oanh Khê đang cười hì hì, “Em là người nhà của anh ấy?”
Diệp Oanh Khê suy nghĩ một lát, che miệng len lén cười: “Cứ xem là vậy đi. Em là Diệp Oanh Khê của chú ấy.”
“Em chính là Diệp Oanh Khê?” Tần Manh giật mình nhìn lại một lần nữa, đánh giá cô nhóc này. Trần Đạp Tuyết nói Diệp Oanh Khê là người đáng ghét nhất trên thế giới này, nhưng bây giờ xem ra, thì lại rất đáng yêu.
“Đúng vậy. Nhất định là Trần An Bác nói xấu em với chị phải không?” Diệp Oanh Khê nói một cách hung dữ, cũng không chờ đối phương trả lời, rồi lại mĩm cười tươi rói, “Trước khi chị và Trần An Bác kết hôn, hai người đã làm cái gì vậy?”
“Hẹn hò, gặp cha mẹ, không phải cặp tình nhân nào cũng vậy hay sao?”
“Vậy thì sau khi kết hôn, hai người có muốn sinh con liền không?” Diệp Oanh Khê vừa nói vừa đưa ngón trỏ vào miệng.
“Diệp Oanh Khê, kéo tay ra!” Bên này Diệp Thanh Dương cau mày kêu lớn. Từ bé, anh đã bắt cô nhóc sửa đổi tật xấu này, nhưng đến bây giờ vẫn không thay đổi được. Một thiếu nữ mười lăm tuổi mà vẫn còn mút tay, có khi anh cảm thấy mắc cỡ dùm cô.
“Dạ, biết rồi.” Diệp Oanh Khê có chút ngượng ngùng lấy tay ra, mở túi xách tìm chiếc khăn giấy, lau lau ngón trỏ, vừa cười vừa giải thích với Tần Manh, “Hì hì, thói quen từ nhỏ… Chị đừng mắc cở, nói cho em biết đi, khi nào thì hai người tính sinh em bé?”
Tần Manh đỏ mặt lên, ngại ngùng nhìn bốn phía, cúi đầu nhỏ giọng trả lời: “Anh ấy nói sau khi kết hôn sẽ sinh con.”
“Nhanh như vậy?!” Dựa theo sự hiểu biết của Diệp Oanh Khê, quan hệ giữa Diệp Thanh Dương và Trần An Bác rất thân thiết, tuổi tác lại xấp xỉ nhau. Trần An Bác mà có con thì ngày Diệp Thanh Dương kết hôn cũng không xa bao nhiêu. Nhưng nếu bọn họ kết hôn xong sẽ sinh con liền, còn cô thì vẫn còn đi học, có phải Diệp Thanh Dương không thể đợi được nữa không?
“Hả?”
“Thật không biết vì sao hai người gấp gáp thế?” Diệp Oanh Khê (tác giả để là Diệp Thanh Dương, nhưng mình nghĩ Diệp Oanh Khê mới đúng) chu miệng nhỏ bỏ đi, để lại Tần Manh mặt mày ngớ ngẩn nhìn theo bóng lưng cô.
Hôn lễ bắt đầu đúng 6 giờ chiều. Trong quân đội không giống bên ngoài, tất cả mọi người đều là đàn ông rắn rỏi kiên cường, nhân vật tầm cỡ đổ máu nhiều hơn mồ hôi, đương nhiên sẽ không để ý đến những lễ tiết này. Thời gian lăn lộn huấn luyện trường kỳ, đè nén đã lâu, thật vất vả lắm mới gặp chuyện này, đương nhiên mọi người rất phấn khởi, làm sao phải chơi cho thật tốt.
Một đám người đã sớm đặt ra kế hoạch sau cùng rất hấp dẫn, mục đích là chuốc ngã chú rễ. Lúc này đây đã dứt bỏ những trói buộc thường ngày, hò hét liên tục, bắt Trần An Bác uống hết ly này tới ly khác. Tính tình Diệp Thanh Dương lạnh nhạt, từ trước đến nay không thích tham gia náo nhiệt, bây giờ lại còn mang theo Diệp Oanh Khê bên người, cho nên cũng không muốn quậy phá, chỉ ngồi ở bàn tiệc, không ngừng gắp thức ăn cho cô nhóc.
Diệp Oanh Khê thích thú nhìn khuôn mặt uống đến đỏ bừng của Trần An Bác, cười cười rồi kề tai nói nhỏ với Diệp Thanh Dương: “Chú xem chú ấy kìa, không qua được rồi, mặt heo biểu lộ quá rõ ràng. Nói không chừng lúc này đang nghĩ làm sao để động phòng cho sớm đấy.”
“Con nít không nên nói chuyện lung tung.” Diệp Thanh Dương trừng phạt, vỗ một cái lên đầu cô.
Diệp Oanh Khê co rút người lại, sau đó cảm giác một luồng nước ấm dưới thân trào ra.