Nhiệm Vụ Nuôi Dưỡng Đặc Biệt

Chương 34: Gặp mặt muộn màng…



Diệp Thanh Dương thẳng thắn bộc trực bày tỏ cam kết kiên định của mình đối với Oanh Khê như vậy, Trần Nhất Thần không biết có nên cự tuyệt hay không. Dựa vào sự hiểu biết của mình về cậu ấy nhiều năm trước, anh thừa nhận, cậu ấy là một người đàn ông có ý thức trách nhiệm rất cao. Cô gái nào có thể gả cho cậu ấy là một người rất may mắn. Nhưng con gái của anh và cậu ấy chênh lệch nhau mười ta tuổi không nói gì, chỉ bằng vào quan hệ nuôi dưỡng từ nhỏ của cậu ấy, chuyện của bọn họ sẽ trở nên rất phức tạp.

Diệp Thanh Dương nhìn thấy trên mặt Trần Nhất Thần có dấu vết dãn ra, khối đá nè nặng trong lòng cũng cởi bỏ, không lo lắng là không thể nào. Anh biết rõ, chuyện của Oanh Khê và anh không thể lừa gạt cả đời, có thể ra tay trước giải quyết hết mọi chuyện. Đương nhiên, chuyện hai người kết hôn không cần để ý người ngoài nói gì, chỉ cần gia đình hai bên công nhận là tốt rồi. Hai ông bà già nhà họ Diệp là khó khăn nhất, trước dễ sau khó, tiêu diệt từng bộ phận, cũng là chuyện anh tính toán thật tốt trước kia.

“Hiện tại, điều quan trọng không phải là chuyện này. Chờ sau này chúng ta lại bàn bạc chuyện của hai người.” Trần Nhất Thần điều chỉnh lại cảm xúc một chút, chờ tâm trạng khôi phục lại trạng thái bình thường mới nói tiếp: “Tối nay trở về tôi sẽ nói chuyện với Arnold. Nếu như không có điều gì bất ngờ xảy ra, hai người có thể gặp mặt nhau. Gần đây hắn ta đả thông rất nhanh thị trường bên này, miễn là cậu không nóng không vội, phát hiện được nhược điểm của hắn không khó. Chỉ cần hắn tin tưởng cậu, tất cả đều rất dễ dàng.”

Nói đến nhiệm vụ, hai người đều tỉnh táo lại. Diệp Thanh Dương thầm suy tính trong đầu, đưa ra những trọng điểm sẽ nói ngày mai cho Trần Nhất Thần nghe, xem anh thấy có được không.

“Nếu thân phận lại được an bài một lần nữa, như vậy tôi không thể nào công khai sử dụng cờ hiệu Diệp Thị. Ý tứ của cấp trên là, nếu hàng năm tôi ở trong quân đội, chưa bao giờ tiếp xúc với chuyện làm ăn của gia đình, trên căn bản, người Diệp Thị sẽ không nhận ra tôi. Ba tôi lại không thích an bài người nhà trong công ty. Cho nên tôi lấy thân phận người trong Diệp Thị sẽ không thành vấn đề.”

“Trên phương diện công việc, điều này nói ra còn nghe được. Người trong nhà cũng nên có sắp xếp chứ?” Trần Nhất Thần gật đầu, bày tỏ đồng ý.

“Ừ.” Diệp Thanh Dương ghi nhớ vào lòng thân phận viết trong tài liệu. “Chỉ cần tôi không gặp mặt mẹ của tôi thì sẽ không có vấn đề. Chuyện này tôi đã gạt bà, nếu không bà sẽ không để tôi đi. Mặc dù tôi nói tôi không có quan hệ với Đổng Sự Trưởng của Diệp Thị, chẳng qua cũng chỉ là tên gọi mà thôi. Có điều, ý của tôi là phải khiến cho Arnold hiểu được, tôi có cách khiến hắn có thể kết nối với chiếc cầu Diệp Thị này. Hàng năm, Diệp Thị có một số hàng hóa không cần kiểm soát. Khách hàng của Diệp Thị kiểu nào cũng có, nguồn tiêu thụ cũng rộng lớn. Đối với Arnold mà nói, thị trường lớn như vậy là một sự hấp dẫn khó bỏ qua.”

“Dù sao Arnold cũng đã lăn lộn trên con đường này lâu như vậy, rất cáo già, lòng nghi ngờ không thể không có, cậu cẩn thận một chút là tốt.” Trần Nhất Thần vỗ vai anh một cái, đứng dậy chuẩn bị ra về, “Còn có Ba Tụng, con trai của hắn, so với cha hắn thì lại càng hung dữ hơn nhiều, cậu nên lưu ý phòng bị. Trong tay tôi thu thập rất nhiều chứng cứ chính xác, nhưng vẫn không đủ, quan trọng là mua bán. Arnold luôn tự mình ra tay, ngay cả chúng tôi cũng chưa từng đụng qua. Lần này hi vọng có thể một lưới tóm trọn.”

Diệp Thanh Dương gật đầu, cố gắng kiềm chế thần kinh căng thẳng cao độ vừa rồi. Anh khẽ nhếch môi, nói nhỏ một câu: “Tôi đã hứa với Oanh Khê dẫn anh trở về. Tô không muốn cô ấy thất vọng.”

Trần Nhất Thần quay đầu lại nhìn anh, thấy cặp mắt anh lóe sáng, mỉm cười không biết làm sao. Cho dù trong hoàn cảnh này, anh vẫn có thể nghe được sự cưng chiều không thể chối bỏ trong lời nói của cậu ấy. Trong khoảnh khắc, Trần Nhất Thần có chút hoảng hốt. Năm đó mới vừa bắt đầu với Tô Uyển, anh cũng đã từng nghĩ tới, mình sẽ kết hôn với cô ấy, sau đó sinh ra một đứa bé gái giống như cô ấy, khéo léo ngọt ngào gọi mình là cha. Sau này lại sinh đôi hai bé gái, anh mới phát hiện, thực tế và kỳ vọng khác biệt rất xa. Biểu cảm trên mặt của Diệp Thanh Dương khiến anh cảm thấy, nếu như không có những trở ngại kia, nếu như không phải là nhiệm vụ lần đó, có lẽ giờ phút này anh cũng sẽ có vẻ mặt kiểu này, phải không? Nhưng mà cuộc sống này có nhiều ‘nếu như’ như vậy sao?

“Chuyện gì?” Diệp Thanh Dương nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Trần Nhất Thần, không hiểu hỏi.

“Không có chuyện gì. Đột nhiên cảm thấy tôi phạm phải một sai lầm cả đời này khó quên, hơn nữa… còn khó có thể đền bù.” Trần Nhất Thần thở dài, xoay người không quay đầu lại, bỏ đi.

Diệp Thanh Dương nằm trên giường lăn qua trở lại không ngủ được. Theo thói quen anh sẽ mò tìm điện thoại di động ở đầu giường, đến khi cầm được trong tay thì mới nhớ ra điện thoại di động trước kia đã đổi rồi, bên trong không còn tấm hình của Oanh Khê nữa. Diệp Thanh Dương cười khổ, mặc dù trước kia chưa từng yêu qua, nhưng cũng nghe nhiều người nhắc tới, cảm giác yêu người là rối ruột rối gan… Anh cảm thấy trong lòng ngọt ngào, có chút xa lạ, không được tự nhiên. Có người khiến mình nhớ thương trong lòng không phải là chuyện tốt đẹp hay sao?

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thanh Dương dựa theo đồng hồ sinh vật nhiều năm nay đã sớm thức tỉnh. Anh nhìn trần nhà khách sạn trang hoàng xa lệ, sửng sốt vài phút rồi mới ngồi dậy, rửa mặt xong thì mặc quần áo vào tử tế. Vì không muốn làm người khác hoài nghi, anh vẫn ngồi trong phòng cho tới khoảng tám giờ mới xuống lầu ăn sáng.

Ăn sáng vừa xong thì Trần Nhất Thần gọi điện thoại tới, nói là Arnold muốn gặp anh, nói chuyện hợp tác. Diệp Thanh Dương để điện thoại xuống, hồi tưởng lại tất cả chi tiết một lần, xác định không có bất kỳ sai sót nào thì mới đi tới chỗ hẹn. Quả thật Arnold rất cẩn thận, địa điểm gặp gỡ không phải an bài nơi vắng vẻ, mà là đường cái náo nhiệt. Cho dù bị cảnh sát phát hiện, mượn đám người hỗn tạp cũng sẽ thoát thân dễ dàng.

Diệp Thanh Dương đi tới con đường đó, thấy Trần Nhất Thần bước xuống từ một chiếc xe, anh bước tới, lên xe, Arnold ngồi hàng ghế sau. Diệp Thanh Dương cũng hiểu quy củ của bọn họ, sau khi lên xe không quay đầu lại nhìn Arnold, cũng không hỏi han, đi thẳng vào vấn đề hợp tác.

Arnold là người Thái Lan, nhưng nói tiếng Trung lưu loát, khó trách lúc ở Vân Nam, Arnold luôn dễ dàng đào tẩu. Giọng nói tiếng Trung lưu loát có thể giúp hắn ta rất nhiều việc. Diệp Thanh Dương quan sát từng người chung quanh, trừ Trần Nhất Thần ra thì chỉ có một người tài xế. Nhìn như vậy, coi như Arnold đã bắt đầu hoài nghi anh. Mức độ tín nhiệm đối với anh vẫn còn nhiều hơn mấy phần so với những người khác.

“Diệp tiên sinh, nếu như chúng ta hợp tác, giá tiền có thể thương lượng.” Arnold thấy Diệp Thanh Dương không kiêu không nóng nảy, bộ dạng trầm ổn nhìn qua rất giống như có rất nhiều kinh nghiệm trên chiến trường, là người rất thích hợp là nghề này, “Chỉ là, giá tiền của chúng tôi tốt như vậy, tôi nghĩ Diệp tiên sinh cũng nên biểu hiện chút thành ý.”

“Điều này ông yên tâm, tôi nhận được phần của mình, dĩ nhiên sẽ lấy tiền của người, giúp người tiêu trừ tai họa.” Diệp Thanh Dương cười nhạt, “Chỉ cần thông qua đường dây sản xuất thường ngày của Diệp Thị, hàng trộn lẫn trong đó đưa ra nhất định sẽ qua mắt được sự nghi ngờ của cảnh sát.”

“Diệp Thị của thành phố G là một cách đi, chỉ là phải đi như thế nào thì phải xin nhờ Diệp tiên sinh.” Arnold khẽ vuốt cằm, vươn tay ra bắt tay Diệp Thanh Dương.

“Chi bằng ông cứ yên tâm. Hiện giờ chỉ có mình tôi làm việc có chút khó khăn. Nếu như hai bên chúng ta xác định muốn hợp tác, tôi sẽ cố gắng hết sức làm tới nơi tới chốn, dù sao chuyện này cũng quan hệ đến con đường tiền bạc của tôi sau này.” Sau khi Diệp Thanh Dương nói xong, liếc mắt nhìn Trần Nhất Thần, “Tôi và Trần Nhất Thân là bạn tốt nhiều năm, anh em ruột thịt còn phải tính toán rõ ràng, cho nên có chút yêu cầu tôi không thể không nói.”

“Cậu nói đi.”

“Làm nghề này cũng chính là đặt đầu mình trên đường cái, các người phải nghĩ cách bảo đảm an toàn của tôi.” Diệp Thanh Dương làm ra vẻ mình nhìn giống như mấy lão đạo có nhiều mánh khóe.

“Chuyện này không thành vấn đề. Tôi sẽ sai người lúc nào cũng để ý an toàn của cậu.” Arnold nói xong, hơi suy nghĩ một lát, bổ sung thêm, “Tôi sẽ phái Trần Nhất Trần cố gắng phối hợp công việc của cậu.”

Làm sao Trần Nhất Trần lại không hiểu chủ ý của Arnold. Chỉ là lần này, có phải hắn thật gấp rút tới nổi điên hay không mới có thể suy nghĩ không để ý trước sau như vậy? Vừa muốn nắm được quyền lợi thị trường bên này, lại muốn khảo nghiệm mình và Diệp Thanh Dương có phải là người của cảnh sát không. Có khi nóng lòng quá mức, nghĩ một tên hạ hai chim sẽ hỏng cả việc. Hiện nay, tư tưởng của Ba Tụng càng ngày càng rõ ràng, chỉ cần nắm được thời cơ, lấy được tín nhiệm của Ba Tụng, như vậy Arnold cũng sẽ bị hạ gục rất nhanh. Khi đó, dựa theo đầu mối, cảnh sát tóm gọn Arnold chính là chuyện đương nhiên, mà không có người nào sẽ nghi ngờ bọn họ. Sau khi lấy được tín nhiệm của Ba Tụng, thừa dịp phe cánh hắn còn chưa đủ lông, sự khó khăn trợ giúp cảnh sát đưa hắn ra công lý cũng giảm đi rất nhiều. Hiện giờ Arnold coi trọng Diệp Thanh Dương như vậy, nhất định Ba Tụng sẽ nghĩ cách ngăn cản, đến lúc đó sẽ có cơ hội.

“Hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.’ Diệp Thanh Dương dứt khoát trả lời.

“Hợp tác vui vẻ.”

Từ khi Diệp Thanh Dương rời khỏi, Diệp Oanh Khê trở về nhà họ Diệp, thi trung học cũng bắt đầu, chủ nhật cũng không được nghỉ học, chỉ toàn học thêm. Liên tục mấy ngày học hành, cô cảm thấy buồn bực, nên lối kéo cô bạn thân đi chơi nội thành.

Bởi vì là cúp cua, hai người cũng không dám khoe khoang quá mức. Sau khi đi hết mấy con phố thì ghé vào một cửa tiệm tính ăn chút gì. Hai người buồn chán trò chuyện với nhau, thiếu nữ ở chung một chỗ thì chỉ có ríu ra ríu rít. Oanh Khê cười đùa với bạn một chút, lại cảm thấy không có ý nghĩa, cắm ống hút vào trong ly đá nhìn cảnh tường bên ngoài đường cái.

Sau khi Diệp Thanh Dương xuống xe, liền đi về Diệp Thị với Trần Nhất Thần để xem xét tình huống cụ thể. Anh dùng tốc độ nhanh nhất bước vào Diệp Thị, cũng như để trên dưới Diệp Thị biết rõ có một người như anh. Hai người vừa mới đi qua đầu phố, Diệp Thanh Dương đã nhìn thấy Diệp Oanh Khê. Cô bé cũng nhìn thấy anh, có chút phấn khởi đứng dậy.

Diệp Oanh Khê mừng rỡ như điên. Từ sau khi anh rời khỏi, cô lúc nào cũng lo lắng. Bây giờ nhìn anh bình an vô sự đứng đó, cô cảm thấy trái tim của mình nhảy đến cổ họng. Diệp Thanh Dương nhìn cô cười tươi như hoa, khẽ nhíu mày một cái, hơi nhếch môi nhìn về hướng khác. Lúc này cô mới nhớ tới lời anh nói lúc trước.

Cô bạn ngồi đối diện nghi ngờ nhìn về phía cô hỏi chuyện gì, cô cắn môi lắc đầu ngồi xuống. Ánh mắt vô tình hay cố ý lại liếc nhìn về hướng đó. Bước chân của Diệp Thanh Dương hơi khựng lại, Trần Nhất Trần thấy sắc mặt anh có chút biến đổi, lo lắng hỏi han. Anh do dự một chút, nhìn sang cửa tiệm kia, thốt nhẹ hai chữ: “Oanh Khê.”

Trong lòng Trần Nhất Thần cả kinh, theo bản năng quay đầu lại tìm. Theo tầm mắt của Diệp Thanh Dương, anh nhìn thấy hai cô bé đang ngồi gần cửa sổ bên cạnh cửa tiệm. Một người mặc áo vàng khoác vàng, một người mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài phủ thêm một cái áo len màu đỏ.

Anh dễ dàng nhận ra người nào là Diệp Oanh Khê, dáng dấp của con bé rất giống Tô Uyển. Hơn mười mấy năm chưa từng nhìn thấy con gái, trong lòng hoảng hốt vô cùng, giống như năm đó lần đầu tiên hẹn hò với Tô Uyển. Khi đó, cô ấy cũng mặc một áo khoát màu hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười, bộ dạng xinh đẹp hấp dẫn khiến anh không thể dời mắt đi.

“Là người mặc áo khoác đỏ?” Giọng nói Trần Nhất Thần khàn khàn.

Diệp Thanh Dương đáp nhẹ một tiếng, thị lực chuẩn xác khiến anh có thể nhìn thấy thức uống màu sắc rực rỡ trộn chung với đống đá cục trong ly kia, chân mày bắt đầu nhíu lại, hình như có vẻ không vui, lầm bầm: “Tại sao lại ăn đồ lạnh, đến lúc đau bụng lại khóc sướt mướt.”

Trần Nhất Thần nắm chặt tay lại rồi thả lỏng, thở ra một hơi, dời tầm mắt đi: “Chúng ta đi thôi, Arnold còn ở trong xe bên kia.”

Diệp Thanh Dương phục hồi lại tinh thần, hai người không nói một lời, đi về phía trước. Trần Nhất Thần nhìn xe cộ qua lại bên cạnh mình, và những chiếc xe mình mới vừa lướt qua, chỉ là xe thôi mà, đã qua nhiều năm như vậy, có vài người, có vài việc đến với anh cũng nhanh chóng mà biến mất cũng không chậm. Tô Uyển, con gái, còn có những người sinh sống nhờ vào những thứ bột trắng kia. Quả báo của bọn họ, bị bắt hoặc bị giết, anh đều cảm thấy là điều tất nhiên. Chỉ là tồn tại trong một đám người như vậy, anh cảm thấy rất mệt mỏi vì lúc nào cũng cố gắng giữ vững đầu óc cho thật tỉnh táo; phải luôn luôn khống chế cảm giác chân thật nhất, mềm yếu nhất trong lòng mình.

“Con bé rất giống Tô Uyển…” Trần Nhất Thần vừa đi vừa nói.

“Ừ.”

“Nhìn bộ dạng con bé rất ngoan ngoãn.”

“Khá tốt…” Nhắc đến những điều này, Diệp Thanh Dương lại cong khóe môi, “Đa số thời gian rất nghe lời, có lúc sẽ giận người ta đến quơ chân quơ tay. Có một lần, hình như con bé khoảng chín tuổi, theo thường lệ trở về chỗ trú quân vào ngày chủ nhật, con bé liều mạng ôm con chó trong nhà không chịu buông tay, muốn mang chó về nơi trú quân. Tôi xin nghỉ ra ngoài, thời gian không nhiều, kéo tay con bé ra, cô nàng liền khóc lớn không ngừng. Tôi thật vất vả mới rút ra chút thời gian tự mình đến đón con bé, nhìn cô nàng khóc sướt mướt, trong lòng lại không nỡ. Cha mẹ tôi năn nỉ con bé, con bé cũng không nghe. Sau đó tôi phải gạt con bé, bảo ngày mai sẽ đón chó về quân đội. Lúc này con bé mới mím môi rời đi với tôi một cách bất đắc dĩ.”

“Con nít nào lại không cần dụ dỗ?” Trần Nhất Thần cũng cười, chẳng qua nụ cười có mấy phần cô đơn, “Thành tích trung học của con bé có tốt không?”

“Có năng lực. Trên căn bản không cần anh quan tâm… chỉ là con bé còn nhỏ như vậy, đã nam sinh thích rồi.” Nói đến đây, Diệp Thanh Dương lại bất đắc dĩ cau mày.

“Ha ha…” Trên mặt Trần Nhất Thần hiện ra nụ cười kiêu ngạo. Chẳng qua lúc quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Diệp Thanh Dương, anh cảm thấy quá trình trưởng thành của Oanh Khê không phải là chuyện mình có thể tham dự. Là một người cha, anh thật không có một ngày tận chức.

Diệp Thanh Dương biết mình chọc trúng chỗ đau của anh, lập tức ngừng lại hồi ức, trong khoảng thời gian ngắn, không tìm được đề tài thích hợp khác. Cứ như thế, đi về phía trước trong không khí nặng nề. Sau khi đi khỏi con phố kia, tầm mắt của Trần Nhất Thần mới dõi về phía khoảng trống hư vô trước mặt, nói: “Tôi thật sự vô cùng hối hận…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.