Nhiệm Vụ Nuôi Dưỡng Đặc Biệt

Chương 54: Chờ không được



Diệp Thanh Dương và Trần Nhất Thần không nghĩ tới Ba Tụng lại có thể chạy đến. Tài xế đã khởi động xe, hai người cũng chỉ chờ đúng thời cơ. Diệp Thanh Dương nhìn bộ dạng chật vật của Ba Tụng, môi mím chặt. Vẻ mặt của Trần Nhất Thần cũng không khác lắm, chỉ là anh vẫn lên tiếng hỏi.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

“Mẹ kiếp!” Ba Tụng rất ít khi mở miệng nói tục, lúc này miệng mồm lại không hề sạch sẽ, “Nhất định trong tổ chức của chúng ta có vấn đề. Làm sao cảnh sát có thể tới nhanh như vậy, xem bộ dạng là muốn một trận cắn chết hết chúng ta, tuyệt đối là có người tiết lộ!”

“Làm ssao bây giờ?” Trần Nhất Thần liếc mắt nhìn cánh tay trái bị trúng đạn của Ba Tụng. Viên đạn kia chắc chắn là do phát súng thứ hai vang lên. Với tính tình của Ba Tụng, chắc chắn sẽ không đợi sau khi cảnh sát nổ súng mới rút về nơi an toàn. Trên cơ bản, Diệp Thanh Dương và anh không hề ra tay động chân trong nội bộ, nếu muốn dựa vào số người còn lại để tra ra ai là nội gián thì rất khó khăn. Điều này anh có thể tự tin, bởi vì hắn ta chỉ quay đầu nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc, không nói gì thêm nữa.

Bọn họ không thể tới bệnh viện, hiện tại sợ rằng không riêng gì Vân Nam, mấy bệnh viện tỉnh lẻ xung quanh cũng có người của cảnh sát. Cũng may thường ngày Ba Tụng ẩn thân trong rừng trúc bí mật kia, không dễ dàng bị phát hiện, cho nên hắn đã đề nghị đi về nơi đó trước. Dĩ nhiên Diệp Thanh Dương và Trần Nhất Thần một mực ngăn cản. Chỗ đó quá lớn, chưa nói đến hiện tại, cảnh sát còn chưa phát hiện ra được chỗ này, cho dù có tìm được, với địa hình của địa phương đó chỉ có thể khiến Ba Tụng chạy trốn dễ dàng.

Nhưng hình như Ba Tụng đã có chủ ý, chỉ lạnh lùng nhìn Diệp Thanh Dương một cái, lông mày khẽ nhíu lại, không thay đổi quyết định ban đầu. Tài xế lái xe thật nhanh tới vùng đất này, Trần Nhất Thần và Diệp Thanh Dương chỉ đành xuống xe đi theo Ba Tụng vào rừng trúc kia. Giao dịch hôm nay với số lượng lớn cho nên Ba Tụng đích thân ra tay, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều ra ngoài, vẫn còn hơn mười mấy người trong nhà trúc bên kia. Hiện tại không thể tiếp tục ở lại Vân Nam được nữa, bọn họ phải trở về Thái Lan sớm thôi.

Ba Tụng tự mình xử lý vết thương trên tay, cuối cùng quyết định, đợi hai ngày nữa bên này lặng sóng một chút rồi sẽ trở về Thái Lan. Hiện tại khẳng định khắp nơi trong thành phố tràn đầy cảnh sát truy tìm hắn, hắn không dám mạo hiểm. Lúc này mọi người mới quyết định, tính ở chỗ này tránh né hai ngày, xem tình hình như thế nào rồi mới quyết định sau.

Buổi chiều, Diệp Thanh Dương đứng bên ngoài nhà trúc hút thuốc lá. Trần Nhất Thần biết anh đang lo lắng cho Diệp Oanh Khê, chung quanh có rất nhiều người, anh muốn tiến lên an ủi vài câu cũng không tiện. Huống chi, so với cậu ấy, sự lo lắng của anh cũng không ít. Anh cũng tận mắt nhìn con bé ngã xuống, trong nhà đã có một Trần Đạp Tuyết làm ví dụ, anh càng thêm khẩn trương sức khỏe của Oanh Khê như thế nào. Chỉ là trong lúc mấu chốt, Ba Tụng đã đoán ra có nội gián, nếu hai người bọn họ còn quan tâm tới chuyện bên ngoài thì bí mật nhất định sẽ bị bại lộ, đến lúc đó bị Ba Tụng lợi dụng thì càng phiền toái.

Nằm vùng, một danh từ nghe ra rất vinh quang, sau lưng chính là dằn vặt khổ sở như thế này, có lúc Trần Nhất Thần còn cảm thấy uất ức. Rối ruột rối gan chỉ là chuyện bình thường, bọn họ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Ngấm ngầm chịu đựng trong bóng tối là sự đau xót không có gì sánh bằng. Một lòng không muốn bị vấy bẩn bởi người chung quanh, để rồi bị sự lo lắng ngày đêm này hành hạ gặm nuốt đến tơi tả.

“Đi nghỉ trước đi, bận rộn cả ngày rồi, ngày mai còn chưa biết sẽ ra sao.” Trần Nhất Thần hút xong điếu thuốc, ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân dí trên mặt đất vài cái rồi mới lên nhà trúc.

Diệp Thanh Dương kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, một luồng khói trắng bốc lên, bộ dạng phất phơ, nhìn sao cô đơn không thể diễn tả được. Cảnh tượng ban ngày kia giống như hình ảnh trong một bộ phim in sâu trong đầu của anh, không ngừng lập đi lập lại. Câu nói ‘Làm sao có thể’ trước khi Oanh Khê ngã xuống là có ý gì? Cách nhau một khoảng cách, anh nhìn không rõ vẻ mặt của cô, đây cũng là điều anh lo lắng nhất. Trong cuộc sống trước đây, anh dễ dàng nhìn thấu tâm tư của cô, sau khi hốt thuốc đúng bệnh, cô còn rất vui vẻ. Lần này, xem ra cô có lòng nói cho anh biết trong lòng mình đang nghĩ gì, nhưng lại cách xa như vậy, anh đã không thể tiếp thu.

Điếu thuốc mau tàn, đốm lửa đốt tới da ngón tay, Diệp Thanh Dương phục hồi tinh thần, ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời đen như mực, đi vào phòng của Trần Nhất Thần. Trần Nhất Thần để nguyên quần áo nằm trên giường, giầy vẫn chưa cởi ra, tay khoanh lại đặt dưới đầu, nhìn lên trần nhà.

“Tôi muốn đi bệnh viện một chút.”

“Cậu biết bệnh viện nào?” Vẻ mặt Trần Nhất Thần lạnh nhạt hỏi, “Đột nhiên cậu chạy ra ngoài, nếu Ba Tụng sai người đi theo cậu thì sao?”

“Cho nên tôi cần anh giúp đỡ.” Diệp Thanh Dương thở dài một hơi, “Anh giúp tôi xử lý chuyện của Ba Tụng bên này, tôi đi bệnh viện nội thành tìm. Theo như cách xử lý công việc của cha mẹ tôi, nhất định là ở bệnh viện tốt nhất. Không tận mắt nhìn thấy cô ấy, tôi thật không yên lòng.”

“Không nhận được tin tức, tôi cũng không yên lòng.” Trần Nhất Thần nhõm người dậy, nhìn theo ánh mắt của Diệp Thanh Dương ra ngoài cửa sổ, “Nhưng mà cậu đi, tôi cũng không yên lòng giống như vậy.”

“Tôi cũng phải thử đi xem một chút… hôm nay Oanh Khê rất khác lạ, trước khi ngã xuống, cô ấy nhìn về phía anh, còn nói một câu ‘Làm sao có thể’. Nhìn bộ dáng này của cô ấy, tôi thật sự không có lòng quan tâm đến những chuyện khác. Sức khỏe của cô ấy luôn luôn rất tốt, tại sao đột nhiên té xỉu, còn nói một câu như vậy, tôi phải tới đó để biết.”

Trần Nhất Thần nhìn anh một hồi lâu, ngón tay gõ gõ ga trải giường: “Đi sẽ khiến Ba Tụng nghi ngờ. Cậu cũng rõ thủ đoạn của Ba Tụng, có thể nguy hiểm tới tính mạng, có đáng giá không? Nên chờ một lúc, xử lý xong hắn ta là có thể trở lại bên người con bé, cậu không chờ được sao?”

“Đáng giá!” Đây là đáp án vấn đề thứ nhất, “Tôi có thể kiên nhẫn chờ đợi những chuyện khác, chỉ có chuyện của Oanh Khê là không thể. Tôi không thể kiềm chế được.”

Trần Nhất Thần nhìn khuôn mặt anh tuấn năm nào, đột nhiên nhớ tới năm đó trước khi anh nhận nhiệm vụ, đã nói với Tô Uyển —— chỉ cần bọn em sống tốt, vậy đời này của anh đã đủ lắm rồi! Vẻ mặt của mình khi đó và Diệp Thanh Dương bây giờ giống nhau như đúc. Sức mạnh của tình yêu đủ để hai người trẻ tuổi giương buồm cùng nhau chống lại gió mưa, bởi vì cho tới bây giờ, tình yêu không phải là chuyện của một người. Đồng cam cộng khổ, cùng sinh cùng tử, mới chính là lợi thế mạnh mẽ nhất trong tình yêu. Năm đó Tô Uyển lùi bước, mình cũng lùi bước, đoạn tình yêu này nhất định thất bại. Có lẽ, hai người dũng cảm thêm một chút, kết quả sẽ hoàn toàn khác nhau. Cho nên ——

“Tôi nghĩ cách chống đỡ bên này, cậu chú ý an toàn, không nên ở lại bên đó quá lâu, hỏi xong rõ ràng thì phải quay lại. Với tình huống bây giờ, sợ rằng ngoài bản thân hắn ra, Ba Tụng sẽ nghi ngờ bất cứ người nào.” Trần Nhất Thần đứng dậy đến bên cửa sổ nhìn một chút, lại nhét súng của mình vào tay Diệp Thanh Dương, cắn răng nói, “Nếu quả thật bị phát hiện… vậy không nên trở lại, ở bên ngoài nghĩ cách liên lạc với tôi, một trong một ngoài phối hợp, sợ rằng Ba Tụng cũng khó chạy thoát.”

“Được.” Diệp Thanh Dương gật đầu, nhận lấy súng rồi tung người nhảy xuống từ trên cửa sổ.

Mùa đông trời tối rất sớm, hơn nữa nơi này tre trúc giăng đầy, nhìn sang đen ngòm một mảnh. Diệp Thanh Dương mặc áo che gió màu đen, thân thủ nhanh nhẹn, biến mất trong bóng đêm rất nhanh.

Đi tới đường quốc lộ chính, không có lấy một người đi trên con đường này. Diệp Thanh Dương nhìn bốn phía, tất cả đều là ruộng nước, xem ra chỉ đành phải đi bộ. Diệp Thanh Dương sợ Diệp Quốc Đào sẽ đưa Oanh Khê về thành phố G, không thể làm gì khác hơn là chạy độ đến nội thành. Mấy giờ đi đường, trán đã đầy mồ hôi, Diệp Thanh Dương đưa tay tùy ý quẹt mồ hôi, sau đó cởi áo khoác ra, gấp trên cánh tay, tiếp tục chạy.

Sau khi Oanh Khê được đưa đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra sơ bộ, xác định cũng không có gì đáng ngại. Nhìn tinh thần cô không tốt, chuẩn đoán có thể là do nghỉ ngơi không đủ, cho nên truyền nước biển cho cô. Không bao lâu sau thì người đã tỉnh lại. Mẹ Diệp nhào tới, lúc thì hỏi thăm lo lắng, lúc thì la mắng. Diệp Quốc Đào nghe cũng nhức đầu, bảo bà ra ngoài tìm bác sĩ y tá hỏi về những chuyện cần nên chú ý, để mình ở lại trông chừng Oanh Khê.

Oanh Khê nghiêng đầu nhìn bình nước biển treo ngược, chất lỏng lạnh như băng tiến vào thân thân, lạnh đến tận xương tủy. Cô muốn nghiêng người lại, nhưng lại bị ống truyền dịch kéo lại, mu bàn tay bị đâm rất đau. Trước đó trong lúc hôn mê, y tá ghim kim như thế nào cô cũng không biết, đương nhiên không sợ. Bây giờ nhìn nhìn khối kim nhô ra, nghĩ đến kim đâm thấu da thịt mình, toàn thân đều nổi da gà.

Đến khi ý thức từ từ trở lại, suy nghĩ của cô mới chuyển từ kim tiêm tới cảnh tượng trước khi bị hôn mê kia. Nếu như suy đoán của mình chính xác, cha của mình cũng giống như Diệp Thanh Dương, là nằm vùng. Như vậy năm đó ông bỏ đi chính là chuyện hiểu lầm có thể tha thứ được, vậy có phải thật ra tất cả đều lỗi của Tô Uyển hay không? Mặc dù trong lòng cô không thích Tô Uyển, nhưng cũng không thể nói là hận, nhưng mà nếu như bởi vì nguyên nhân gì đó mà Tô Uyển phản bội cha rồi sau đó từ bỏ mình, cô cảm thấy hai chữ ‘tha thứ’ này thật khó có thể thực hiện.

Mặc dù khi đó trước mắt là một màn đen, đầu óc oanh oanh, nhưng cô có thể phân biệt được tiếng súng. Lúc ấy Diệp Thanh Dương ra hiệu bảo cô không được lộ mặt, có phải là đang ám chỉ anh đang thi hành nhiệm vụ không? Vậy tiếng súng kia có phải là vì anh hay không? Vừa nghĩ tời họng súng đen ngòm chỉa vào Diệp Thanh Dương, Oanh Khê cảm thấy toàn thân khó chịu vô cùng.

Diệp Quốc Đào đang cầm tờ báo trong tay, nhìn Oanh Khê không ngừng cau mày, vặn vẹo cơ thể, ông liền hỏi: “Có phải không thoải mái hay không?”

“Không có.’ Oanh Khê giật mình, vội vàng nằm im.

Một lúc sau, trong lòng vẫn chưa yên, cô liền dò hỏi Diệp Quốc Đào: “Ông Nội, có phải lúc đó có tiếng súng không ạ?”

“Ừ.” Diệp Quốc Đào tiếp tục vùi đầu xem báo.

“Ông có biết vì sao không ạ?”

“Không biết.”

Lúc này mặt mày Oanh Khê vô cùng ủ rũ, trong lòng càng ngày càng sợ, suy nghĩ trong đầu cũng loạn lên. Nếu như tình hình lúc đó không phải quá khẩn trương, Diệp Thanh Dương nhất định sẽ nghĩ cách chạy tới gặp mặt cô. Rõ ràng đã nhìn thấy cô, nhưng lại lắc đầu ngăn cô lại, như vậy anh nhất định đang gặp nguy hiểm. Hơn nữa sau đó còn có tiếng súng, cô bắt đầu luống cuống, nhiều người la hét như vậy, tình cảnh kia nhất định hết sức đáng sợ. Vậy có ai trúng đạn không? Người bị thương có phải là Diệp Thanh Dương hay không? Tại sao tới giờ anh vẫn chưa xuất hiện tới thăm mình?

“Sao thế?” Diệp Quốc Đào nhìn mồ hôi rịn ra trên mặt Oanh Khê, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mới khôi phục lại chút màu sắc thì nay lại tái nhợt.

“Ông Nội…” Oanh Khê do sự một hồi, sau cùng quyết định nói ra. Dù sao Diệp Quốc Đào cũng biết Diệp Thanh Dương đang ở đây, năng lực của ông tuyệt đối hơn hẳn mình, “Trước khi cháu té xỉu… có nhìn thấy chú… có thể… có thể còn có cha cháu nữa.”

“Cái gì!” Diệp Quốc Đào cả kinh, lập tức đứng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.