Nhiệm Vụ Nuôi Dưỡng Đặc Biệt

Chương 58: Thành công (1)



Diệp Thanh Dương mang Oanh Khê về nhà một người cảnh sát Cố Thừa Hiên quen biết. Từ miệng của Oanh Khê, Cố Thừa Hiên biết được tung tích của Ninh Mông, ba chân bốn cẳng chạy đi tìm. Sau khi bị Diệp Thanh Dương ngăn lại, ba người im lặng đi thẳng về nhà Nham Nạp. Lúc Oanh Khê đang ngồi một mình trong phòng uống nước mới nhớ đến lúc bỏ đi không hề báo rõ tình hình cho ở nhà biết, đoán chừng vào lúc này nhà họ Diệp đã loạn lên hết rồi.

Sau khi máy bay hạ cánh, cô không quan tâm tới cảnh vật bên ngoài, đến lúc này mới phát hiện còn chưa mở máy. Cô móc điện thoại đi động từ trong túi xách ra, nhấn nút mở máy, điện thoại rung một hồi mới dừng lại. Điện thoại mở lên, tất cả đều là cuộc gọi từ nhà họ Diệp. Oanh Khê vuốt vuốt màn hình điện thoại, vừa bất đắc dĩ, vừa mỉm cười hạnh phúc. Trừ người của nhà họ Diệp ra sẽ không ai quan tâm đến mình đi đi lại lại. Có đôi khi, Oanh Khê cảm giác mình được vây hãm trong sự quan tâm xa xỉ phẩm. Lúc đối mặt với Diệp Thanh Dương, ý tưởng này rất quý giá, không phải vì hiếm mà quý giá, mà là tình cảm nồng nàn chân thành này.

Sau khi gọi điện thoại về, Diệp Quốc Đào nghe cô nói đã gặp được Diệp Thanh Dương, lại nghe cô nói một cách đơn giản bước kế tiếp sẽ làm gì, cho nên ông cũng không có gì trách cứ, dặn dò bọn họ chú ý an toàn, sớm ngày trở về thành phố G, rồi cúp điện thoại. Oanh Khê thấy không có việc gì làm liền giúp đỡ chủ nhân nhà này hái rau nấu cơm. Nghe đâu ý của Diệp Thanh Dương là còn phải ở lại chỗ này mấy ngày.

Vợ của Nham Nạp, chủ nhân căn nhà này, là một người phụ nữ rất dịu dàng hiền thục, diện mạo bình thường, ăn mặc rất đơn giản, là một người phụ nữ rất bình thường trong những phụ nữ mà Oanh Khê đã gặp qua. Nhưng điều cô chú ý tới, chính là ánh mắt nhu tình như nước chảy của Nham Nạp hướng về phía vợ mình, mặc dù thỉnh thoảng anh ta vẫn lẩm bẩm vợ không đúng chỗ này, quá sai chỗ kia.

Nói không hâm mộ Oanh Khê cũng không tin, cả đời người phụ nữ đều hi vọng có được nơi nương tựa tốt. Cuộc sống của những cặp vợ chồng bình thường như vậy thật bình thản, nhưng lại có mùi vị khác biệt, mà mùi vị ấm áp bình an này chính là điều Oanh Khê mong muốn. Không biết kết hôn với Diệp Thanh Dương xong có được cảm giác như vậy không? Khẳng định không phải vậy! Anh là một người rất nghiêm túc, sinh hoạt cũng không có gì hứng thú, là một người rất buồn chán. Nhưng mà… sống chung với anh, mình tuyệt đối sẽ không cảm thấy buồn chán. Ừ, còn giống như rất hưởng thụ…

“Em gái, em đi ra ngoài đi. Phòng bếp của chúng tôi không giống như của các người trong thành phố, nóng lắm!”

“Hả?” Oanh Khê phục hồi lại tinh thần, nhìn vợ của Nham Nạp đang cười híp mắt với mình, ngượng ngùng cúi đầu tiếp tục lặt rau, “Không sao, em không nóng…”

“Mặt em đã hồng như vậy, còn nói không nóng?”

Oanh Khê không dám nói tiếp nữa, cũng không dám suy nghĩ lung tung, gia tăng năng suất làm việc. Không biết Diệp Thanh Dương và Cố Thừa Hiên bàn bạc chuyện gì, lúc đi vào, sắc mặt hai người rất khó coi. Oanh Khê kéo tay áo xuống, vừa đi ra khỏi phòng bếp thì thấy Ninh Trí Ngôn đang trừng mắt mình Cố Thừa Hiên. Mặc dù cô không mấy đồng tình, nhưng cũng không tiện nói ra.

Con gái của Nham Nạp, Diệp Hương, cầm một cái túi đi vào, nói là của Ninh Mông. Khuôn mặt ba người đàn ông bên cạnh thật nặng nề, làm gì có tâm tình đi nhìn túi xách. Cô bé có chút cố chấp, giơ túi lên cao. Cố Thừa Hiên nhận lấy túi, im lặng ngồi xuống, đổ ra đống đồ tràn đầy kỷ niệm, bắt đầu dọn dẹp từng tờ một tấm thẻ chí phí.

Oanh Khê nhìn bộ dạng cúi đầu của người đàn ông mang quân phục ngụy trang, mắt và mũi đều cay xè. Cố Thừa Hiền như vậy rất giống Diệp Thanh Dương. Anh xử lý tất cả phương diện sinh hoạt nào của cô, bao gồm vì cô sửa sang lại tất cả, cho dù là tủ sách trong phòng, hay là túi xách trong tay. Có lẽ đàn ông theo nghề lính rất ưa thích ngăn nắp, không thể nhìn lộn xộn. Mỗi lần Diệp Thanh Dương nhìn thấy đồ đạc lộn xộn trong túi xách của cô thì lập tức không nói nhiều, bắt đầu ra tay thu dẹp lại. Mà mỗi lần như vậy, trên mặt anh đều mang theo một tia vui vẻ, bất đắc dĩ, cưng chiều…

Oanh Khê có chút muốn khóc, nhưng lại cảm thấy mất mặt, vội vàng cầm điện thoại di động trên bàn lên, cười hỏi Cố Thừa Hiên: “Đây chính là điện thoại di động của Tiểu Cửu à? Thật dễ thương!”

“Ừ.”

Cố Thừa Hiên không ngẩng đầu, vẫn tiếp tục thu dẹp những tấm vé kia một cách chăm chú. Oanh Khê nhìn thấy tâm tình của anh thật sự rất xuống dốc, tự nhìn nói chuyện cũng không có gì vui, cho nên đã đưa điện thoại di động tới trước mặt Ninh Trí Ngôn: “Chú Ninh, chú có thể cho cháu xem hình dáng của Tiểu Cửu được không? Dùng túi xách đáng yêu như thế này, nhất định là một người con gái rất dễ thương.”

Diệp Thanh Dương biết cô bé này muốn hòa dịu cảm xúc một chút, nên không ngăn cô lại, chỉ lấy cùi chỏ đụng Cố Thừa Hiên một cái, ý bảo anh ra ngoài nói chuyện. Sau khi Cố Thừa Hiện dọn dẹp xong những tấm thẻ kia, anh lại bỏ xếp hết những đồ này vào trong túi xách của Ninh Mông một cách gọn gàng. Lúc này anh mới đứng dậy đi theo Diệp Thanh Dương ra ngoài.

“Oanh Khê chỉ muốn hòa dịu không khí khẩn trương này, anh không cần trách cô ấy.” Diệp Thanh Dương móc gói thuốc lá từ trong túi ra, tự châm cho mình một điếu, sau đó đưa bao thuốc và đồ bật lửa cho Cố Thừa Hiên.

Cố Thừa Hiên hơi ngập ngừng, giống như không muốn hút. Diệp Thanh Dương đang chuẩn bị rụt tay lại thì anh lại đột nhiên nhận lấy, đốt cho mình một điếu.

“Tôi biết.”

“Lần này thật xin lỗi.”

“Chuyện này không liên quan gì tới cậu. Không có cậu, Tần Mặc cũng sẽ trả thù chúng tôi, chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi.”

“Anh có nghĩ tới chuyện nếu như chúng ta không tìm về được thì phải làm sao không?”

“Không có.” Cố Thừa Hiên cau mày sau khói mù lượn lờ, mấy giây sau lại cười một cách yếu ớt, “Đêm đó tôi chuẩn bị thi hành nhiệm vụ, cô ấy đã khóc thật lâu, tôi đã dụ dỗ đủ trò. Mặc dù rất đau lòng, nhưng vẫn cảm thấy tính tình cô ấy thật trẻ con, có chút không hiểu chuyện. Hiện giờ đến phiên tôi lo lắng cho sự sống chết của cô ấy thì mới hiểu được, ý tưởng kia của tôi thật sự khốn kiếp!”

Diệp Thanh Dương ở bên cạnh không nói gì, nhưng trong lòng lại đồng tình trăm phần trăm. Không phải Oanh Khê cũng chính là như vậy sao? Cố Thừa Hiên búng búng điếu thuốc giữa hai ngón tay, gật đi tàn thuốc lá, nói tiếp: “Nếu như cô ấy không thể trở về, cả đời này của tôi có lẽ phải đi theo trông chừng cô ấy. Yêu một người quá mệt mỏi, chỉ cần một mình cô ấy là đủ rồi, những thứ khác tôi lo không nổi.”

Diệp Thanh Dương hơi khựng người lại, sau đó vỗ vỗ vai anh, đưa tay dập tắt điếu thuốc: “Cho dù thế nào đi nữa, có chết tôi cũng sẽ giúp anh tìm vợ trở về. Anh cứu tôi một mạng, coi như đây là tôi trả lại cho anh!”

Mặc dù anh biết anh ấy vì mệnh lệnh mới đến cứu mình, nhưng trong lòng Diệp Thanh Dương vẫn xem anh ấy như ân nhân cứu mạng. Từ lúc hai người dựa lưng vào nhau bắn trả lại đám người ma túy kia trong nhà gỗ, thì anh đã tự nói với mình, anh thiếu Cố Thừa Hiên một cái mạng. Từ rừng nhiệt đới đi ra, anh âm thầm tự hứa với lòng một câu, tình huynh đệ này, anh cam kết!

“Không cần thiết.’ Cố Thừa Hiên cũng dập tắt khói thuốc, “Không nghiêm trọng như cậu nói… bạn gái của cậu thật giống Tiểu Cửu.”

Phản ứng đầu tiên của Diệp Thanh Dương là cười, sau đó lại lắc đầu: “Phiền phức lắm.”

“Ha ha. Bây giờ cậu tranh thủ vui mừng đi…” Cố Thừa Hiên đấm một cú lên vai anh, vừa cười vừa nói, “Chờ tôi mang Tiểu Cửu trở về, lúc cậu làm thế nào ba hoa trước mặt tôi!”

Diệp Thanh Dương biết mặt ngoài Cố Thừa Hiên cười rất tự tin, nhưng trong lòng rối loạn kinh hoàng. Anh cũng không nói thêm gì nữa, bởi vì anh đã từng nếm qua cảm giác của Cố Thừa Hiên. Trên đời này, cho dù vạn sự tốt đẹp, anh chỉ tình nguyện đắm chìm trong một việc mà thôi. Bởi vì cô, cho nên, nếu chết chìm trong đó cũng cảm thấy hạnh phúc vô bờ, cũng là cam tâm tình nguyện.

Sau khi ăn cơm xong, mấy người ở nhà chờ tin tức, Diệp Hương bị ba mẹ ép phải ở nhà, không thể ra ngoài chơi với bạn, có chút không vui. Thấy trong nhà cũng không có chuyện gì, liền kêu gọi đám bạn quen biết ở gần bên sang chơi. Trong lúc một trong những đứa bé đó gây lộn, tranh cãi ầm ĩ, không biết thế nào lại nhìn thấy điện thoại trong tay của Diệp Oanh Khê, tò mò tiến tới liếc mắt nhìn, sau đó kinh ngạc lên tiếng: “Hình như lúc chiều chúng ta đã nhìn thấy người chị này thì phải!”

Diệp Oanh Khê phản ứng không kịp, liếc mắt nhìn đứa bé đó, lớn tiếng nói: “Em đã gặp qua khi nào? Em có biết tên chị ấy là gì không? Chị biết chị ấy… Ah!”

Diệp Thanh Dương bất đắc dĩ cau mày, đi tới bên cạnh người con gái đang thét chói tai, ôm vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô một cái, giọng nói hơi lớn nhưng mang theo cưng chiều: “Lớn tiếng làm gì? Đã hơn 20 tuổi rồi mà tưởng còn nhỏ sao?”

Cố Thừa Hiên kéo đứa bé kia qua, sau khi hỏi tỉ mỉmirong thì để đứa bé kia dẫn anh đi tới chỗ đã nhìn thấy Ninh Mông.

Diệp Thanh Dương nhỏ giọng dặn dò Diệp Oanh Khê vài câu rồi cũng đi theo.

Thoáng chốc trời đã nhá nhem tối, Cố Thừa Hiên và Diệp Thanh Dương người trước người sau trở lại, ôm trong lòng một cô gái, để lộ một đôi chân ngọc thê thảm không nỡ nhìn ra ngoài. Oanh Khê đoán chắc, đi đến gần cười hì hì quan sát, rốt cuộc là loại phụ nữ như thế nào mà khiến Cố Thừa Hiên dứt bỏ không được. Ninh Mông rất đơn thuần, cơ thể có chút suy yếu vì bị thương, nhưng lại không thể che giấu nụ cười ngọt ngào xinh đẹp.

Bạn bè Oanh Khê không nhiều lắm, hơn nữa lại còn tình trạng đối nghịch giữa mình và Trần Đạp Tuyết, ngoài mặt Oanh Khê giống như không quan tâm, nhưng trong lòng lại âm thầm ao ước một hay hai người bạn thân. Nhìn bộ dạng của Ninh Mông, lại nghĩ tới quan hệ của Cố Thừa Hiên và Diệp Thanh Dương không tệ, cô lập tức có cảm tình với Ninh Mông.

Trong lòng ao ước muốn kết bạn với Ninh Mông, Oanh Khê có vẻ cao hứng, trực tiếp gạt đám người bao vây bên cạnh ra, cười khúc khích nhảy lên nhảy xuống, còn không ngừng vỗ vai Cố Thừa Hiên: “Cố Thừa Hiên, Tiểu Cửu nhà anh thật xinh đẹp, thật dịu dàng nghen!”

Từ đàng sau đi tới, Diệp Thanh Dương nhìn thấy bộ dạng kia của cô nhóc của mình thì có chút nhức đầu, kéo người từ mép giường ra ngoài: “Hiện giờ người ta cần nghỉ ngơi, em ở đây đây la lối cái gì? Đã quên mất những quy củ anh đã dạy em từ nhỏ rồi phải không?”

Diệp Oanh Khê sợ nhất mỗi lần Diệp Thanh Dương giảng đạo, vừa nghe thấy anh khiển trách, lập tức quay lại quy củ, gãi gãi tóc, có chút ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, em quên. Vậy anh nghỉ ngơi thật tốt đi, em ra ngoài im lặng đây.”

Diệp Thanh Dương bất đắc dĩ gõ đầu cô một cái, dắt người ra khỏi gian phòng.

Hai người đi không xa lắm, đi tới chân núi phía sau nhà Nham Lập. Oanh Khê bị Diệp Thanh Dương nắm tay bỏ trong túi, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh không ngừng tỏa ra, trong lòng cô dâng trào niềm vui nho nhỏ. Tối nay Diệp Thanh Dương dịu dàng một cách kỳ lạ.

“Oanh Khê…”

“Dạ?”

“Sau này em về trước có được không?” Không đợi Oanh Khê trả lời, Diệp Thanh Dương đã nói trước, “Thật xin lỗi, cha của em, còn phải mất một khoảng thời gian nữa… Anh ở lại, em về trước đi, anh bảo đảm nhất định không bao lâu sau em sẽ gặp được ông ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.