Nhiên Ca

Chương 14: Chương 14





Gần bên thị cục có một tiệm bán lẩu đầu cá, địa điểm khá rộng nhưng chất lượng không cao, mặc dù thực phẩm tươi mới nhưng đồ dầu mỡ nhiều, mùi dầu khói nghi ngút.

Cũng may không ai để ý, kéo băng ghế ra ngồi xuống luôn, cũng không quan tâm trên mặt ghế là một tầng dầu mỡ.
Thẩm Tầm đại diện cả đội hoan nghênh mấy cảnh sát đặc nhiệm mới qua đội trao đổi, Nhạc Nhiên nghe tới tên mình thì mắt sáng lên.

Lần đầu tiên cậu phát hiện giọng nói Thẩm Tầm thì ra lại hay và trầm ổn như vậy, lúc đọc tên cậu có một loại dịu dàng khó nói ra được.
Ăn cơm xong, nhóm cảnh sát từng tốp từng tốp kéo nhau về, Tiểu Bạch và Kiều Nghệ đều đi cùng mấy người khác.

Thẩm Tầm tính tiền ở quầy, Nhạc Nhiên thì đứng bên cạnh đợi anh, như có như không nhìn chằm chằm đống tiền.
Thẩm Tầm quay đầu cười, "Nhìn rõ rồi chứ? Không nói tôi tham ô công quỹ nữa chứ?"
Nhạc Nhiên lập tức quay đi, làm bộ như chưa nhìn thấy gì chưa nghe thấy gì hết.
Trên đường về thị cục, Thẩm Tầm đi dạo một vòng, dắt Nhạc Nhiên vô một siêu thị cỡ trung, kéo một cái xe đẩy hàng rồi nói, "Tích trữ chút đồ ăn, sẵn tiện tiêu thực luôn."
Nhạc Nhiên không ý thức được mớ đồ ăn vặt này là tích trữ cho ai, còn tưởng là tự Thẩm Tầm muốn ăn nên chỉ đi đằng sau xe.

Mỗi lần Thẩm Tầm hỏi "Có thích cái này không?" đều có lệ mà đáp một câu "thích".
Không lâu sau, xe đẩy hàng đã đầy ắp đồ ăn.

Thực phẩm không nhiều, chủ yếu là các thể loại viên như hoành thánh, há cảo, và mì, còn có một cái bếp điện từ và một cái nồi inox không gỉ, nặng nhất là một thùng sữa bò tươi.
Trả tiền xong, Nhạc Nhiên tự xung phong xách ba bao đồ nặng nhất, chừa lại cho Thẩm Tầm một bao chỉ toàn là đồ vặt nhẹ nhẹ.

Thẩm Tầm vươn tay, chỉ chỉ thùng sữa, "Để tôi cho."
Cậu lắc đầu, đi nhanh hơn mấy bước, "Cái này hơi nặng, để tôi!"
Thẩm Tầm đi theo sau, nhớ tới xuất thân là lính đặc chủng của cậu thì kệ luôn.
Tới buổi chiều hai người mới về lại thị cục, Nhạc Nhiên sợ đến trễ nên chạy nhanh vô tòa nhà, Thẩm Tầm ở phía sau hét lên, "Về đây, về kí túc xá của cậu trước."
Nhạc Nhiên quay đầu, không hiểu lắm, "Về kí túc xá của tôi làm gì? Sắp trễ tới nơi rồi."
"Trễ thì trễ thôi." Thẩm Tầm quay về hướng kí túc xá, "Đi theo nhanh lên."
Nhạc Nhiên chỉ có thể ngoan ngoãn chạy lại, đi phía sau, "Thẩm đội, anh muốn để mấy thứ này ở kí túc em trước? Để người khác khỏi nhìn thấy?"
"Trữ đồ ăn cho cậu, đương nhiên là để ở kí túc cậu rồi."
Nhạc Nhiên dừng lại, một giây sau mới nói, "Vậy sao được?"
"Vậy sao lại không được?" Thẩm Tầm cũng ngừng lại, trong ánh mắt mang theo ý cười nhìn nhìn cậu.
"Tôi ...!anh, anh không cần phải mua cho tôi nhiều đồ như vậy!"

"Ai nói không cần? Chẳng phải đêm khuya cậu toàn đói sao? Đói rồi thì cứ ăn mì ăn liền à?"
Nhạc Nhiên ngượng ngùng, "Tôi cũng đâu phải mỗi ngày đều đói."
"Được rồi, đừng ngoan cố với tôi nữa." Thẩm Tầm quay người tiếp tục đi về kí túc xá, "Mấy thứ như mì ăn liền á, tuy là mùi vị không tồi nhưng ăn nhiều quá thì ảnh hưởng không tốt tới sức khỏe.

Cậu đừng ỷ mình còn trẻ mà không kiêng nể gì.

Đồ ăn tối ở nhà ăn chúng ta không tệ, nếu khuya cậu hay đói thì bữa tối cố gắng ăn nhiều thêm chút.

Nếu vẫn còn đói thì có thể dùng bếp với nồi nhỏ này nấu mì, thêm mấy viên kia, rồi hâm nóng một hộp sữa.

Nếu muốn ăn mì ăn liền thì mua gói mì rồi tự nấu trong nồi ấy, đừng mua mì ly, ăn trong hộp nhựa nhiều không tốt."
Nhạc Nhiên nghe anh cằn nhằn suốt cả đường đi nhưng lại không cảm thấy phiền hà gì, ngược lại còn cảm giác trong tim có một dòng chảy mềm mại.

Lúc xoay chìa khóa mở cửa, Thẩm Tầm lùi lại mấy bước, cố tình né qua.
Nhạc Nhiên hiếu kì nhìn anh, "Thẩm đội, anh trốn cái gì?"
"Cậu không đi vào dọn dẹp chút rồi mới mời tôi vào à?"
"Bên trong rất sạch sẽ luôn á, vì sao phải dọn dẹp."
Lông mày Thẩm Tầm nhướn lên, đi theo cậu vào, khóe mắt lộ ra chút kinh ngạc.
Kí túc xá cá nhân của Nhạc Nhiên, đơn giản là ...!sạch sẽ gọn gàng hoàn toàn không giống phòng của một thằng con trai 20 tuổi.
Drap trải giường trên giường đơn không có một nếp nhăn, mền được gấp thành khối đậu phụ vuông vức, sàn nhà sạch bóng không vết bẩn, giày dép để ngay ngắn kế cửa ra vào, trên bàn chỉ có ly nước, đèn bàn.

Cả phòng không hề thấy một mảnh quần áo bị vứt loạn, càng đừng nói tới vớ hay quần lót, tựa như bọn chúng đều đang được xếp gọn trong tủ và ngăn kéo.
Một chút mùi lạ trong phòng đều không có.
"Cậu ..." Mí mắt Thẩm Tầm giật giật, hiếm thấy mà trợn mắt há miệng một lần, nửa ngày sau mới nhả ra một câu, "Hình như hồi trước tôi ở phòng này."
Anh thật sự đã ở phòng này.
Mặc dù từ nhỏ chưa từng thiếu tiền nhưng lúc tốt nghiệp trường cảnh sát rồi bị phân đến thị cục, anh không muốn thể hiện mình quá đặc thù nên đã cùng mấy cảnh sát tới từ nơi khác nhận chìa khóa kí túc rồi ở đó một năm.
Nhạc Nhiên kéo kéo mền qua một bên để anh ngồi, kinh hỉ nói, "Có duyên dữ vậy!"
Thẩm Tầm không ngồi lên giường, vừa là không nhẫn tâm làm phá hỏng cái giường không một chút nếp nhăn kia, vừa là cảm thấy ngồi trên giường người khác không lịch sự lắm, nào biết Nhạc Nhiên vô cùng kiên trì, "Thẩm đội ngồi đi mà, giường này mềm, thoải mái hơn ghế nhiều."
Thẩm Tầm vẫn không ngồi, bỏ bịch đồ có mấy viên đông lạnh kia xuống góc tường kế bên tủ lạnh, mở cửa tủ ra nhìn.

Bên trong vậy mà là một mảnh tối đen thui.
Cái phích cắm điện cũng không được cắm vào ổ ...

"Sao không xài tủ lạnh?"
"Không có nhu cầu giữ đông gì hết, mở lên cũng lãng phí điện thôi."
Thẩm Tầm âm thầm trợn trắng mắt, cắm đầu cắm điện vào, lại xắn tay áo lau rửa qua ngăn đông một hơi mới bỏ mấy cái viên hơi có dấu hiệu tan chảy kia vô.
Làm xong hết một lượt thì qua thời gian vào làm lâu rồi.
Nhạc Nhiên hơi gấp, "Thẩm đội, chúng ta trễ nửa tiếng rồi."
"Cậu có nhiệm vụ à?"
"Hả?"
"Chiều thứ sáu là thời gian vận động, coi như phúc lợi đi.

Cảnh sát không có nhiệm vụ thì đi ra sân vận động đánh bóng rổ, có nhiệm vụ thì đương nhiên là bận việc của mình.

Dù sao hôm nay tôi không có việc gì, cũng không nhận được thông báo hay cuộc họp nào.

Cậu có à?"
Nhạc Nhiên ngơ ra, "Không có."
"Vậy được rồi.

Chỗ này thu dọn ổn thỏa rồi, chúng ta cũng đi đánh bóng rổ."
Lúc ra khỏi cửa, Nhạc Nhiên khăng khăng muốn trả tiền "tích trữ lương thực" lại cho Thẩm Tầm, Thẩm Tầm không nhận, cười đầy ẩn ý, "Cậu theo tôi rồi, tôi có nghĩa vụ quan tâm chăm sóc cậu.

Cậu ở chỗ này lạ nước lạ cái, cũng không có người thân, nếu có chuyện gì khó xử thì có thể thử dựa dẫm vào tôi."
Đầu ngón tay Nhạc Nhiên tê rần một chút, cậu cụp mi, mím mím môi.

Sau đó mới nâng mắt nhìn Thẩm Tầm đầy nghiêm túc mà gật đầu, "Dạ."
~
Trên sân vận động quả nhiên có một nhóm cảnh sát đang đánh bóng rổ, Thẩm Tầm đang định dẫn Nhạc Nhiên qua chơi một trận mà nào ngờ vừa tới dưới lầu thì bị một cuộc điện thoại của cấp trên gọi đi.

Một mình Nhạc Nhiên về đội hình sự, không có việc gì làm, ngồi trên ghế mình coi tài liệu mấy vụ án trước đây.

Lúc mơ màng sắp ngủ thì đúng lúc Tiểu Bạch từ đâu chạy tới.


Hai người đều không có chuyện gì để làm, bắt đầu câu được câu không nói chuyện phiếm.
Nhạc Nhiên có chút tò mò về Thẩm Tầm mà lại ngại không trực tiếp hỏi thẳng nên uyển chuyển đánh tiếng với Tiểu Bạch, "Thẩm đội trước đây chắc đã phá nhiều vụ án rồi nhỉ? Còn chưa tới 30 tuổi đã lên làm đội trưởng đội hình sự rồi."
Tiểu Bạch lại chôm hai gói trà trái cây cho bản thân 1 gói Nhạc Nhiên 1 gói, "Giỏi thì đúng là giỏi, có điều cũng không chỉ là giỏi thôi đâu."
"Hả? Là ý gì?"
"Chúng ta vào hệ thống công an đều là đi từ cấp thấp lên đúng không? Nhưng Thẩm đội không như vậy, anh ấy là từ trên đi xuống rồi lại từng bước từng bước đi lên."
Nhạc Nhiên nghe mà như lọt vào trong sương mù.
Tiểu Bạch lại nói, "Làm sao giải thích nhỉ.

Thẩm đội vốn là người của phía trên, anh ấy tới đây giống như kiểu, gì mà trong bộ đội các cậu ấy nhỉ ...!Đúng rồi, nhảy dù! Anh ấy từ phía trên "nhảy dù" xuống chỗ này của chúng ta, mạ một lớp vàng rồi trở về chỗ cũ."
Miệng Nhạc Nhiên co rút, đáy mắt như có như không sinh ra một chút chán ghét, "Ý của anh là nhà Thẩm đội rất có bối cảnh?"
"Không phải rất có, mà là cực kì có, siêu cấp siêu cấp có!"
Sắc mặt Nhạc Nhiên có chút không tốt, hiện rõ vẻ thất vọng, "Ồ."
Mấy ngày nay tới lui, kỳ thực cậu đã cảm thấy Thẩm Tầm có chút "quan hệ", nhưng không rõ "quan hệ" này sâu bao nhiêu.

Hôm nay nghe Tiểu Bạch nói vậy mới biết Thẩm Tầm là kiểu phú quý đỉnh cấp nhất.
Trong lòng chợt rất khó chịu.
Một mặt thì con người Thẩm đội khá tốt, quan tâm cậu, giảng giải vụ án cho cậu, còn mua cho cậu một đống đồ ăn chống đói ban đêm.

Một mặt khác Thẩm đội lại là người quyền quý, không cần nỗ lực gì vẫn có thể đạp lên đầu người khác, giẫm đạp lên cuộc sống và ước mơ của những người bình thường.
Cậu không cách nào quên được bản thân chịu qua bao nhiêu thiệt thòi vì lớp người này.
Lúc rời khỏi quân doanh, cậu thậm chí còn cảm thấy cả đời này đều bị những người đó hủy hoại rồi.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Thẩm Tầm đi họp về, không biết tâm lí cậu đã biến hóa rồi, lúc đi ngang qua ghế cậu còn vỗ đầu cậu một cái, tâm tình có vẻ rất tốt, "Cuối tuần có sắp xếp gì chưa?"
Nhạc Nhiên vô thức né tránh, đầu cũng không ngẩng lên, "Không sắp xếp gì."
Thẩm Tầm còn tưởng cậu chỉ là không thích tiếp xúc chân tay liền thu tay về, cũng không ngại ngùng gì, "Lần trước đã nói sẽ chỉ tôi vài chiêu xạ kích đó, ngày mai được không?"
Nhạc Nhiên đã suýt quên chuyện này, trong lòng dù không muốn lắm nhưng nghĩ tới đã đáp ứng gồi, giờ mà nuốt lời thì kì quá, đành gật đầu, "Không thành vấn đề, ngày mai mấy giờ?"
"Sáng mai 10 giờ đi, tôi ngủ đẫy giấc đã."
Sau khi tan làm, Nhạc Nhiên đi tới nhà ăn ăn cơm.

Ăn xong nghỉ ngơi một chút lại đi tới sân huấn luyện khí giới tập luyện, hơn 9 giờ mới về kí túc xá, tắm rửa giặt đồ.

Bận rộn một chặp vậy mà không đói, nhưng nghĩ tới trong tủ lạnh có đồ ăn thì miệng vẫn hơi thèm.
Nhịn tới hơn 10 giờ, lý trí rốt cuộc vẫn bại trận trước đam mê ăn uống.

Cậu nhanh chóng xé một bịch há cảo tôm, lại lấy một vắt mì xong ngồi xổm trên đất thèm thuồng chờ nước sôi để đổ gói gia vị vào, ăn thành một nồi lẩu.
Lúc rửa chén đũa, cậu lại rất tự trách, có điều không phải vì sợ ăn nhiều quá sẽ mập mà là vì ăn đồ "ăn xin".

Từ khi biết trong nhà Thẩm Tầm "không tầm thường", tâm lí cậu có chút đổ vỡ.
Nghĩ tới nghĩ lui, cậu quyết định sẽ trả lại tiền, có điều trả như nào thì, ách, tạm thời vẫn chưa nghĩ ra.
~
Ngày hôm sau, quả nhiên Thẩm Tầm tới đúng giờ.
So với ngày đi làm thì không giống nhau, đội trưởng đội hình sự vào thứ 7 thì mặc một thân đồ vận động màu đen, từ xa xa nhìn đã thấy được dáng người thon dài, hai chân cực kì bắt mắt.
Nhạc Nhiên vẫn là mặc một thân cảnh phục, nhìn cứ như một đứa trẻ bị ép đi làm thêm cuối tuần.
Thẩm Tầm cười cười bước lại gần, đôi mắt anh tuấn vậy mà trông dịu dàng hơn lúc làm việc nhiều.

Anh vỗ lưng cậu, cười nói, "Sư phụ, hôm nay phiền cậu quan tâm chỉ dạy rồi."
Đầu tim Nhạc Nhiên run một cái, cảm giác tê rần theo máu chảy đến toàn thân.

Cậu ưỡn thẳng lưng eo, không được tự nhiên lắm mà ho một cái, cố ý cho giọng trầm đi, "Không thể nói là chỉ dạy được, giao lưu giao lưu mà thôi."
Trường bắn trong nhà không có ai, hai người cầm một khẩu súng lục, đứng cách bia bắn 15 mét.

Sau 5 tiếng súng vang lên, trung tâm bia ngắm của Nhạc Nhiên chỉ có một lỗ duy nhất – bản lĩnh của vua súng bộ đội đặc chủng, trăm nhát một điểm.
Mà bia ngắm của Thẩm Tầm hơi thảm hơn, chỉ có một phát trúng vòng mười điểm, 4 phát còn lại rải rác ở vòng 6 tới 8.
Thẩm Tầm không nghiêm túc bắn, mà cho dù có nghiêm túc bắn thì vẫn không cách nào đảm bảo được phát súng nào cũng trúng vòng 10 điểm chứ đừng nói một đống đạn vào một lỗ như vậy.
Nhạc Nhiên gỡ bia giấy xuống, một bộ dạng nghiêm túc mà dùng cách thuyết giáo trong bộ đội, "Đạn hơi rải rác, chỉ rõ là tính ổn định thấp.

Tính ổn định vì sao thấp, là vì anh không khống chế được hơi thở, cũng không điều chính tốt vận động của ngón tay lúc bắn ..."
Lý luận đạo lí đồ Thẩm Tầm đã sớm học qua ở trường cảnh sát rồi, mấy năm này cũng không có quên, có điều hình cảnh không bằng đặc cảnh, càng không bì được với lính đặc chủng trong quân đội.

Khả năng bắn súng ổn là được, không có ai ngoài lúc phá án còn có tâm tư đi nghiên cứu làm sao bắn phát nào cũng được 10 điểm.
Có điều lúc bị Nhạc Nhiên "răn dạy" Thẩm Tầm lại lắng nghe vô cùng nghiêm túc, còn gật gật đầu, là một bộ dạng đang lắng nghe học hỏi được nhiều thứ.
Sau khi Nhạc Nhiên giải thích xong, hai người tiếp tục luyện tập.

Vết đạn của Thẩm Tầm nằm còn rải rác hơn, bắn xong mấy phát Nhạc Nhiên có chút nhìn không nổi nữa, quyết định từ sau lưng ôm lấy anh, cầm chắc tay anh, nghiêm túc nói, "Nên ngắm chuẩn như này ..."
Khóe miệng Thẩm Tầm giương lên, mắt híp thành một đường thẳng, cười nói, "Được ạ, sư phụ."
Tập tới tận trưa, hai người đều là một thân mồ hôi mướt mát.

Nhạc Nhiên đói rồi, đang định đi ăn nhà giải quyết chuyện cơm trưa.

Chợt Thẩm Tầm nói, "Hôm nay cuối tuần, nhà ăn không có nhiêu món ngon đâu.

Như vầy đi, chúng ta đi chợ mua chút thịt với rau rồi tới nhà tôi nấu."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.