Nhiên Ca

Chương 7: Chương 7





Lúc nhóm người Thẩm Tầm tới, Giang Ánh Sa đã được đưa vào đồn công an trấn Chu Gia.

Nhạc Nhiên vừa bước vào hành lang chật hẹp liền nghe được một luồng thuốc sát trùng nồng nặc.

Có điều mùi hôi tanh do xác chết dần dần thối rữa mà sinh ra kia, nước khử trùng cũng không cách nào che lấp hoàn toàn được.
Khâu Vũ bôn ba cả một ngày, trên mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi, vừa bước nhanh tới vừa khàn giọng giải thích tình huống với Thẩm Tầm, "Không biết là điên thật hay điên giả nữa, lúc các anh em tìm thấy cô ấy, cô ấy đang cuộn tròn trong một cái hố nhỏ cách thôn Đăng Nhất cỡ 2km, máu me đầy mình, trong tay ôm đầu mẹ cô ấy, ánh mắt dại ra, miệng không ngừng gọi "mẹ", tay phải còn vuốt tóc Lý Tiểu Hủy.

Bọn Thường Bân muốn đem cô ấy trở về, cô ấy sống chết không chịu buông tay.

Ai đụng tới đầu Lý Tiểu Hủy, cô ấy liền nhào liên cắn người đó, giờ vẫn còn vết đây nè.

Phần đầu đó á ...! ầy, nhìn rồi cậu sẽ biết thôi, nát hơn đầu Giang Húc nhiều."
Nhạc Nhiên đi theo phía sau Thẩm Tầm, nghe tới đây thì không tự chủ được mà run một cái.
Đi đến ngoài cửa phòng tạm giam, Thẩm Tầm chợt quay đầu lại gọi, "Nhạc Nhiên."
"A?" Nhạc Nhiên chỉ tập trung bước về phía trước, mặt suýt nữa dán lên lưng anh.
"Muốn gặp nghi phạm không?"
Khóe môi Nhạc Nhiên động động, ngơ ra một chút mới gật đầu, "Muốn."
"Không sợ?"
"Không sợ."
Một tay Thẩm Tầm để lên tay nắm cửa, "Được, vậy tạm thời làm vệ sĩ cho tôi."
Cửa mở, mùi hôi tanh như một làn khói mù hiện ra, vây lấy mọi người, da đầu Nhạc Nhiên tê rần, vội lấy ra hộp nhỏ ban nãy Thẩm Tầm cho rồi để trước mũi như một lá bùa.
Phía sau cái bàn hình chữ nhật, có một người phụ nữ đầu thóc thưa thớt, toàn thân lem nhem, đang giống như trẻ con mà ôm lấy cái đầu chỉ còn lại một nửa.

Cô ta thấy cửa mở cũng không ngẩng đầu lên, còn vuốt vuốt lên tóc của cái đầu mà mô máu thịt thà đã sớm trộn lẫn vào với nhau đó, thì thầm "mẹ ơi".
Nhạc Nhiên mở lớn hai mắt, mí mắt giật điên cuồng, hô hấp như đình trệ mấy giây, thẳng cho tới khi Thẩm Tầm vỗ vai cậu, chỉ vào cái ghế ở một bên phòng, "Ngồi đi."
Trong phòng tạm giam yên lặng một láo, chỉ có tiếng Giang Ánh Sa gọi mẹ.


Cô ấy gọi một lần, da đầu Nhạc Nhiên căng lên một lần, Thẩm Tầm lại bất động như không có chuyện gì, sắc mặt bình thản như thường quan sát nàng ta, mấy phút sau mới mở miệng, "Tiền mua biệt thự sân vườn ở Lâu Nhạc, đủ để ông bà nội ngoại cô có được cuộc sống tuổi già an nhàn rồi đúng không?"
Nhạc Nhiên không biết tại sao Thẩm Tầm lại hỏi một câu không liên quan tới vụ án như vậy, rồi lại thấy bả vai Giang Ánh Sa run lên rất rõ ràng.
Cô ta nâng mí mắt, hai con mắt vô thần dưới vầng trán nhờn dầu kia cực kì khiến người khác chú ý.
Thẩm Tầm bất động thanh sắc đối mắt với cô ta, "Đương nhiên cũng đủ cho cô thực hiện ước muốn lập nghiệp của bản thân."
Giang Ánh Sa ngẩng phắt đầu lên, nhìn Thẩm Tầm muốn toét mắt, tay ôm đầu Lý Tiểu Hủy không ngừng run, cả người giống như một quả bom rung lên sắp nổ.
Thẩm Tầm mở tay phải ra, nhìn thẳng vào con ngươi sắp khô khốc của cô, "Nếu như cảm thấy chủ nhân của cái đầu này phá hủy ước mơ của cô, chi bằng đưa nó cho tôi đi."
Nói xong, anh chỉ Kiều Nghệ bên góc phòng, khóe miệng câu lên một nụ cười tàn nhẫn, "Vị này là cao thủ mổ xẻ đầu đó, cô đưa đầu mẹ cô cho anh ấy, tôi đảm bảo anh ấy mở nó càng tốt hơn cô."
Mũi Kiều Nghệ lạnh lên, biểu tình phức tạp.
Giang Ánh Sa kinh sợ trừng mắt với Thẩm Tầm, cả người run bần bật như một cái máy, cái ghế dưới người cô ta vừa rung vừa phát ra tiếng "rắc rắc" như đang trải qua động đất.
Mấy phút sau, cô ta phát ra tiếng gào quái dị, quyết liệt đứng lên, cách một cái bàn mà nhào về hướng Thẩm Tầm như một tòa nhà sập xuống.
Nhạc Nhiên chấn kinh, thân thể lại phản ứng nhanh hơn não, tay phải chống lên mép bàn rồi phi thân tới.

Tới lúc kịp phản ứng lại, tay phải đã bóp chặt cổ họng Giang Ánh Sa rồi.
Giang Ánh Sa sợ hãi nhìn cậu, đôi môi nứt nẻ há mở, tràn ra một cỗ mùi hôi thối vì đã lâu không được thanh tẩy.
Thẩm Tầm cười nhẹ một tiếng, dạy dỗ, "Sao có thể động tay động chân với phụ nữ như vậy? Nhảy lên nhảy xuống thành cái dạng gì vậy, cũng không phải (Tôn Ngộ Không) nhảy từ cục đá ra mà.

Đi xuống."
Lúc này Nhạc Nhiên mới ý thức được mình vừa xấu như nào, vội buông lỏng tay, tầm mắt cụp xuống, có chút ngượng ngùng.

Nhưng ngay lúc cậu đang xám xịt định lui về chỗ ngồi thì lại nghe tiếng Thẩm Tầm nói, "Dù sao đều nhảy lên rồi, chi bằng cậu thuận tay lấy đầu Lý Tiểu Hủy về cho tôi đi, để Kiều Nghệ mang ra ngoài, để kế khối thi thể trong xe mà nghiên cứu, đỡ phải để chỗ này rồi ảnh hưởng tới tâm tình của quý cô Giang đây."
Giang Ánh Sa sống chết ôm đầu mẹ mình, ngón trỏ tay phải đâm đâm vào chỗ nhãn cầu đã rách nát.
Dạ dày Nhạc Nhiên lại cuộn lên muốn nôn, động tác cũng trì trệ lại một chút.
Thẩm Tầm dựa vào lưng ghế, không chút để ý nói, "Cầm qua đây."
Nhạc Nhiên cố nhịn cảm giác ghê tởm, tay trái nhanh chóng vươn ra nắm chặt lấy cái đầu đó.
Giang Ánh Sa phát ra một tiếng "a" ngắn ngủi rồi ngã phịch xuống ghế phía sau.
Nhạc Nhiên nhảy xuống bàn, nhìn cái đầu không còn nguyên vẹn trên tay, tư duy nhất thời đình trệ.

Vậy mà Thẩm Tầm lại cười cậu một cái, hất cầm chỉ về phía cửa, "Đi rửa tay một chút đi.


Tới giờ cơm rồi nhỉ, cậu đi ăn gì lấp đầy bụng trước đi, sẵn tiện lấy giúp tôi một phần cơm luôn."
Nếu không phải còn đang ôm đầu người, có khi Nhạc Nhiên sẽ đi cùng tay cùng chân ra khỏi phòng tạm giam luôn.
Kiều Nghệ đi cùng cậu ra cửa, còn đang định phỉ nhổ hành vi của Thẩm Tầm đôi câu thì thấy cậu nhấc chân chạy như điên tới bồn nước kế bên, nôn kịch liệt, cứ như cố gắng nôn cho hết mớ ghê tởm trong bụng cả ngày hôm nay ra.
Trong phòng tạm giam chỉ còn lại Thẩm Tầm và Giang Ánh Sa.
Thẩm Tầm nhịp nhịp ngón tay lên mặt bàn, không nhanh không chậm nói, "Cô tốt nghiệp từ một trường top 10 cả nước, có hai bằng đại học là tiếng Pháp và tài chính, sau khi tốt nghiệp thì làm việc ở một doanh nghiệp nhà nước lớn.

25 tuổi cô từ Bắc Kinh trở về quê nhà, sống cùng ba mẹ mình, chuyển nghề qua làm ở công ty quảng cáo.

Theo như tôi được biết, so với lúc ở quê thì thu nhập của cô ở chỗ doanh nghiệp kia cao hơn gấp 3 lần.

Mặc dù chi phí sống ở Bắc Kinh cao nhưng tiền lương hơn hai vạn (hai mươi ngàn) mỗi tháng kia cũng đủ để cô trang trải.

Có điều ...!cô lại từ bỏ việc tốt lương cao nhiều người mơ ước như vậy để về nhà."
Giang Ánh Sa cắn muốn nát môi dưới của mình, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Thẩm Tầm làm như không nhìn thấy, mỗi lời nói ra tựa như từng chiếc đinh sắt rỉ sét, không chút lưu tình cắm thẳng vào tim đối phương.
"Để tôi đoán xem vì sao nhé ..."
"Ồ.

Cô tốt nghiệp từ trường đại học nổi tiếng, thông qua tuyển dụng mà vào được doanh nghiệp nhà nước kia, chắc phải cạnh tranh với không ít người đâu.

Cô rất xuất sắc, thuận lợi vượt qua đánh giá của kì thực tập rồi bắt đầu nhận mức lương khiến người khác ghen tỵ."
"Cô vốn là người có biểu hiện xuất sắc nhất trong những nhân viên cùng vào công ty thời điểm đó, chỗ này tôi dùng chữ "duy nhất" cũng đúng nhỉ.

Cô tràn đầy hoài bão, muốn tạo một vùng trời riêng của mình ở Bắc Kinh.


Cô cố gắng làm việc, cố gắng sống tốt, có điều tới một ngày lại chợt phát hiện ra, những thực tập sinh lúc trước không giỏi bằng cô, cuối cùng lại có cuộc sống còn tốt hơn cả cô."
Giang Ánh Sa nắm chặt vạt áo, chết lặng mà lắc đầu, từ trong miệng phát ra tiếng "không" thật nhỏ.
"Sau một năm làm việc, bọn họ lần lượt yêu cầu giấy chứng minh thu nhập từ phòng tài chính, mà cô lại không hiểu mớ giấy đó lấy về dùng để làm gì.

Hỏi ra mới biết, bọn họ là muốn vay tiền để mua phòng ở Bắc Kinh nơi tấc đất tấc vàng đó.

Bọn họ nhìn như kêu ca oán giận, nhưng thật ra là đang khoe mẽ với cô, nói là ba mẹ mình mượn đầu này nợ đầu nọ mới đủ tiền để trả trước một phần thôi, sau này mỗi tháng vẫn phải trả mấy ngàn nữa, chính thức trở thành con nợ của phòng ốc luôn rồi, cũng không thể thích cái gì liền mua cái đó nữa."
"Cô mới dần dần nhận thức được là, đang phấn đấu nỗ lực ở thành phố nào thì nên có một ngôi nhà thuộc về chính mình ở thành phố đó."
"Có điều ...!cô mua không nổi."
Giang Ánh Sa càng run rẩy đến lợi hại, tuyệt vọng hét, "Đừng nói nữa!"
Hai tay Thẩm Tầm bắt chéo để trước bụng, "Chúng ta đang ngồi ở đây nói chuyện, thì phải có người nghe chứ, nếu không thì sao còn gọi là nói chuyện được nữa đây? Cô không nói thì hiển nhiên tôi phải nói thôi.

Nếu cô nói, tôi liền rửa tai cung kính lắng nghe, là một người lắng nghe tích cực luôn.

Cô xem, là cô nghe tôi nói, hay là tôi nghe cô nói?
Hai mắt Giang Ánh Sa đỏ hoe, khẩn cầu nhìn anh.

Mắt môi Thẩm Tầm hơi cong, thoạt nhìn cứ như mang theo ý cười ôn nhu.

Nhưng ý cười đó, lại khiến người khác rét run.
Mấy phút sau, Thẩm Tầm nhún nhún vai, lại một lần nữa mở miệng, "Những người muốn sống ở Bắc Kinh giống cô không ít, mà trong số đó thì điều kiện cá nhân của cô cũng coi như xuất sắc rồi.

Cho dù trong nhà không mượn được đủ tiền trả trước để mua nhà thì cô phấn đấu thêm vài năm cũng có thể tích cóp được chút của cải khả quan rồi.

Sau đó kiếm một người bạn trai, hai người cùng nhau cố gắng, tạo nên một gia đình nhỏ ấm áp, chậm rãi chờ đón con mình sinh ra.

Đúng rồi, tôi xem qua hình của cô trước 25 tuổi rồi, cao ráo sáng sủa, chắc cũng có nhiều người theo đuổi đúng không?"
Bất tri bất giác, trên mặt Giang Ánh Sa đã rơi vài giọt nước mắt.
"Đáng tiếc làm sao, cô không cách nào tiết kiệm tiền được." Thẩm Tầm lấy ra một gói khăn giấy chưa mở, ném qua trước mặt cô ta, "Hơn phân nửa tiền lương mỗi tháng cô phải cống nạp cho ba mẹ, phần còn dư lại để chi tiêu sinh hoạt cũng không đủ.

Mặc dù cô nhìn xem đẹp, nhưng trong xã hội thì cũng không giống ở trường học.


Ở vườn trường, khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ là loại xinh đẹp khó có được nhất, nhưng trong xã hội còn đua nhau về nhãn hiệu, chủng loại.

Thật đáng tiếc, cô không cách nào dùng nhãn hiệu nổi tiếng để đắp lên người mình.

Lúc người khác dùng son môi Dior, cô lại chỉ có thể dùng Maybeline."
Giang Ánh Sa nức nở thành tiếng, run lẩy bẩy lắc lắc đầu.
Thẩm Tầm điều chỉnh tư thế ngồi, bàn tay chống hai bên mép bàn, "Tôi đoán, mẹ cô nói với cô thế này: Con gái ngoan, tiền mẹ giúp con giữ, tránh cho con tiêu xài lung tung.

Tiền này mẹ và ba con tuyệt đối không động vào, con yên tâm, nhà chúng ta sau này có gì mà không phải của con chứ? Con ở Bắc Kinh lo làm việc thật tốt, mẹ và ba sẽ giúp con tiết kiệm tiền.

Ai ui, đứa nhỏ dưới lầu nhà chúng ta mới mua một cái xe hơi, tới cuối tuần thì chở cả nhà đi du lịch.

Con gái ngoan, lần sau con về chúng ta đi xem xe đi, thời buổi bây giờ nhà nhà người người đều có xe hơi cả rồi, không có xe thì không tiện lắm á."
Giang Ánh Sa cuối cùng không nhịn được nữa, khóc tê tâm liệt phổi.

Thẩm Tầm cũng ngừng lại, chăm chú nhìn cô ta.
Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Nhạc Nhiên ở bên ngoài gọi, "Thẩm đội."
"Vào đi."
Hai tay Nhạc Nhiên trống không, nói xin lỗi, "Thẩm đội, nhà ăn hết cơm rồi."
"Không sao." Thẩm Tầm nói, "Có thể ghi chép không?"
"Hả?"
"Cô ấy nói, cậu ghi."
"Ồ ồ, có thể."
"Vậy thì qua đây ngồi."
Nhạc Nhiên để giấy bút trước mặt, có chút khẩn trương nhìn Giang Ánh Sa.

Cô ta tiếp tục trầm mặt, đầu cúi rất thấp, nước mắt từng giọt từng giọt lớn rơi xuống, rơi vỡ trên nắm tay đang siết chặt.
Phòng tạm giam yên lặng một cách kì quái, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nước mắt rơi khiến thịt nát xương tan, tâm can chết lặng.
Nhạc Nhiên chưa từng gặp qua kiểu khóc thút thít nào khiến người ta áp lực như vậy.
Thẩm Tầm không hề thúc giục, cũng không kích thích Giang Ánh Sa nữa, chỉ yên lặng kiên nhẫn nhìn cô ta.
15 phút sau, cuối cùng Giang Ánh Sa cũng ngẩng đầu lên, nói ra câu đầu tiên, "Là bọn họ hủy hoại tôi."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.