Mắt mở to hết cỡ rồi vẫn chưa thấy mấy người kia ở cạnh mình, Hàn Nguyệt nhăn mi lại.
Thấy Hàn Nguyệt không tỏ vẻ tức giận, Cô Nhiên tiếp tục nói: “Nguyệt công tử, ngươi mê man suốt một ngày, bọn họ mới vừa rồi vẫn luôn ở bên cạnh ngươi. Lần này ngươi làm họ sợ hãi lắm đó. Ta cho họ uống một chút thuốc để bình tĩnh lại, rồi để họ nghỉ ngơi rồi. Ta sợ công tử còn chưa tỉnh lại, mấy người đó đã không chịu nổi mà ngất luôn.”
Nghe đến đó, Hàn Nguyệt ngồi dậy chuẩn bị xuống giường, sau lại bị một người ngăn cản, giương mắt lên nhìn, ánh sáng trong mắt Hàn Nguyệt lưu chuyển.
“Nguyệt công tử, mấy người họ không sao đâu, chỉ cần ngủ một giấc là ổn thôi, còn ngươi, phải điều dưỡng thêm mấy ngày.”
Chuyện xảy ra hôm nay làm hắn hiểu được mấy người này không phải phàm nhân. Tình cảm của mấy người đó cũng làm hắn cảm động không thôi, cũng làm hắn không để ý đến chuyện gì khác mà đến đây.
“Họ ở đâu?” Hàn Nguyệt vừa mới hỏi xong, liền cảm nhận ngay được bốn người đang ở cách vách, đứng ngay dậy, ngay cả giày cũng chưa xỏ, đi luôn.
“Nguyệt công tử!” Tiếp tục ngăn người lại, tuy rằng rất sợ hai con mắt màu đỏ kia nhưng Cô Nhiên vẫn lấy hết dũng khí ấn người kia ngồi xuống giường: “Nguyệt công tử… Chúng ta trò chuyện một chút.”
Hàn Nguyệt nhìn Cô Nhiên, giống như hỏi: Trò chuyện cái gì?
“Nguyệt công tử… Ta nghe Ti công tử nói… Mỗi lần người phát bệnh đều để mọi người ở cùng ngươi, nhưng hôm nay… sao ngươi lại đuổi họ ra ngoài?” Không muốn phải nhìn bộ dạng thê thảm của mấy người kia nữa, Cô Nhiên xung phong nhận việc dò la tình hình. Đương nhiên, hắn cũng muốn biết, ở cùng là ở cùng như thế nào.
“Bọn họ không phải công cụ.” Thanh âm Hàn Nguyệt không mang theo chút không vui mà là lạnh lùng.
“Công cụ?” Cô Nhiên không hiểu. “Sao Nguyệt công tử lại nói vậy?”
“Bọn họ không phải công cụ giảm đau của ta.” Dường như nhớ tới điều gì đó, con ngươi Hàn Nguyệt giống như muốn xuất huyết.
Cô Nhiên ngây ngẩn cả người. Hắn không nghĩ ý của người này lại là như vậy. Cố gắng bình tĩnh lại, Cô Nhiên ngồi xuống giường, nhìn vào con ngươi màu đỏ kia. Thấy biểu tình của Cô Nhiên, Hàn Nguyệt tựa mình vào đầu giường, giống như đang lắng nghe hắn tiếp tục nói.
Nở nụ cười nhu hoà, Cô Nhiên nói: “Nguyệt công tử, có người nói họ là công cụ giảm đau của ngươi sao?”
“Ừm.” Hàn Nguyệt trả lời, mặc dù chỉ là một từ rất đơn giản thôi nhưng lại làm cho mấy người ở cách vách chấn động.
“Nguyệt công tử… Ngươi… rất thích bọn họ.” Không muốn coi họ trở thành công cụ giảm đau cho mình, cho nên tình nguyện để bản thân chịu đau đớn lâu như vậy cũng quyết không cho họ tới gần… Có lẽ… là vậy…
“Thích?” Hàn Nguyệt nhắc lại, trong mắt hiện lên sự nghi hoặc. “Không biết. Bọn họ không phải công cụ.” Vẫn là một câu nói kia.
“Nguyệt công tử… sau khi tỉnh lại không thấy mấy người họ… có phải là không vui không?” Cô Nhiên không dám phỏng đoán nghi hoặc của mình, chậm rãi hỏi.
“Ừm.” Khẳng định mà không hề tức giận.
“Nguyệt công tử… Ngươi… thích bọn họ chạm vào ngươi sao?” So sánh với mình, Cô Nhiên quyết định giúp người này hiểu ra một ít vấn đề mà có lẽ chính hắn cũng không rõ lắm.
“Thích?” Vẫn là câu hỏi này, nghĩ một chút rồi nói: “Thoải mái.”
“Vậy…” Cô Nhiên cắn cắn môi, lấy hết can đảm chạm vào tay Hàn Nguyệt, còn chưa đụng tới đã bị người ta tránh né. “Nguyệt công tử… Ngươi chỉ muốn để cho họ chạm vào ngươi thôi…” Cũng giống như mình, chỉ muốn cha chạm vào thôi.
“Ừm.” Không có một chút nghi hoặc.
“Nguyệt công tử… Nếu bọn họ rời khỏi ngươi… Ngươi còn muốn họ không?” Cô Nhiên tiếp tục hỏi.
“Rời khỏi? Ta sẽ không để họ rời khỏi.” Hàn Nguyệt vô cùng khẳng định điều này. Loại chuyện này không có khả năng xảy ra, cho nên hắn không trả lời.
“Nếu là như vậy? Nguyệt công tử, nếu…” Còn chưa hỏi xong, Hàn Nguyệt dùng giọng lạnh lùng nói: “Ta sẽ không để cho họ rời khỏi.” Màu đỏ trong mắt vừa vơi đi nay còn đậm hơn trước.
“Nguyệt công tử, ta có thể hỏi ngươi, tại sao lại hỏi ta “Thích là gì?” không?” Tự nhủ rằng không phải sợ, Cô Nhiên lại hỏi.
“… Ta muốn biết.” Hàn Nguyệt cũng không biết rõ suy nghĩ của mình. “Muốn biết… Thích là gì…”
“Nguyệt công tử, ngươi đã sống cùng họ… có lẽ đã rất nhiều năm rồi. Sao bây giờ đột nhiên muốn biết?” Nghĩ đến chuyện không biết người này đã sống bao lâu rồi, trong lòng Cô Nhiên dâng lên một nỗi kính sợ.
“Bọn họ không phải công cụ, ta muốn biết bọn họ nói “thích” nghĩa là thế nào.” Đối mặt với người mà ngay từ lần đầu gặp mình đã không sợ, Hàn Nguyệt hiếm khi mở miệng lại nói chuyện với đối phương.
“Vậy… Nguyệt công tử đã biết rồi sao?” Người này kỳ thực là rất thích mấy người đó nhỉ, chẳng qua, chính hắn cũng không rõ ràng.
“Không biết.” Nghĩ đến đây, Hàn Nguyệt vốn đã bình tĩnh giờ lại thấy phiền toái, đây là cảm xúc mà lâu rồi hắn chưa có.
“Ha ha… Nguyệt công tử, kỳ thực… ngươi rất thích bọn họ, hoặc là nói, ngươi rất yêu họ, yêu đến mức còn hơn cả bản thân ngươi.” Cô Nhiên cảm thấy mình rất giống Âu Dương đại ca, có thể giúp người ta xem bệnh, chẳng qua, bệnh hắn xem chính là tâm bệnh.
Nhíu mi, trong mắt Hàn Nguyệt đột nhiên toả ra ánh sáng bảy màu.
“Ngươi xem, bọn họ không ở bên cạnh ngươi, ngươi liền không vui… Biết họ thân mình không khoẻ, ngươi vội vã muốn đi xem, lúc phát bệnh ngươi sợ làm bị thương đến họ, không muốn họ bị người ta nói là công cụ giảm đau… Ngươi tình nguyện một mình chịu đau đớn cũng không cho họ vào phòng… Vì bọn họ, ngươi muốn biết thích là gì… Ngươi chỉ muốn để họ chạm vào ngươi, hơn nữa… Ngươi cũng không cho phép họ rời khỏi mình… Đủ loại chuyện như vậy, chẳng lẽ không phải là minh chứng rằng ngươi rất yêu họ sao? Chỉ có với người mình thích mới có những tâm tình này thôi. Ngươi nghĩ lại xem, với ta, chắc chắn ngươi không hề có những suy nghĩ đó, bởi vì ngươi không thích ta…” Cô Nhiên nói xong câu này, trong đôi mắt của người ngồi đối diện mình toả ra những tia sáng càng lúc càng chói mắt, hắn cảm thấy mình nói không sai.
“Thích…?” Quang mang trong mắt Hàn Nguyệt làm cho mấy người nhìn lén ở cách vách cảm xúc dạt dào vô biên.
“Đúng vậy đó, Nguyệt công tử, ngươi rất thích bọn họ đó.” Cô Nhiên cười vui vẻ rồi đứng lên.
“…” Hàn Nguyệt mặt nhăn mày nhíu. “Ta thích phụ hoàng…” Thật lâu trước đó, phụ hoàng đã dạy hắn. Ở cách vách có ba người nhắm mắt cười khổ, người còn lại lo lắng nhìn họ.
Cô Nhiên thấy bất an: “Vậy… Ba người kia thì sao? Ngươi không thích họ sao?”
“Cô Nhiên!”
“A, Nguyệt công tử!”
Cô Nhiên hoảng sợ, sao tự nhiên lại gọi mình.
“Ta không thích.” Lời nói của Hàn Nguyệt làm cho Cô Nhiên giật mình, cũng làm cho ba người kia che giấu đi nét thống khổ trên mặt.
“Ta không thích đi vào trong cơ thể họ.” Một câu tiếp theo của Hàn Nguyệt, làm cho Cô Nhiên không kịp có phản ứng gì, ba người kia cũng kinh ngạc hạ tay xuống.
“Á…” Sau khi hiểu được, Cô Nhiên bị Hàn Nguyệt làm cho mặt đỏ tai hồng.
“Không thoải mái, ta không thích.” Tiếp tục bổ sung, thậm chí còn nhíu mi tỏ ý chán ghét.
“Vậy… Ừm… Nguyệt công tử thấy thế nào mới là thoải mái?” Tim Cô Nhiên bắt đầu đập mạnh, cha…
“Giống như cùng phụ hoàng.” Hàn Nguyệt dù nghĩ cũng không muốn nghĩ lại. “Ta không thích trên người bọn họ có máu.” Máu đó, làm cho hắn khó chịu.
“À… Ừm… Là vậy à…” Cô Nhiên cúi đầu. Nguyệt công tử, hắn… thật đáng yêu…
“Nguyệt công tử, vậy… vậy ngươi thích cùng bọn họ hoan ái chứ… Ừm… không phải là đi vào trong cơ thể họ…” Ho khan hai tiếng, Cô Nhiên che giấu sự xấu hổ của mình. Cha… Sau này… Sau này ngươi làm là được rồi…
“Ừm, thích, thoải mái.” Mặt không chút thay đổi, đạm mạc nói ra những lời làm người ta mặt đỏ tai hồng.
“Nguyệt công tử… Ngươi… Ngươi rất thích bọn họ đó.” Cô Nhiên kết luận. Chuyện rõ ràng như vậy, ai cũng có thể thấy được.
Hàn Nguyệt trầm mặc nhìn Cô Nhiên, tay đặt lên vai đối phương. Hắn im lặng trong chốc lát, rồi ngẩng đầu lên nói với Cô Nhiên: “Ừm, thích… thích phụ hoàng… thích Hạ… thích Sương… thích Hoài…” Ánh mắt người này rất sạch sẽ, không có chút lừa gạt nào.
Cửa bị người đẩy ra, bốn nam tử mang tâm tình kích động đi đến, trên mặt vương đầy lệ nhìn Hàn Nguyệt đang ở trên giường. Thấy mấy người vào phòng, Cô Nhiên lặng lẽ rời khỏi. Bên ngoài cửa, một nam tử đứng đó mở rộng hai tay, Cô Nhiên chạy ào vào lồng ngực người đó.
“Nhiên, ta cảm thấy mình thật may mắn.” Mấy người kia cùng yêu thương một người như thế, cũng thật là phải chịu đựng nhiều thứ.
“Tiêu… Ngươi… Ngươi ôm ta được không…?” Đột nhiên lại muốn… muốn cùng cha hoan ái.
“Cung kính không bằng tuân mệnh!” Ôm chặt lấy người yêu, Phong Khiếu Nhiên chạy vội về Khiếu Nhiên cư.
Trong phòng, mấy người đang khóc thấy Hàn Nguyệt càng lúc càng mặt lạnh cũng không sao khắc chế được. Phất tay một cái, cả căn phòng lai bị sương trắng bao phủ. Hàn Nguyệt kéo vài người lên giường, không vui mở miệng: “Ngủ!”
Hạ mạn xuống, có người nói: “Nguyệt, nói lại một lần nữa được chứ, nói lại một lần nữa đi… Thích…”
“Ưm… Thích…” Thanh âm có chút áp lực.
“Nguyệt Nhi… ta thì sao?”
“A… Thích… Ưm…”
“Nguyệt… ta cũng muốn nghe…” Thanh âm trong trẻo lạnh lùng giờ cũng nồng đậm tình dục.