Nhiên Tâm

Chương 18



Cù Hạo thở dài: "Mày tính làm gì? Tìm phim đóng à?"

Kỷ Nhiên Tân cười sặc sụa: "Anh giai, anh nghĩ nhiều rồi, em sẽ lên diễn đàn trường xem thử có mấy công việc như kiểu làm người mẫu taobao này nọ không, nếu không được, thì làm mấy công việc như phát tờ rơi, ship đồ ăn ở nhà hàng trước đã."

Cù Hạo suy nghĩ rồi nói: "Anh có một công việc có thể giới thiệu cho mày."

"Hả?" Kỷ Nhiên Tân nhìn anh ta.

Cù Hạo nói: "Anh có người bạn vừa khai trương quán bar, ở ngay trên thị trấn, người đó nói muốn tìm hai anh chàng đẹp trai để giúp thu hút khách khứa, chỉ hai buổi tối thứ bảy và chủ nhật thôi."

Kỷ Nhiên Tân khó hiểu hỏi: "Sao không tìm con gái?"

"Con gái cũng có," Cù Hạo nói: "Gái đẹp thì dễ tìm hơn, còn trai đẹp thì hơi khó, nếu như mày thấy hứng thú, thì anh sẽ hỏi thăm cụ thể giúp mày."

Kỷ Nhiên Tân gật đầu: "Anh hỏi thử đi."

Cù Hạo lấy điện thoại ra gọi điện, trước khi có người bắt máy anh ta nói với Kỷ Nhiên Tân: "Mày có thể nhân tiện tìm thêm một người bạn nữa đi cùng, nhưng phải đẹp trai đó, bên kia chắc sẽ dễ bàn điều kiện."

Không biết vì sao, Cù Hạo vừa nói phải đẹp trai, Kỷ Nhiên Tân lại lập tức nghĩ đến Tần Nghi. Trong số những người xung quanh cậu, thì người đẹp trai nhất chính là Tần Nghi.

Tối thứ sáu, Tần Nghi không đến tiết tự học, mà hẹn bọn Vu Phàn Văn chơi bóng rổ.

Vu Phàn Văn vẫn tiếp tục quấy rầy hắn, kéo hắn đi ăn một bữa cơm, Vu Phàn Văn cảm thấy mình phải có nghĩa vụ ở giữa giảng hòa, nên cũng gọi cả Hứa Bân ra.

Lúc ăn cơm, Tần Nghi nói mình không hẹn hò với Tăng Tiểu Lâm, hắn không nhắc gì đến chuyện Tăng Tiểu Lâm tỏ ý với mình, chỉ nói tối hôm đó Tăng Tiểu Lâm tìm người tiện đường đưa cô về mà thôi.

Nghe Tần Nghi nói vậy, tâm tư phiền muộn uất ức mấy ngày nay của Hứa Bân cuối cùng cũng đỡ hơn được một chút, mặc dù Tăng Tiểu Lâm không chọn hắn ta, nhưng ít nhất cũng không chọn Cù Hạo hay Tần Nghi đúng không?

Vu Phàn Văn bày ra dáng vẻ anh lớn, muốn hai người họ cụng một ly, coi như là xóa bỏ hiểu lầm, mọi người đều là anh em không đáng chỉ vì một cô gái mà canh cánh trong lòng.

Sau khi ăn cơm xong, Vu Phàn Văn hẹn bọn Tần Nghi tối đi chơi bóng rổ.

Tối thứ sáu, sân bóng rổ của đại học Khoa học và Công nghệ rất náo nhiệt.

Vu Phàn Văn quen biết nhiều, gã tìm đủ người cho hai đội để chiếm cả sân bóng chơi một trận ra trò.

Lúc mở màn Tần Nghi vẫn còn cầm điện thoại ngồi bên ngoài, mãi cho đến khi Vu Phàn Văn thúc giục, hắn mới nhét điện thoại vào trong túi áo.

Lữ Tinh Duyệt – bạn gái của Vu Phàn Văn dẫn thêm mấy cô bạn nữa tới xem bọn họ thi đấu.

Thấy Tần Nghi định bỏ áo khoác xuống bên cạnh, Lữ Tinh Duyệt bèn giơ tay về phía hắn: "Đưa cho em đi, em cầm giúp anh."

Tần Nghi nhìn cô một cái, rồi ném áo khoác cho cô.

Hiệp thứ nhất kết thúc, Tần Nghi đi uống nước, Lữ Tinh Duyệt lại gần nói với hắn rằng: "Ban nãy điện thoại của anh đổ chuông." Vừa nói vừa đưa điện thoại cho hắn.

Tần Nghi nhận lấy, thấy trên đó đang hiển thị một dãy số, đây là số của Kỷ Nhiên Tân, không biết vì sao vẫn chưa lưu vào danh bạ, nhưng sau khi nhìn mấy lần hắn đã thuộc lòng rồi.

Hắn bắt máy, đi đến rìa sân bóng để nghe.

Điện thoại vừa thông, Tần Nghi đã nghe thấy giọng nói rất nhẹ của Kỷ Nhiên Tân: "Anh Nghi, anh đang ở đâu đấy?"

Tần Nghi nói: "Chơi bóng rổ."

Kỷ Nhiên Tân nói: "Sân bóng trong trường ạ? Em tới tìm anh nhé."

Tần Nghi liếc mắt nhìn bọn Vu Phàn Văn, bàn tay đặt lên hàng rào bằng kim loại trên sân bóng rổ, cuối cùng vẫn nói: "Cậu tới đi."

Trước khi hiệp hai bắt đầu, Tần Nghi nhét điện thoại vào lại túi áo khoác, rồi đặt chúng lên chỗ chưa có ai ngồi sát lối vào sân bóng, còn để thêm một chai nước ở bên cạnh.

Lúc thi đấu, thỉnh thoảng hắn lại liếc về phía bên đó, một lát sau thì Kỷ Nhiên Tân tới, đứng bên cạnh áo khoác của hắn, thấy hắn nhìn sang bèn giơ tay chỉ chỉ.

Tần Nghi gật đầu.

Kỷ Nhiên Tân ngồi xuống chỗ đó, đặt áo của Tần Nghi lên chân mình.

Đấu tròn bốn hiệp, đội của Tần Nghi, Vu Phàn Văn và Hứa Bân thắng.

Hôm nay Hứa Bân đã bớt sầu não, lúc này còn thi đấu thắng nữa, nên lấy một chai nước dội lên đầu mình, dội xong còn lắc lắc đầu, thỏa mãn nghe mấy cô gái ở bên cạnh hét lên.

Hắn ta chùi vệt nước trên mặt, mở mắt ra thì nhìn thấy Tần Nghi đang một mình đi đến lối vào sân bóng. Có một người ngồi ở đó, đang ngẩng đầu lên cười tít mắt nói chuyện với Tần Nghi.

Lúc thấy rõ mặt người nọ, Hứa Bân "Ơ?" một tiếng, rồi giơ tay ra nắm lấy cánh tay Vu Phàn Văn đang đứng cạnh mình, nói: "Mày nhìn người đang nói chuyện với Tần Nghi kìa, không phải chính là tên lần trước mà Cù Hạo dẫn theo đó sao?"

Vu Phàn Văn cũng nhìn qua, thì thấy Kỷ Nhiên Tân đứng dậy, đưa chai nước khoáng cho Tần Nghi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.