Buổi tối, Tần Nghi bị Vu Phàn Văn gọi sang thôn mới để chặn Cù Hạo.
Thôn mới vốn là một vùng đất nông nghiệp rộng lớn ở bên ngoài thị trấn, sau khi bắt đầu xây dựng trường học, đất nông nghiệp được cải tạo thành cái gọi là nông thôn mới, để phát triển ngành du lịch, nhiều tòa nhà hai tầng xinh đẹp và nhiều ngôi nhà vườn đủ kiểu đã được xây dựng.
Từ cổng trường đi bộ qua thôn mới mất chưa đầy nửa tiếng, nhưng giữa chừng sẽ có một khu đất trống đang phá dỡ chờ khai thác, có một số tòa nhà và nhà trệt cũ kỹ nằm rải rác trên những cánh đồng cằn cỗi, con đường cũng chỉ đủ cho một chiếc xe ô tô chạy qua, hai bên đều không có đèn đường.
Đây chính là lý do mỗi lần Tăng Tiểu Lâm sang thôn mới dạy kèm cho người ta, Hứa Bân đều sẽ vội vàng đi đón cô. Cho dù là mùa hè, thì hơn 9h trời cũng đã tối om om, một cô gái đi trên đoạn đường này thực sự hơi nguy hiểm.
Tám chín cậu trai dọc theo con đường của thị trấn đi sang bên thôn mới, dọc đường những người đi ngang qua bọn họ đều sẽ tránh sang một bên, đợi đến lúc đi qua rồi, sẽ quay đầu lại nhìn họ thêm mấy lần.
Tần Nghi biết mình và đám người Vu Phàn Văn đi chung với nhau nhìn chẳng giống dạng người tốt lành gì, bèn giảm bớt tốc độ đi ở cuối cùng, hắn nhìn bóng lưng hung hăng của bọn Vu Phàn Văn, dần dần tách bản thân mình ra ngoài, không nhịn được mà chậm rãi hít vào một hơi khí nóng đã bắt đầu tản bớt, nhìn thấy có hai mẹ con đang đứng cạnh chiếc xe ô tô đậu ven đường, người mẹ bế con gái đợi cha đậu xe.
Hắn bắt đầu tự hỏi, hai ba năm nữa sau khi tốt nghiệp ra trường, mình sẽ sống cuộc sống như thế nào đây.
"Này!" Không biết Vu Phàn Văn đã dừng lại từ lúc nào, gã quay đầu lại chờ Tần Nghi, thiếu kiên nhẫn giục: "Mày nhanh lên chút được không? Sao đi chậm vậy?"
Tần Nghi bước nhanh hơn, hắn im lặng vượt qua bọn họ, đi thẳng về phía trước.
Lý Chấn Du đi chung với Vu Phàn Văn nhìn bóng lưng của Tần Nghi, nói: "Có chuyện gì thế? Gần đây tính tình của Tần Nghi ngày càng lạ nha?"
Vu Phàn Văn hừ lạnh, nhẹ giọng nói: "Chắc đầu nó hỏng rồi."
Hứa Bân ngồi trước cửa một siêu thị nhỏ của thôn mới, đang cầm một chai coca ướp lạnh uống, có một lớp nước mỏng bám bên ngoài vỏ chai coca, nhìn thấy bọn Vu Phàn Văn, hắn ta vội vã đứng lên, ngẩng đầu nhìn tòa nhà nhỏ hai tầng ở bên cạnh: "Còn nửa tiếng nữa mới tan học."
Dọc đường đi bọn họ cũng chẳng nhìn thấy Cù Hạo.
Vu Phàn Văn đi qua ngồi xuống, giơ tay chùi mồ hôi trên trán: "Cù Hạo tới chưa? Đừng có nói là không tới đó?"
Hứa Bân trả lời rất chắc chắn: "Chắc chắn nó sẽ tới, nhưng có lẽ không tới sớm như mình thôi."
Khoảng mười tên nhóc to xác chen chúc trước cửa siêu thị, gần như chiếm hết một nửa con đường chật hẹp, ông chủ siêu thị trốn trong cửa hàng, liên tục nhìn ra bên ngoài.
Lý Chấn Du hỏi: "Giờ sao? Cứ ở đây chờ nó như thế này à?"
Chẳng có ai nói gì, đều đang chờ quyết định của Vu Phàn Văn.
Tần Nghi nghiêng người dựa trên tủ kính siêu thị, hai chân dài đứng vắt chéo nhau, dường như hắn chẳng thèm để ý bọn chúng đang nói gì, mãi cho đến khi Vu Phàn Văn cầm chai coca của Hứa Bân ném về phía hắn.
Tần Nghi bắt lấy cái chai, rồi trả lại cho Hứa Bân, hắn ngẩng đầu nhìn những con thiêu thân đang vỗ cánh bay lượn quanh đèn đường, nói: "Chúng ta tới phía trước chặn nó đi, đừng để nó qua thôn mới, đến lúc Tăng Tiểu Lâm dạy xong, Hứa Bân trực tiếp dẫn cô ta về luôn."
Hứa Bân nghe vậy vội vàng nói: "Cách này được đó, tụi mày giữa đường chặn nó lại, chỉnh nó một trận, bảo nó sau này đừng để ý đến Tiểu Lâm nữa, tao cũng không cho Tiểu Lâm biết nó qua đây đâu."
Vu Phàn Văn không nói gì, mà ngẩng đầu nhìn Lý Chấn Du, mãi cho đến khi Lý Chấn Du gật đầu, gã mới đứng lên, nói: "Đi thôi, tới bãi ruộng phía trước chặn người."
Trước khi đi, Hứa Bân bỏ tiền mua cho mỗi người một chai coca, rồi mua thêm hai gói thuốc giao cho Vu Phàn Văn.
Tần Nghi cầm coca nhưng không nhận thuốc.
Bàn tay cầm thuốc của Vu Phàn Văn vẫn đưa đến trước mặt hắn, như thể không hiểu ý hắn là gì: "Mày muốn cai thuốc à?"
Tần Nghi chỉ nói: "Hút ít lại."
Vu Phàn Văn cười nhạo một tiếng, đút điếu thuốc vào trong miệng mình, dùng răng cắn chặt rồi giơ tay tìm bật lửa.
Rời khỏi thôn mới quay lại một mảnh ruộng bỏ hoang tối om om, mấy người vẫn không thấy Cù Hạo xuất hiện.
Tần Nghi nhìn bọn chúng tập trung lại một chỗ nói chuyện hút thuốc, nói: "Tản ra đi, nếu tao là Cù Hạo, nhìn thấy tụi mày đứng chặn trên đường như thế này, thì tao sẽ không đi tới đâu."
Vu Phàn Văn nhìn hắn: "Giờ đi đâu?"
Tần Nghi hơi thiếu kiên nhẫn, hắn dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Tùy tụi mày, tự tìm chỗ mà đợi đi, nhưng phải ở gần đây, ai nhìn thấy Cù Hạo thì gọi một tiếng, những người khác sẽ chạy tới."
Vu Phàn Văn gật đầu: "Được đó, trước tiên tản ra đi, xem thử Cù Hạo có đi qua con đường này không."
Nghe gã nói xong, Tần Nghi không đợi phản ứng của những người khác, mà một thân một mình đi vào trong mảnh đất hoang, mảnh đất hoang trước kia là cánh đồng giờ đã mọc đầy cỏ dại, chỗ cao nhất cũng gần bằng thắt lưng Tần Nghi rồi. Hắn đẩy cỏ dại qua hai bên rồi bước về phía trước, không biết mình phải đi đâu, chẳng qua là cảm thấy ở bên cạnh bọn Vu Phàn Văn, bị mùi thuốc lá hun đến mức lồng ngực khó chịu, dù sao cũng chỉ muốn một mình cách bọn chúng thật xa thôi.
Lý Chấn Du nhìn bóng lưng của hắn, nói: "Thằng điên!"
Tần Nghi không thèm phản ứng, cũng không quay đầu lại, mà tiếp tục đi về phía trước, đợi đến lúc quay lại lần nữa, hắn chỉ có thể nhìn thấy mấy chấm lửa màu đỏ ở phía xa xa, có lẽ là bọn Vu Phàn Văn vẫn chưa hút thuốc xong, nhưng chẳng nhìn thấy bóng dáng chúng nó nữa rồi.
Hắn đứng tại chỗ do dự một lúc, rồi tiếp tục đi về phía trước, hắn nhìn thấy có một tòa nhà hai tầng bị bỏ hoang không xa phía trước, tầng hai có một cái sân thượng, từ chỗ đó có thể nhìn xa hơn một chút. Thế là hắn bèn đi đến trước tòa nhà, thấy cửa tòa nhà đã được gỡ xuống, chỉ còn lại một cái cửa tò vò đen như mực, hắn hơi chần chừ, rồi lấy điện thoại ra làm đèn pin cầm tay, chiếu sáng đi vào.
Tầng một trống rỗng, đồ đạc đã chuyển đi hết chẳng còn lại gì, hắn men theo cầu thang đi lên tầng hai, nghe thấy tiếng bước chân của mình vang vọng trong cả tòa nhà, mãi cho đến khi vòng tới phía sau bức tường cạnh cầu thang, hắn mới chợt phát hiện ra có một người đang đứng cạnh cửa sổ trong căn phòng trên tầng hai.
"Ai đấy?" Tần Nghi buột miệng, chính hắn cũng nghe ra giọng mình vừa gấp vừa nóng nảy.
Người đứng bên cửa sổ không trả lời, chỉ quay đầu lại nhìn hắn, cùng lúc đó, Tần Nghi giơ đèn pin điện thoại trong tay rọi lên khuôn mặt người đó, dựa vào ánh sáng màu trắng hắn nhìn thấy đó là một khuôn mặt rất xinh đẹp, làn da trắng trẻo, chiếc cằm thanh tú, đôi môi màu đỏ nhạt và cả đôi mắt ướt át vì kíc.h thích của ánh sáng mà khép hờ.
Người đó nghiêng đầu đi, nói: "Tắt đèn pin được không?" Là một giọng nói bình tĩnh của con trai.
Tần Nghi tắt đèn pin điện thoại, nhưng khuôn mặt đó vẫn phản chiếu vào võng mạc của hắn, để lại hình ảnh kinh diễm khó mà xóa nhòa, hắn đi đến gần người đó, hỏi: "Cậu là ai? Muộn thế này rồi sao còn ở đây?"
Người đó chỉ tay ra ngoài cửa sổ: "Tôi là sinh viên của trường bên đó." Nói xong im lặng một lát, rồi quay đầu lại nhìn Tần Nghi: "Tôi tên Kỷ Nhiên Tân, còn cậu?"
Tần Nghi đứng bên cạnh cậu, mặc dù không có đèn pin nữa, nhưng dựa vào ánh sáng yếu ớt ở bên ngoài, hắn vẫn có thể nhìn thấy đường nét khuôn mặt thanh tú của chàng trai trước mặt mình, hắn chỉ nói: "Tôi cũng là sinh viên bên đó."
Kỷ Nhiên Tân khom lưng dựa trên cửa sổ, cánh tay chống đỡ cơ thể ló đầu ra ngoài, cậu lại hỏi: "Cậu tên gì?"
Tần Nghi không trả lời cậu.
Kỷ Nhiên Tân cũng chẳng để ý, chỉ khẽ mỉm cười, cậu hỏi Tần Nghi: "Bạn học, có thuốc lá không?"
Tần Nghi nhớ ra lúc trưa Vu Phàn Văn có cho một điếu thuốc, hắn tiện tay cất trong túi, giờ lấy ra, đã bị thấm mồ hôi đến biến dạng, hắn không đưa cho Kỷ Nhiên Tân, mà chỉ nói: "Có thuốc, nhưng không có lửa."
Kỷ Nhiên Tân nói: "Không sao." Tiếp đó, cậu cúi đầu tìm điếu thuốc trong tay Tần Nghi, rồi trực tiếp há miệng cắn lên đầu lọc.
Tần Nghi cảm nhận được đôi môi cậu sượt qua ngón tay mình, bèn vội vã thả tay ra.
Kỷ Nhiên Tân ngậm thuốc lá thẳng người lại, hít một hơi, rồi nói: "Có mùi mồ hôi của cậu."
Tần Nghi nhìn cậu, trong lòng chợt cảm thấy rất lạ.
Kỷ Nhiên Tân vẫn cắn điếu thuốc nhìn hắn, cơ thể dựa trên cửa sổ, hơi cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Nhưng không khó ngửi."