Nhiên Tâm

Chương 28



Đầu Kỷ Nhiên Tân tựa trên lưng Tần Nghi, cậu miệt mài trả lời hai tin nhắn.

Bỗng nhiên cậu nghe thấy một tiếng "cạch", hình như có thứ gì đó nhẹ nhàng đập vào xe đạp, thế là cậu bèn ngẩng đầu lên, thấy bên kia đường có hai tên đang chỉ về phía bọn họ nói gì đó.

Tần Nghi lập tức tăng nhanh tốc độ đạp xe.

Kỷ Nhiên Tân hỏi: "Sao thế?"

Tần Nghi chỉ nói: "Không có gì, ôm chặt vào."

Kỷ Nhiên Tân ôm chặt eo Tần Nghi, quả nhiên cảm giác được tốc độ trở nên nhanh hơn, cậu quay đầu lại nhìn thì thấy hình như hai tên kia đang đuổi theo bọn họ.

"Kẻ thù cũ của anh à?" Kỷ Nhiên Tân ngồi phía sau hỏi Tần Nghi.

Tần Nghi không nói gì, mà đạp xe một mạch nhanh như chớp đưa Kỷ Nhiên Tân tới khu chợ bán thức ăn to nhất trong thị trấn.

Trong chợ người đi lại đông đúc, tốc độ đạp xe của Tần Nghi chậm lại, hắn phanh gấp trước một sạp hàng bán rau, rồi giẫm hai chân trên đất nói với Kỷ Nhiên Tân: "Xuống xe trước đi."

Lúc Kỷ Nhiên Tân nhấc chân bước xuống, thì nghe thấy người đứng sau sạp hàng sửng sốt gọi: "Tần Nghi?"

Cậu quay đầu lại nhìn, thấy có một anh mập mặc đồng phục cấp ba cũ, trên người cột tạp dề đang đứng đó.

Lúc này Tần Nghi nói: "Cậu mua thức ăn trước đi, tôi sẽ quay lại ngay." Nói xong, hắn quay xe đạp thẳng ra ngoài.

Kỷ Nhiên Tân vội vã đuổi theo mấy bước, sốt ruột gọi: "Tần Nghi!"

Tần Nghi không dừng lại, xe đạp linh hoạt xuyên qua đám đông đi ra khỏi chợ, Kỷ Nhiên Tân nhìn thấy hai tên ban nãy đuổi theo bọn họ ở ven đường giờ lại đuổi theo Tần Nghi đi ra ngoài.

"Không sao đâu," Kỷ Nhiên Tân chợt nghe anh mập kia nói: "Tôi chưa thấy Tần Nghi đánh nhau thua bao giờ."

Kỷ Nhiên Tân quay đầu lại nhìn anh ta, hỏi: "Anh thân với Tần Nghi lắm à?"

Anh mập ngồi trên một cái ghế nhỏ, nói: "Tôi là bạn cấp ba với cậu ấy."

Kỷ Nhiên Tân lập tức tò mò, bèn ngồi xổm xuống trước sạp hàng bán rau, hỏi anh ta: "Tốt nghiệp cấp ba xong là anh ra ngoài bán đồ ăn hả?"

Anh mập lườm cậu: "Nghỉ hè tôi bán rau giúp mẹ không được à?"

Kỷ Nhiên Tân mỉm cười, nói: "Chào anh, em tên Kỷ Nhiên Tân, là em trai của Tần Nghi."

Anh mập nói: "Tôi là Hoàng Trình." Nói xong, anh ta quan sát Kỷ Nhiên Tân thật kỹ: "Tôi đâu nghe ai nói Tần Nghi có em trai nhỉ, với lại trước đây cậu không học ở trường tụi này đúng không?"

Kỷ Nhiên Tân mỉm cười lắc đầu: "Không phải, em từ nơi khác tới."

"Ồ," Hoàng Trình gật đầu, bày ra dáng vẻ đã hiểu, nhưng thật ra là chẳng hiểu mô tê gì cả.

Kỷ Nhiên Tân ngồi xổm trên mặt đất, một tay chống đầu, hỏi Hoàng Trình: "Ở trường Tần Nghi hay đánh lộn lắm phải không?"

Hoàng Trình nói: "Phải, lúc đó cậu ấy hay đi với Vu Phàn Văn."

Kỷ Nhiên Tân rất thích nghe người khác kể về Tần Nghi, cậu hỏi: "Anh ấy đánh lộn giỏi lắm ạ?"

Hoàng Trình gật đầu: "Từ cấp hai tụi này đã học chung một lớp, trong lớp không có ai dám chọc giận cậu ấy cả, giờ tôi vẫn còn nhớ cảnh tượng cậu ấy đạp thủng một lỗ trên cửa sau phòng học năm lớp 9 đấy."

Kỷ Nhiên Tân không nhịn được mà bật cười: "Không bị mắng ạ?"

"Sao mà không được?" Hoàng Trình nói: "Tôi còn nhớ là cha cậu ấy cầm một tấm gỗ tới sửa lại cửa sau cho lớp tụi tôi luôn đó."

Nghĩ đến Tần Nghi thời kì trưởng thành năm 16 tuổi Kỷ Nhiên Tân lại cảm thấy đáng yêu, cậu mỉm cười nói: "Vậy sau này anh ấy có tém bớt lại chút nào không?"

Hoàng Trình nói: "Sau này thì đỡ hơn một chút, lên cấp ba cậu ấy không thích gây chuyện nữa, cũng hẹn hò một khoảng thời gian."

Kỷ Nhiên Tân hơi nghiêng người về phía trước: "Hẹn hò? Bạn gái ạ?"

Hoàng Trình không hiểu ý trong câu hỏi của cậu, bèn gật đầu nói: "Hẹn hò với Tô Tịnh, có một khoảng thời gian cứ dính lấy nhau mãi, nhưng sau này Tô Tịnh đi du học nên chia tay."

Lông mi của Kỷ Nhiên Tân khẽ rung rung, cậu dùng cánh tay ôm lấy đầu gối: "Anh ấy thích chị kia lắm ạ?"

Hoàng Trình không trả lời, vì phía trước sạp hàng có khách tới chọn rau dưa, anh ta đứng lên chào hỏi khách.

Kỷ Nhiên Tân im lặng dịch sang bên cạnh một chút, rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía cổng chợ, một lát sau, cậu nhìn thấy Tần Nghi đạp xe đạp quay về.

Xe đạp của Tần Nghi dừng lại trước mặt Kỷ Nhiên Tân, hắn cúi đầu hỏi cậu: "Đã mua thức ăn chưa?"

Kỷ Nhiên Tân ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấy trên người hắn sạch sẽ, chẳng có chút dấu vết đánh nhau nào, cậu mới nói: "Em không biết ăn gì."

Tần Nghi duỗi một tay xòe ra trước mặt cậu.

Kỷ Nhiên Tân nhìn một lúc, rồi nắm chặt tay hắn, lập tức được hắn kéo đứng dậy khỏi mặt đất, mặt Kỷ Nhiên Tân cọ qua vai Tần Nghi.

Tần Nghi nói: "Cậu muốn ăn gì, tôi đi mua."

Kỷ Nhiên Tân ngồi lại trên xe đạp, cậu nghiêng đầu suy nghĩ: "Thịt bò hầm?"

Tần Nghi im lặng một lúc, rồi lấy điện thoại từ trong túi ra xem.

Kỷ Nhiên Tân đứng lên ló đầu qua vai hắn, thấy hắn đang tìm công thức nấu ăn ở trên mạng.

Lúc này người khách mua thức ăn bên chỗ Hoàng Trình đã rời đi, anh ta cất tiền xong ngẩng đầu lên thì thấy Tần Nghi đã quay lại, lập tức lớn tiếng nói: "Tần Nghi, ngày 3 họp lớp cậu muốn tới không? Nghe nói Tô Tịnh về rồi đó."

Kỷ Nhiên Tân nắm lấy eo Tần Nghi, quay qua nhìn Tần Nghi.

Tần Nghi quay đầu nhìn Hoàng Trình, rồi chỉ nói: "Đến lúc đó xem sao đã."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.