Tần Phong có mấy đứa trẻ tiếp chuyện, cao hứng uống thêm hai chai bia, lúc sau Thạch Mộng Lan phải khuyên nhủ mãi ông mới chịu ngừng lại.
Trong nhà chỉ có một phòng tắm, ngày thường bốn người đã phải chen chúc nhau rồi, hôm nay có tận năm người nên chỉ có thể xếp hàng lần lượt đi tắm.
Cù Hạo tắm xong đi ra, nhìn thấy Tần Nghi đang trải chăn ở ghế sô pha, anh ta đứng ở cửa một lúc rồi bước vào phòng ngủ bên cạnh, thấy Kỷ Nhiên Tân đang ngồi trên giường nghịch điện thoại.
Kỷ Nhiên Tân ngẩng đầu nhìn anh ta: "Tắm xong rồi?"
Cù Hạo gật nhẹ đầu.
Kỷ Nhiên Tân nhảy từ trên giường xuống, "Vậy đến lượt em."
Trong phòng còn lại một mình Cù Hạo, anh ta không được tự nhiên cho lắm ngồi xuống cạnh mép giường. Vốn đêm nay anh ta định ngủ ở khách sạn, lúc đầu còn nghĩ đến việc bảo Kỷ Nhiên Tân ra ngoài ngủ cùng mình, nhưng sau khi biết gia đình này còn có cả Tần Nghi thì anh ta bèn đổi ý, cho dù mặt dày cũng nhất định phải ở lại.
Một lát sau, Tần Nghi đi từ ngoài vào, mở tủ quần áo tìm đồ.
Cù Hạo nhìn Tần Nghi, không nhịn được mở miệng gọi hắn: "Tần Nghi."
Tần Nghi xoay đầu lại nhìn anh ta.
Cù Hạo hơi do dự, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Tần Nghi bèn cầm đồ rời khỏi phòng.
Lúc sau, chờ khi Kỷ Nhiên Tân tắm xong đi vào, Cù Hạo lạnh mặt vỗ vỗ đệm giường, "Lại đây ngồi."
Kỷ Nhiên Tân đứng yên không nhúc nhích, "Chuyện gì?"
Cù Hạo hỏi cậu: "Mày và Tần Nghi rốt cục xảy ra chuyện gì? Mày nói rõ cho anh!"
Kỷ Nhiên Tân nói: "Em chẳng có gì muốn nói với anh cả." Nói xong, cậu bước tới một cái giường khác nằm xuống, im lặng xem điện thoại.
Cù Hạo tiến lại gần, nhỏ giọng nói: "Kỷ Nhiên Tân, từ khi nào mày với anh lại biến thành như vậy?"
Kỷ Nhiên Tân im lặng một lúc, úp điện thoại xuống, nhìn Cù Hạo, nói: "Lớn rồi không phải đều như vậy sao?"
Cù Hạo sửng sốt mất mấy giây.
Kỷ Nhiên Tân lại nói tiếp: "Qua mấy năm nữa sau khi tốt nghiệp đại học, anh kết hôn thì chúng ta lại càng xa cách hơn, rảnh rỗi gặp nhau uống chén rượu tán gẫu dăm ba câu, sau đó không phải ai về nhà nấy à."
Cù Hạo nghe xong, nói: "Nói như thể mày sẽ không kết hôn vậy."
Kỷ Nhiên Tân nói: "Ai biết được, nhỡ đâu em không kết hôn thật thì sao."
Cù Hạo lạnh mặt, "Kỷ Nhiên Tân, rốt cuộc thì mày làm sao vậy? Có thể đừng phát điên nữa được không"
Vẻ mặt Kỷ Nhiên Tân lạnh nhạt, "Cù Hạo, không mượn anh xen vào."
Sau đó cũng không nói thêm gì nữa, hai người lần lượt nằm xuống ngủ.
Trong lòng Cù Hạo vô cùng ngột ngạt, nằm một lúc vẫn không thể ngủ được, anh ta nhẹ nhàng xoay người, ở trong bóng tối ngẩng đầu lên ngó Kỷ Nhiên Tân.
Kỷ Nhiên Tân nằm thẳng, nhắm mắt thở đều đều, có lẽ đã ngủ rồi.
Cù Hạo lại nằm xuống, yên lặng chờ đợi ở trên giường.
Khoảng tầm mười phút sau, anh ta nghe được tiếng động phát ra bên cạnh của Kỷ Nhiên Tân, anh ta vẫn không nhúc nhích, sau đó bỗng nghe thấy tiếng Kỷ Nhiên Tân xuống giường.
Kỷ Nhiên Tân xỏ dép lê, hình như lặng lẽ rời khỏi phòng.
Cù Hạo nghĩ rằng cậu đi vệ sinh, nằm trên giường nghe ngóng hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì, trong lòng hơi thấp thỏm. Vì thế anh ta trở mình ngồi bên mép giường, mò mẫm tìm dép trong bóng tối xỏ vào, thả nhẹ bước chân đi đến bên cạnh cửa, mở hé một khe nhỏ.
Không có ánh sáng hắt ra từ phòng tắm, chỉ có âm thanh nói chuyện mơ hồ của hai người từ phòng khách truyền đến. Cù Hạo không nghe được bọn họ đang nói chuyện gì, do dự mở hé cửa thêm một chút bước ra ngoài.
Phòng khách cũng không bật đèn.
Kỷ Nhiên Tân gần như quỳ trên sàn nhà, nằm nhoài bên cạnh sô pha, ngẩng đầu lên nói chuyện cùng Tần Nghi đang nằm trên sô pha.
Tần Nghi nằm ngửa, một tay gối sau đầu, hơi nghiêng đầu nhìn Kỷ Nhiên Tân.
Không biết Kỷ Nhiên Tân nói câu gì, tự mình bật cười trước, âm thanh cố nén trong cổ họng bật ra tiếng thở khẽ.
Củ Hạo nghe thấy Tần Nghi nói với Kỷ Nhiên Tân: "Đi vào ngủ đi.". Truyện Đam Mỹ
Giọng Kỷ Nhiên Tân vừa nhỏ vừa mềm, "Em ngủ với anh trên sô pha."
Tần Nghi nhìn cậu một lúc, duỗi tay vén lọn tóc rủ xuống che mắt cậu ra, "Nếu nửa đêm cha và dì đi vệ sinh sẽ bị phát hiện đó."
Kỷ Nhiên Tân cũng biết làm như vậy không ổn, cậu hơi do dự, "Vậy anh vào ngủ chung giường với em."
Tần Nghi nói: "Không việc gì, em ngủ ngoan đi."
Kỷ Nhiên Tân nương theo ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào nhìn Tần Nghi, ngắm hàng lông mày, khóe mắt vừa đẹp vừa sắc bén, sống mũi cao thẳng bướng bỉnh, không nhịn được hơi rướn người, lại gần hôn lên môi hắn.
Tần Nghi không đáp lại nhưng cũng không đẩy ra.
Kỷ Nhiên Tân hơi lùi ra sau, ngạc nhiên nói: "Em cứ tưởng anh sẽ đẩy em ra chứ."
Tần Nghi duỗi thẳng cái chân đang co lên, lười biếng vươn tay, "Lúc nào cần đẩy ra anh sẽ đẩy."
Trong lòng Kỷ Nhiên Tân rục rịch, thò tay về phía hắn, kết quả bị Tần Nghi tóm gọn.
Còn chưa kịp đẩy ra, cả hai đồng thời nghe được tiếng bước chân gấp gáp của Cù Hạo.