Kỷ Nhiên Tân mua trà sữa xong, bèn nhảy chân sáo về ngồi lên chỗ ngồi phía sau xe đạp của Tần Nghi, một tay nắm eo hắn, một tay cầm ly trà sữa.
Sau đó Tần Nghi không dừng xe lại nữa, mà đạp một mạch chở Kỷ Nhiên Tân tới bến xe của thị trấn.
Kỷ Nhiên Tân bước từ trên xe xuống, cậu đang định nói cảm ơn với Tần Nghi, nhưng Tần Nghi đã lập tức đạp xe đạp chạy đi xa, chẳng thèm nói thêm câu nào với cậu nữa.
Kỷ Nhiên Tân cầm ly trà sữa nhìn theo bóng lưng của Tần Nghi, cậu hơi bất đắc dĩ mỉm cười, rồi xoay người đi vào trong bến xe.
Vẫn chưa tới thời gian xe rời bến, sau khi lên xe Kỷ Nhiên Tân đi thẳng xuống hàng ghế cuối cùng, ngồi vào chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Cậu vẫn chưa uống hết trà sữa, ngậm ống hút nhưng lười hút, mà cầm điện thoại chơi game.
Lúc này, có tin nhắn của Cù Hạo gửi tới.
Ngón tay của Kỷ Nhiên Tân dừng trên màn hình rất lâu, cuối cùng vẫn mở tin nhắn của Cù Hạo ra, anh ta hỏi bao giờ thì cậu về trường học.
Ngón tay cậu gõ nhẹ trên màn hình, chỉ lát sau đã trả lời: "Hôm nay về."
Cù Hạo gửi tin nhắn tới rất nhanh: "Tối mai cùng ăn cơm đi."
Kỷ Nhiên Tân hơi nhíu mày, cậu không trả lời ngay, mà một lát sau mới nhắn lại: "Mai rồi liên lạc lại sau."
Sau đó cậu khóa màn hình điện thoại lại cầm ở trong tay rồi tựa đầu lên cửa kính.
Mùi xăng hòa lẫn với tiếng hành khách kéo túi lên xe, những người bán hàng rong bên ngoài xe gõ lên cửa kính hỏi cậu có muốn mua xúc xích không.
Kỷ Nhiên Tân hơi bực bội, không liên quan gì đến tiếng ồn ào xung quanh cả, mà hoàn toàn là vì Cù Hạo.
Cậu thi vào trường đại học bên này cùng với Cù Hạo, cậu thích Cù Hạo.
Rất khó để nói thứ tình cảm này bắt đầu từ lúc nào, đợi tới ngày nhận ra, tầm mắt của cậu đã luôn đuổi theo Cù Hạo rồi, rất muốn ở lại bên cạnh anh ta.
Cái buổi tối cứ mãi làm Tần Nghi canh cánh trong lòng ấy chính là ngày sinh nhật 18 tuổi của Kỷ Nhiên Tân, buổi sáng cậu định hẹn Cù Hạo ăn cơm, nhưng Cù Hạo lại nói với cậu là không được, vì Cù Hạo có cô gái mà mình thích rồi, tối hôm đó anh ta muốn đi đón người.
Lúc biết được điều này, Kỷ Nhiên Tân chợt nhận ra mình rất bình tĩnh, từ lâu cậu đã nghĩ rất rõ ràng những chuyện có liên quan đến tình yêu, bạn thích một người, đơn giản chỉ có hai cái kết, người đó cũng thích bạn hoặc là người đó không thích bạn.
Nếu Kỷ Nhiên Tân là một cô gái, cho dù Cù Hạo không thích cậu, thì lúc anh ta chưa chính thức ở bên một ai khác, cậu chắc chắn vẫn sẽ cố gắng một lần. Nhưng cậu lại là một thằng con trai, rõ ràng Cù Hạo thích con gái, nên cậu không cần phải làm cho Cù Hạo mệt mỏi.
Vào ngày sinh nhật 18 tuổi, Kỷ Nhiên Tân đưa ra một quyết định, cậu dùng điện thoại hẹn một người xa lạ, chắc cũng là một sinh viên ở gần đó ra ngoài 419.
Không phải là để thị uy với Cù Hạo, lại càng không phải là cậu tự sa ngã, Kỷ Nhiên Tân chỉ nghĩ dù sao mình cũng thích đàn ông, lại chẳng có người yêu, sinh nhật hẹn người ta đi ch.ịch dạo cũng chẳng có gì ghê gớm.
Nhưng không ngờ, ngày đó lúc lâm trận chính cậu lại là người rút lui. Kỷ Nhiên Tân chưa từng có kinh nghiệm, đối với chuyện như thế này, cậu sẽ có khao khát về cái đẹp cao hơn thực tế.
Kết quả cậu đến khách sạn đã hẹn ở trong thị trấn trước, lúc nhìn thấy người thanh niên cao to thuần thục thuê phòng ở đại sảnh, cậu đã lén chuồn đi, cứ cảm thấy có lẽ đây không phải là điều mình muốn.
Tiếp theo một mình cậu đi dạo quanh thị trấn, cuối cùng đi tới một mảnh đất hoang, rồi bước vào căn nhà bỏ hoang đó.
Lúc cả đám người Tần Nghi đứng trên đường nhỏ hút thuốc, Kỷ Nhiên Tân đã nhìn thấy rồi, nhưng trời quá tối nên cậu chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng người.
Rồi cậu nhìn thấy có một người đi về phía bên này, nhìn người kia bước vào căn nhà bỏ hoang, lắng nghe tiếng bước chân hắn chậm rãi lên tầng hai.
Lúc đó Kỷ Nhiên Tân đã định rời đi rồi, nhưng đợi Tần Nghi đến gần, khi thấy rõ khuôn mặt hắn, cậu lại đột ngột thay đổi ý định của mình.
Trước khi làm, Kỷ Nhiên Tân từng nghĩ nhìn khuôn mặt này cậu cũng có thể lên đỉnh, nhưng sau khi làm xong, Kỷ Nhiên Tân chỉ còn sót lại một suy nghĩ: Cmn đau thật chứ!