Mạc Trần Cẩm là ở ba ngày sau mới tỉnh lại, khi hắn mở mắt ra, liền cảm thấy toàn thân đau đớn, yết hầu nóng rát phát không ra âm thanh gì.
“Đại thiếu gia tỉnh, đại thiếu gia tỉnh!” Thị nữ hầu hạ Mạc Trần Cẩm vui mừng kêu to, sau đó liền xông ra ngoài.
Này, ta muốn uống nước a. Mạc Trần Cẩm thật bất đắc dĩ, có thể đem nước uống cho ta rồi hãy chạy đi báo tin vui được hay không a?
Một thoáng chốc, trong phòng Mạc Trần Cẩm liền xuất hiện rất nhiều người.
“Cẩm nhi, con thấy thế nào?” Lão bảo chủ kích động hỏi.
“Đại ca, ngươi rốt cục tỉnh rồi!” Mạc Trần Kiêu hưng phấn kêu to.
“Trần Cẩm, ngươi, ngươi không có việc gì là tốt rồi.” Bạch Linh đôi mắt đỏ hoe, vô cùng kích động.
“Cha, con khát.” Mạc Trần Cẩm miễn cưỡng mở miệng nói chuyện, yết hầu đau làm cho hắn nhăn mặt nhíu mày.
“Ah, được được, nước, mau lấy nước đến.” Thị nữ rất nhanh liền đem nước đưa cho lão bảo chủ, thật cẩn thận nâng dậy Mạc Trần Cẩm, lão bảo chủ rót nước vào trong miệng hắn.
Được nước làm dịu cổ họng, Mạc Trần Cẩm thế này mới mở miệng hỏi:“Xảy ra chuyện gì? Sao phòng của con lại đột nhiên bốc cháy?”
“Phụ thân đã đi thăm dò qua, là thị nữ đốt đèn không cẩn thận, nên mới bị hoả hoạn.” Mạc Trần Cẩm không thích tối, cho nên dù buổi tối ngủ hắn cũng phải đốt đèn, không thể tưởng được lần này lại gây ra hoạ lớn.
“Ra là thế.” Nhìn cả người mình quấn đầy băng vải, Mạc Trần Cẩm cười khổ, thật sự là tự làm bậy a.
“Tốt lắm, con hãy nghỉ ngơi đi, qua vài ngày phụ thân lại đến thăm con.” Thấy Mạc Trần Cẩm có chút mệt mỏi, lão bảo chủ đỡ hắn nhẹ nhàng nằm xuống giường, nói.
“Vâng.” Gật gật đầu, Mạc Trần Cẩm xác thực cảm thấy mệt mỏi, liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
“Hảo hảo chiếu cố đại thiếu gia.” Lão bảo chủ dặn dò các thị nữ.
“Chúng nô tỳ biết.”
“Đúng rồi.” Như là nhớ tới cái gì, lão bảo chủ dừng bước, cẩn thận nhìn vào buồng trong, xác định Mạc Trần Cẩm đã ngủ say mới mở miệng nói:“Đem tất cả các tấm gương trong phòng đều cất hết, đừng cho đại thiếu gia thấy mặt của nó.”
“Vâng.”
Vì tuổi còn trẻ, Mạc Trần Cẩm sau khi tỉnh dậy liền lấy tốc độ cực nhanh khôi phục thân thể, mới ngắn ngủn vài ngày đã có thể xuống giường đi lại, băng vải trên người cũng được dỡ bỏ, tuy rằng còn có vết sẹo, nhưng chỉ cần đúng hạn thoa thuốc là có thể khôi phục rất nhanh.
“Trần Cẩm, thời tiết tốt như vậy, chúng ta đi ra ngoài dạo chút nhé.” Bạch Linh chạy tới tìm Mạc Trần Cẩm, nhưng khi nàng gặp nửa bên mặt bị tàn phá của hắn, vẫn theo phản xạ dời đi ánh mắt.
“Tốt.” Mạc Trần Cẩm không có chú ý tới động tác nhỏ ấy của Bạch Linh, vui vẻ nhận lời mời.
Hai người đi ra khỏi phòng, trên đường gặp mọi người cúi đầu cùng Mạc Trần Cẩm chào hỏi, không ai dám nhìn thẳng hắn, Mạc Trần Cẩm nhất thời cảm thấy nghi hoặc.
“Trần Cẩm, sau hoa viên hoa thuỷ tiên nở rất đẹp, chúng ta đi nhìn xem đi.” Biết Mạc Trần Cẩm rất mẫn cảm, Bạch Linh vội vàng dời đi đề tài.
“Ân, tốt.” Nghĩ rằng có lẽ là do mình suy nghĩ nhiều, Mạc Trần Cẩm cũng liền đem chuyện này để qua sau đầu.
Ngồi ở bên hồ nước, nhìn hoa thuỷ tiên nở rộ, Mạc Trần Cẩm cùng Bạch Linh đều cười rạng rỡ, đây là từ sau ngày hoả hoạn, bọn họ lần đầu tiên cười thả lỏng như thế.
Cúi đầu, Mạc Trần Cẩm trong lúc vô ý thấy ảnh ngược khuôn mặt mình trong nước, nhất thời ngây dại.
“Trần Cẩm, ngươi nói sang năm hoa còn có thể nở đẹp như vậy không?” Bạch Linh quay đầu hỏi, thấy biểu tình khiếp sợ của Mạc Trần Cẩm, sửng sốt một chút, khi nàng đem ánh mắt nhìn xuống trên mặt nước, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Trời ạ, nàng thế nhưng quên mất!
“A a a!” Mạc Trần Cẩm che nửa bên mặt của mình, hét lên.
Tiếng kêu rên rĩ như dã thú bị thương lập tức khiến cho bọn người hầu chú ý, khi bọn họ thấy đại thiếu gia che nửa bên mặt bị bỏng của mình, đều hiểu được đã xảy ra chuyện gì, một vài người hầu thông minh lập tức chạy đi tìm bảo chủ.
“Cẩm nhi!” Nhận được tin tức lão bảo chủ lập tức vọt tới bên cạnh hồ nước, thấy Mạc Trần Cẩm không khống chế được đang cào vào mặt mình, trái tim thiếu chút nữa ngừng đập.
“Cẩm nhi, không có việc gì, phụ thân sẽ chữa khỏi mặt cho con, không phải sợ.” Lão bảo chủ xông lên ôm lấy Mạc Trần Cẩm đang tự hành hạ mình, giữ chặt bàn tay đã loang lổ vết máu của hắn.
“Không cần gạt ta, không cần gạt ta, vết bỏng nghiêm trọng như vậy, mặt của ta bị huỷ, bị huỷ rồi!” Mạc Trần Cẩm không ngừng gào thét.
“Cẩm nhi, Cẩm nhi! Con đừng như vậy! Mọi người không ai để ý.”
“Nói bậy, đều là nói bậy, mọi người không dám nhìn mặt ta, bọn họ đều sợ ta, bọn họ đều sợ hãi nhìn thấy khuôn mặt khủng khiếp này của ta!” Cuối cùng Mạc Trần Cẩm cũng hiểu được vì sao hôm nay mọi người lại không dám nhìn hắn.
“Con không cần nói lung tung, Linh nhi sẽ không ghét bỏ con, nó còn muốn cùng con thành thân nữa đấy!”
“Thật vậy chăng?” Mạc Trần Cẩm ngẩng đầu nhìn Bạch Linh bị doạ cho ngây ngốc, cõi lòng đầy chờ mong hỏi.
Bạch Linh dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, đầu tiên là thấy Mạc Trần Cẩm hành động điên cuồng như thế, lại nhìn thấy nửa khuôn mặt xấu xí không chịu nổi, trong lúc nhất thời trầm mặc.
“Ha ha, không ai, không ai nguyện ý muốn thấy ta!” Giãy khỏi tay phụ thân, Mạc Trần Cẩm cười lớn chạy mất.
“Thật xin lỗi, bảo chủ.” Bạch Linh biết chính mình vừa rồi chần chờ làm thương tổn Mạc Trần Cẩm.
“Quên đi, dù sao con cũng chỉ là đứa trẻ mà thôi, sợ hãi là bình thường.” Lão bảo chủ lắc lắc đầu, thở dài, đuổi theo.
Buổi tối, Bạch Linh rốt cục vẫn là ngồi không yên, chạy đi tìm Mạc Trần Cẩm.
Đẩy cửa ra, nhìn đồ ăn đã nguội lạnh trên bàn, nhìn nhìn Mạc Trần Cẩm đang ngồi bên cửa sổ ngẩn người, nàng cảm thấy càng áy náy.
Đáng lý ra, nàng là hi vọng cuối cùng của Trần Cẩm, nhưng nàng lại chần chờ! Nàng thích Trần Cẩm, mặc kệ Trần Cẩm mặt biến thành cái dạng gì, nàng đều thích hắn!
Sau khi xác định cảm tình của mình, Bạch Linh đi tới bên cạnh Mạc Trần Cẩm, mở miệng nói:“Trần Cẩm, ta thích ngươi, mặc kệ mặt của ngươi biến thành như thế nào, ta đều thích ngươi, cho nên, xin ngươi không cần tự hành hạ mình, được không? Ta rất lo lắng cho ngươi.”
“Bạch Linh, không cần miễn cưỡng chính mình, nếu cả đời phải đối diện với khuôn mặt này của ta, ngươi về sau nhất định sẽ hối hận, nếu ngươi chỉ là hy vọng ta có thể tỉnh lại, ta đây sẽ tỉnh lại ngay.”
“Không phải, Trần Cẩm……” Bạch Linh muốn giải thích, lại bị Mạc Trần Cẩm cắt lời.
“Được rồi, Bạch Linh, ngươi đi ra ngoài trước đi, làm cho ta yên tĩnh một chút.”
Cắn cắn môi, biết trong tình huống này Mạc Trần Cẩm sẽ không nghe bất cứ lời khuyên nào, Bạch Linh đành phải ảm đạm rời đi.
Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Mạc Trần Cẩm sờ tay vào nửa khuôn mặt bị thiêu huỷ, phá lên cười.
Liên tục ba ngày, Mạc Trần Cẩm không gặp bất luận kẻ nào, cũng không cho ai vào phòng của hắn, ba ngày sau, trước ánh mắt lo lắng của mọi người, cửa được mở ra, Mạc Trần Cẩm đi ra mang theo nửa bên mặt bị bỏng đã che khuất bởi mặt nạ.
Bắt đầu từ ngày đó, tính tình Mạc Trần Cẩm thay đổi lớn, một Mạc Trần Cẩm ôn hoà thành thục trước kia biến mất, mà thay bằng một Mạc Trần Cẩm lãnh khốc hung bạo.