Sáng sớm hôm sau, Thuỷ Vô Dương yêu cầu cùng đi với Mạc Trần Cẩm đối mặt với mọi người trong bảo.
“Vô Dương, ngươi không cần theo ta đi đối mặt với loại trường hợp xấu hổ này, hơn nữa…… Bọn họ đối với ngươi cũng không có hảo cảm gì, ta sợ đến lúc đó họ sẽ nói ra những lời quá đáng.” Mạc Trần Cẩm biết hảo ý của Thuỷ Vô Dương là không muốn một mình hắn đối mặt với áp lực quá lớn, nhưng sao hắn có thể để cho Thuỷ Vô Dương bị những người đó vũ nhục chứ?
“Không sao đâu.” Thuỷ Vô Dương lộ ra đạm cười,“Hôm nay ta theo ngươi đi, không chỉ vì muốn cùng ngươi kề vai chiến đấu, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn.”
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Thuỷ Vô Dương thần thần bí bí.
“Nhưng mà, Vô Dương……” Mạc Trần Cẩm còn muốn nói cái gì, lại bị Thuỷ Vô Dương cắt ngang, đẩy hắn đi ra ngoài phòng.
Quả nhiên, khi hai người đi gần đến đại thính, các bậc trưởng bối Đàn Ưng Bảo đã sớm nhận được tin tức chờ ở trong này đều lộ ra biểu tình không tốt.
Chỉnh đốn một chút biểu tình, mặt Mạc Trần Cẩm không chút thay đổi đi đến vị trí bảo chủ, ngồi xuống, Thuỷ Vô Dương đứng ở bên cạnh hắn, vừa xoay người, Thuỷ Vô Dương đã thu được ánh mắt không thiện cảm chung quanh, lộ ra mỉm cười, cũng không thèm để ý.
“Ta nghĩ các vị thúc thúc bá bá đều biết được nguyên nhân Trần Cẩm mời các ngươi đến đây?”
“Mạc Địch thế nhưng đánh cắp một ngàn lượng hoàng kim! Ta đã biết đem sự vụ Đàn Ưng Bảo toàn bộ giao cho bọn tiểu bối các ngươi là không đáng tin mà.” Lý thúc tính tình nóng nảy mở miệng nói trước, Thuỷ Vô Dương nhận ra gã chính là người lần trước ở tiệc tối chào đón Trần Kiêu làm cho mọi người mất vui.
“Lý thúc nói như thế là không tin tưởng ánh mắt cha ta sao?” Mạc Trần Cẩm lạnh lùng nói.
Hừ, lão già kia, trước kia Mạc Trần Cẩm vì bảo kiếm tiền cung phụng các ngươi sống phóng túng sao không thấy ngươi nói như thế?
“Này, ta đương nhiên không phải ý này.” Vừa nghe Mạc Trần Cẩm đem lão bảo chủ ra nói, Lý thúc lập tức không có thanh âm.
Tuy rằng lão bảo chủ đã tạ thế, nhưng đối với lớp trưởng bối bọn họ, lúc trước người nào không được lão bảo chủ giúp, nếu không phải lão bảo chủ sáng lập Đàn Ưng Bảo cho bọn họ một chỗ an thân, nay bọn họ sao có thể được cuộc sống thoải mái như thế? Cho nên, mặc kệ như thế nào, bọn họ cũng sẽ không trước mặt mọi người không cho lão bảo chủ mặt mũi.
Thấy Lý thúc đã thu liễm lại, thanh âm Mạc Trần Cẩm cũng dịu đi một ít,“Mạc Địch làm người, ta tin tưởng các vị thúc thúc ở đây nhìn hắn lớn lên đều hiểu biết, ta nghĩ trong đó nhất định có vấn đề, Mạc Địch tuyệt đối sẽ không làm ra loại sự tình này.”
“Mạc Địch làm người, chúng ta xác thực đều biết, nhưng mà, ai có thể bảo đảm nhất định không phải hắn đâu?” Lý thúc cũng khôi phục chút bình tĩnh, luận sự nói.
“Cho nên chúng ta sẽ đưa ra chứng cớ để chứng minh.” Thuỷ Vô Dương đột nhiên nói chen vào.
“Nơi này khi nào thì đến phiên ngươi nói chuyện?!”
Nghe thấy những người khác đối Thuỷ Vô Dương không chút khách khí phê phán, Mạc Trần Cẩm liền buồn bực, vừa định mở miệng lại bị Thuỷ Vô Dương cầm tay, nhẹ nhàng mà hướng Mạc Trần Cẩm lắc lắc đầu, Thuỷ Vô Dương muốn chính mình đến giải quyết, chần chờ một lát, Mạc Trần Cẩm vẫn là im lặng.
Lộ ra nụ cười vừa lòng, Thuỷ Vô Dương ngược lại đối mặt mọi người không thiện cảm, nói:“Mấy ngày nay, việc buôn bán của Đàn Ưng Bảo chúng ta vẫn bị người khác cướp đi.”
Thuỷ Vô Dương lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều là cả kinh, sắc mặt dần dần trở nên trầm trọng, dùng ánh mắt cẩn thận nhìn Thuỷ Vô Dương, đều đoán y rốt cuộc là như thế nào mà biết được.
“Thỉnh không cần lo lắng, những chuyện này đều là Bạch cô nương nói cho ta biết.” Mỉm cười, Thuỷ Vô Dương tiếp tục nói,“ Chuyện buôn bán bị cướp đi, hơn nữa thêm chuyện một ngàn lượng hoàng kim lần này, thứ Vô Dương lớn mật đoán, ta cho rằng này có thể là cùng một người gây nên, nói cách khác, trong Đàn Ưng Bảo có nội gian đem tin tức trong bảo lộ đi ra ngoài.”
Lời này vừa nói ra, mọi người nhất thời đều bắt đầu nghị luận, có nội gian, này cũng không phải là việc nhỏ nha!
“Nếu mọi người không tin, có thể tự mình đi thăm dò, còn nếu tin tưởng Vô Dương, vậy thì chuyện này liền giao cho ta xử lý, ta nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời thuyết phục.”
“Ngươi làm như thế là có mục đích gì?” Thúc thúc Mạc Trần Cẩm cẩn thận dò hỏi, gã cũng không tin tưởng Thuỷ Vô Dương là người tốt.
“Mục đích sao?” Thuỷ Vô Dương cười khẽ,“Nếu nói có mục đích gì, vậy thì chờ sau khi chuyện này được ta xử lý thành công, ta muốn các ngươi đều tán thành quan hệ giữa ta và Trần Cẩm, không được bài xích chúng ta!”
“Này tính như trao đổi điều kiện?” Mạc thúc híp lại hai tròng mắt.
“Không, này đương nhiên không tính trao đổi điều kiện, ta làm như thế, chính là muốn làm cho mọi người tán thành năng lực của ta mà thôi, chính là muốn các ngươi biết, ta cũng không đơn thuần chỉ là nam sủng của Trần Cẩm, ta là một nam nhân có thể cùng hắn sóng vai phấn đấu.” Khi nói lời này, biểu tình tự tin trên mặt Thuỷ Vô Dương làm cho người ta không dám nhìn gần.
Trong nháy mắt, mọi người ở đây đột nhiên ý thức được, nam nhân này cũng không đơn giản.
Quay đầu cùng với người khác trao đổi một chút ánh mắt, Mạc thúc đại diện mọi người nói:“Vậy được rồi, chúng ta nhận đề nghị của ngươi, nhưng mà, nếu ngươi giải quyết không được chuyện này, chúng ta muốn ngươi rời đi Trần Cẩm, vĩnh viễn cũng không thể xuất hiện ở trước mặt hắn.”
“Không thành vấn đề.” Thuỷ Vô Dương không chút nào để ý chấp nhận.
Đợi tất cả mọi người rời đi, Mạc Trần Cẩm mới chất vấn:“Sao ngươi lại đáp ứng điều kiện của bọn họ, nếu, nếu thật sự thất bại, chẳng lẽ ngươi liền thật sự rời đi ta sao?!”
“Trần Cẩm, ngươi không đủ tín nhiệm ta nga.” Thuỷ Vô Dương cười khẽ lên.
“Này không phải vấn đề tín nhiệm hay không tín nhiệm, mà là không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn a!”
“Ta tin tưởng Trần Cẩm, mặc kệ Trần Cẩm làm chuyện gì, ta tin tưởng ngươi có thể hoàn thành, bởi vì ta sẽ cùng ngươi cùng nhau phấn đấu, mà nay Trần Cẩm lại không nguyện ý tin tưởng ta sao?” Giảo hoạt trừng mắt nhìn, trong lời nói Thuỷ Vô Dương hàm chứa thâm ý.
Sửng sốt một lát, Mạc Trần Cẩm mới giật mình nhận ra ý của Thuỷ Vô Dương, dịu đi biểu tình, cười khẽ lên,“Vâng vâng vâng, ta nhất định sẽ cùng ngươi cố gắng tìm ra nội gian.”
“Ta biết Trần Cẩm rất thông minh mà.” Khích lệ một câu, Thuỷ Vô Dương cúi người hôn lên trán Mạc Trần Cẩm một cái.
Vươn tay câu lấy cổ Thuỷ Vô Dương, Mạc Trần Cẩm hôn lên môi y, khi bốn phiến môi giao triền, Mạc Trần Cẩm đột nhiên ý thức được, Vô Dương không chỉ là người yêu của hắn, y còn từng là quân sư của Ám Dạ Cung, y cho tới bây giờ cũng không là một nam nhân đơn giản.
Ba ngày sau, dưới sự bày mưu đặt kế của Thuỷ Vô Dương, Mạc Trần Cẩm triệu tập mọi người trong Đàn Ưng Bảo, tuyên bố Mạc Địch vì đánh cắp một ngàn lượng hoàng kim, bị tù chung thân, vị trí tổng quản Đàn Ưng Bảo do phó tổng quản Nguỵ Phàm đến đảm nhiệm.
Tin tức vừa ra, nhất thời làm khắp nơi xôn xao, tất cả mọi người đều nghị luận, dù sao vị trí tổng quản Đàn Ưng Bảo được xem như là nhị bảo chủ, nay đột nhiên liền như thế thay đổi người, sao có thể làm cho người ta không sợ hãi một chút?
“Ta muốn nói chỉ vậy thôi, mọi người giải tán, Nguỵ Phàm đi theo ta một chút.”
Theo Mạc Trần Cẩm đi vào thư phòng, từ khi nghe được tin tức đến bây giờ, Nguỵ Phàm thuỷ chung đều tỏ ra trầm ổn, một bộ dáng khiêm tốn, làm cho người ta thực sinh hảo cảm, Mạc Trần Cẩm thấy gã như vậy, cũng dịu đi ngữ khí nói:“Nguỵ Phàm, chuyện Mạc Địch làm cho ta cảm thấy rất thất vọng, cho nên ta hy vọng ngươi không cần dẫm vào vết xe đổ của hắn, ta đối với ngươi ôm kỳ vọng rất lớn.”
“Nhận được bảo chủ ưu ái, Nguỵ Phàm tự nhiên đem hết toàn lực vì Đàn Ưng Bảo cống hiến.” Nguỵ Phàm lộ ra nụ cười nói.
“Ta tin tưởng ngươi, tốt lắm, ngươi đi tiếp công việc của Mạc Địch đi.”
“Vâng.” Cúi đầu hành lễ, Nguỵ Phàm liền mở cửa đi ra ngoài.
Đợi sau khi gã rời đi, Thuỷ Vô Dương liền từ bình phong sau ghế dựa Mạc Trần Cẩm đi ra.
“Cảm giác thế nào?” Mạc Trần Cẩm quay đầu hỏi.
“Là thanh niên tốt, che giấu cũng rất tốt, nhưng…… Ta trực giác là hắn.” Thuỷ Vô Dương cười đáp.
“Khẳng định như thế?”
“Tin tưởng trực giác của ta đi, hơn nữa có đôi khi quá mức hoàn mỹ mới có vẻ không đúng thật, nghe thấy tin tức được thăng chức, người bình thường đều biểu hiện ra một ít kinh hỉ, nhưng hắn lại có vẻ rất ổn trọng, giống như đã sớm dự đoán được vị trí này sẽ rơi vào trong tay hắn, bằng vào điểm này đã làm cho ta hoài nghi.”
“Nghe ngươi nói như thế, xác thực có chút không bình thường.” Mạc Trần Cẩm nhíu mày nói, nhưng vẻ mặt không có vẻ rất ngạc nhiên.
“Dù sao trong ba tháng kế tiếp, hắn nhất định sẽ không dám hành động gì, ngươi cứ việc tận dụng triệt để năng lực của hắn trong ba tháng này đi, sớm hay muộn, hắn sẽ lộ ra dấu vết thôi.” Thuỷ Vô Dương có vẻ rất tự tin.
Mạc Trần Cẩm đột nhiên cảm thấy, hắn yêu Thuỷ Vô Dương ôn hoà mang theo nụ cười tự tin, chói mắt đến làm cho hắn không rời được tầm mắt.
Trong khoảng thời gian kế tiếp, Mạc Trần Cẩm kinh ngạc vì Thuỷ Vô Dương liệu sự như thần, suốt ba tháng, Nguỵ Phàm chẳng những không có động tác nhỏ nào, còn tận tâm hết sức vì Đàn Ưng Bảo làm việc, chịu khó đến độ sắp làm cho Mạc Trần Cẩm hoài nghi chính mình có phải đã oan uổng gã hay không.
Nhưng khi Mạc Trần Cẩm biết được một mối làm ăn của Đàn Ưng Bảo lại bị cướp đi, lộ ra nụ cười giảo hoạt, cái lưới mở ra lâu ngày cuối cùng đến lúc phát huy tác dụng rồi.
Sau khi hết thảy hoàn toàn ở trong kế hoạch của bọn họ, cho Nguỵ Phàm tin tình báo giả, chờ lúc gã đưa tin tình báo, bắt lấy gã, nhân chứng vật chứng đầy đủ.
Đối mặt đám người Mạc Trần Cẩm đột nhiên xuất hiện, Nguỵ Phàm có vẻ rất kinh ngạc, gã chưa từng nghĩ đến bọn họ thế nhưng còn hoài nghi mình, nghĩ lại biểu hiện trong ba tháng qua, Nguỵ Phàm cho rằng chính mình đã làm rất hoàn mỹ, không có khả năng lộ ra sơ hở.
“Nguỵ tổng quản, ta nghĩ chúng ta cần hảo hảo nói chuyện.” Quơ quơ bồ câu đưa tin trong tay bị bắn rơi xuống, ba tháng nay vẫn phụ trách giám thị gã, Mạc Trần Kiêu cười đến rất đắc ý, hắn vất vả chờ đợi thời gian dài như thế cuối cùng có hồi báo.
“Ta làm sao lộ ra sơ hở?” Ngữ khí Nguỵ Phàm phi thường không cam lòng.
“Ngươi làm được phi thường hoàn mỹ, cơ hồ có thể lừa gạt hết tất cả mọi người chúng ta, nhưng mà, quá mức hoàn mỹ chính là vấn đề.” Thuỷ Vô Dương cười nói.
“Lý luận gì thế?!” Nguỵ Phàm căn bản không thể chấp nhận cách giải thích này.
“Mặc kệ ngươi chịu nhận hay không, dù sao ngươi chính là lộ ra dấu vết bị chúng ta bắt được.” Mạc Trần Kiêu xen mồm nói,“Nhận mệnh đi.”
Trừng mắt nhìn Mạc Trần Kiêu liếc một cái, Nguỵ Phàm ngậm miệng lại, Mạc Trần Kiêu nói rất đúng, thắng làm vua thua làm giặc, chính là đạo lý đơn giản như thế, không có nguyên nhân gì.
“Kỳ thật nguyên nhân thật sự làm ngươi bại là vì ngươi quá tự tin, cho rằng mọi việc mình làm đều thật hoàn mỹ, không có sơ hở nào, cho nên khi đưa tin tức mới không có phòng bị như thế, mà chúng ta, vừa vặn đối với ngươi có hoài nghi, thành công, ngươi liền thua.” Thuỷ Vô Dương cho gã một lời giải thích.
“Tốt lắm, người tới đem hắn dẫn đi.”
Sau khi bắt được Nguỵ Phàm, Mạc Trần Cẩm liền lập tức triệu tập người trong toàn bảo, thấy Nguỵ Phàm mấy ngày hôm trước mới từ phó tổng quản thăng lên tổng quản bị trói quỳ trên mặt đất, vẻ mặt cam chịu, tất cả mọi người lại nghị luận, thật sự không hiểu rốt cuộc đây là tình huống gì.
“Mạc thúc, Lý thúc, Nguỵ Phàm chính là nội gian mà chúng ta luôn luôn tìm kiếm.” Mạc Trần Cẩm gọn gàng dứt khoát thuyết minh tình huống.
Nhất thời mọi người vừa rồi còn nghị luận đều lập tức im lặng lại, khẽ nhếch miệng lộ ra biểu tình ngốc lăng.
“Ngươi xác định sao? Trần Cẩm?” Mạc thúc nhìn nhìn Nguỵ Phàm đang cúi đầu, có chút không xác định hỏi, ba tháng qua Nguỵ Phàm biểu hiện bọn họ đều xem ở trong mắt, thật sự không thể tin một thanh niên hiền lành như thế sẽ là nội gian.
“Đây là chứng cớ.” Lấy ra tờ giấy đưa tin cột vào trên chân bồ câu đã bị bắn chết, Mạc Trần Cẩm kêu người đưa cho đám người Mạc thúc,“Lúc hắn đang đưa tin này bị chúng ta bắt tại trận, bằng chứng như núi, có thể thả Mạc Địch rồi chứ?”
Nhìn kỹ qua nội dung trong tờ giấy, đám người Mạc thúc hai mặt nhìn nhau, cuối cùng gật đầu nói:“Đem Mạc Địch thả ra đi.”
Từ đầu đến cuối, Nguỵ Phàm đều không có nói một câu, tức là không có đặt chuyện, cũng không có thừa nhận, trên mặt chỉ lộ ra nụ cười trào phúng.
Khi Mạc Địch bị đưa đến đại sảnh, thấy Nguỵ Phàm quỳ trên mặt đất, luôn luôn trầm ổn trên mặt lộ ra rất nhỏ biến hoá, ngẩng đầu, hắn đối Mạc Trần Cẩm nói:“Không liên quan chuyện của hắn, các ngươi không cần hại người vô tội.”
Nhíu mày, Mạc Trần Cẩm thật sự không hiểu tại sao Mạc Địch vẫn muốn che chở Nguỵ Phàm, vừa định mở miệng răn dạy Mạc Địch không biết phân biệt, lại bị Thuỷ Vô Dương ngăn trở, quay đầu thấy Thuỷ Vô Dương đứng ở bên cạnh mình lộ ra ánh mắt hết thảy giao cho ta, Mạc Trần Cẩm gật gật đầu, đồng ý.
Ngẩng đầu, Thuỷ Vô Dương nhìn Mạc Địch cười nói:“Mạc Địch, chúng ta bắt Nguỵ Phàm không phải vì chuyện một ngàn lượng hoàng kim kia, mà là vì hắn đem tình báo trong bảo tiết lộ cho người khác, làm việc buôn bán của Đàn Ưng Bảo bị tổn thất nghiêm trọng, ngươi nói, chúng ta có nên bắt hắn hay không?”
“Nguỵ Phàm! Ngươi thế nhưng bán đứng Đàn Ưng Bảo?!” Mạc Địch vừa nghe tin tức này, nhất thời giận dữ.
“Thì tính sao? Ca ca.” Lộ ra nụ cười trào phúng, Nguỵ Phàm cường điệu hai chữ ‘Ca ca’.
Cái này lại khiến cho một mảnh bên dưới xôn xao nghị luận, đồng thời, này cũng làm cho đám người Mạc Trần Cẩm biết vì sao Mạc Địch vẫn che chở Nguỵ Phàm.
“Tiểu Phàm.” Thì thào kêu tên thân sinh đệ đệ của mình, Mạc Địch không rõ tại sao đột nhiên gã lại chịu thừa nhận quan hệ của bọn họ.
Đứng lên, cũng không biết Nguỵ Phàm làm cách nào, dây thừng trói chặt gã đột nhiên đều đứt, giật giật thân thể bị trói có chút cứng ngắc, Nguỵ Phàm thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trên mặt lại hiện ra nụ cười trào phúng kia.
“Ca ca, ngươi biết không? Ta vẫn luôn chán ghét, vô cùng chán ghét ngươi.” Vươn tay chế trụ cằm Mạc Địch, ánh mắt Nguỵ Phàm là âm lãnh.
“Tại sao, Tiểu Phàm, ta đối đãi ngươi không tệ a.” Mạc Địch đau lòng nói.
“Tại sao ư? Vậy phải hỏi trời cao rồi, tại sao hai chúng ta là huynh đệ ruột thịt, mà ngươi lại có vận mệnh tốt như thế, còn ta phải trải qua cuộc sống kém hơn một bậc! Ta hận ngươi, ta phi thường phi thường hận ngươi!”
“Vậy ngươi cũng không nên bán đứng Đàn Ưng Bảo a, muốn hận ta, liền nhằm vào một mình ta là được rồi.” Từ nhỏ đã nhận ân huệ của lão bảo chủ, Mạc Địch sao có thể dễ dàng tha thứ cho người làm ra chuyện tổn hại ích lợi của Đàn Ưng Bảo, cho dù đối phương là thân đệ đệ của mình cũng không được!
“Sao ta không thể làm như thế?” Nguỵ Phàm cười to hỏi lại,“Ngươi biết không? Ta đến Đàn Ưng Bảo cũng không phải là trùng hợp, mà là được cài vào, ngươi nói, vì chủ nhân của ta, sao ta không thể ra bán đứng Đàn Ưng Bảo chứ?”
“Ngươi là người của Thanh Phong lâu sao?” Thuỷ Vô Dương thản nhiên mở miệng hỏi.
Trong mắt Nguỵ Phàm rất nhanh hiện lên kinh ngạc, tuy rằng cũng rất nhanh liền biến mất, nhưng vẫn bị Thuỷ Vô Dương phát hiện.
“Xem ra là ta đoán đúng rồi, tuy rằng Thanh Phong lâu làm việc rất bí ẩn, chưa bao giờ tự mình tham dự chuyện cướp đoạt việc buôn bán của Đàn Ưng Bảo, nhưng cuối cùng những đơn đặt hàng bị cướp vẫn là rơi vào trong tay Thanh Phong lâu, vì bắt đến nhược điểm của bọn họ, ta tiêu tốn không ít tâm tư nha, chủ nhân của ngươi thật đáng kính nể.” Biểu tình trên mặt Thuỷ Vô Dương không phải là giễu cợt, ngược lại rất chân thành.
“A, ngươi thật sự là một người thú vị, khó trách lâu chủ đối với ngươi sinh ra cảm giác nguy cơ, chẳng những bảo ta đề phòng ngươi, còn riêng phái người đi giết ngươi, chỉ tiếc ta không nghe lời lâu chủ, mới rơi vào kết cục như thế.” Nguỵ Phàm khẽ cười.
Con ngươi đen híp lại, Mạc Trần Cẩm dùng ánh mắt trách cứ nhìn Thuỷ Vô Dương, hiển nhiên, chuyện này Thuỷ Vô Dương cũng không có cùng hắn nói qua, Thuỷ Vô Dương âm thầm cười khổ, biết đợi lát nữa sẽ bị hắn truy hỏi.
“Đả bại Đàn Ưng Bảo các ngươi, trở thành người nắm giữ kinh tế cả nước là mục tiêu của Thanh Phong lâu chúng ta, các ngươi cứ chờ đi, ngày đó nhất định sẽ đến.” Cười lớn một tiếng, Nguỵ Phàm đột nhiên nhún chân, phi thân chuẩn bị chạy trốn.
“Nếu Thanh Phong lâu thật sự lợi hại như thế, sao còn cần ngươi tiêu phí suốt ba năm mới vào được bên trong Đàn Ưng Bảo lấy tin tức chứ?” Thuỷ Vô Dương cười khẽ hỏi lại, nháy mắt dập tắt được sự bất an trong lòng mọi người mà vừa rồi bị Nguỵ Phàm châm ngòi lên.
Đạm cười nhìn thẳng ánh mắt oán hận của Nguỵ Phàm, Thuỷ Vô Dương cũng không ngăn cản gã rời đi, xem như nể mặt Mạc Địch, dù sao đối phương không tạo ra sự uy hiếp lớn.
Đợi hết thảy đều quay về bình lặng, Thuỷ Vô Dương tươi cười tuy rằng như trước ôn hoà, nhưng khí thế bức người hướng Mạc thúc hỏi:“Lần trước ước định, các vị có thể tuân thủ đi?”
Chần chờ một chút, Mạc thúc gật gật đầu, nguyện đổ chịu thua, hắn vẫn là quân tử tuân thủ ước định.
“Thế còn Lý thúc thì sao?” Thuỷ Vô Dương lại đem ánh mắt chuyển về phía Lý thúc, người vẫn luôn mãnh liệt phản đối hai người.
Khoé miệng co rúm vài cái, Lý thúc cũng chỉ phải không cam tâm tình nguyện mà gật đầu.
“Vô Dương tin tưởng các vị có thể nhất ngôn cửu đỉnh, nên, Vô Dương cảm ơn các vị đã tiếp nhận.” Thuỷ Vô Dương quay đầu nhìn về phía Mạc Trần Cẩm, nở một nụ cười vui sướng mà kích động.
Từ nay về sau, y có thể cùng Mạc Trần Cẩm quang minh chính đại bên nhau rồi.
Cầm tay Thuỷ Vô Dương, Mạc Trần Cẩm cũng cười.
Đem Mạc Địch thất hồn lạc phách trở lại thư phòng, mở cửa ra, trong thư phòng cũng chỉ có Mạc Trần Cẩm, Thuỷ Vô Dương, Mạc Trần Kiêu cùng Bạch Linh, toàn người một nhà.
“Mạc Địch, ngươi có khoẻ không?” Bạch Linh lo lắng hỏi.
Cười khổ một chút, Mạc Địch không nói gì.
Tốt? Sao có thể tốt chứ? Thân đệ đệ thật vất vả tìm trở về, kết quả là đang lợi dụng chính mình, nếu Mạc Trần Cẩm bọn họ không khôn khéo, đúng lúc phát hiện có chỗ không thích hợp, không phải gã đã thành tội đồ huỷ đi Đàn Ưng Bảo rồi sao? Nếu thật là vậy, gã không biết nên đi đối mặt lão bảo chủ đã chết như thế nào? Nghĩ vậy, Mạc Địch càng hối hận.
“Ba năm trước đây, Tiểu Phàm xuất hiện trong đám người hầu Đàn Ưng Bảo vừa tuyển dụng, ta quả thật không thể tin vào hai mắt của mình, bởi vì gia hương thiên tai, hai người huynh đệ chúng ta bị cha mẹ phân biệt bán đến hai nơi khác nhau, ta vận khí tốt, được lão bảo chủ thu dưỡng, từ đó đến bây giờ không còn có nếm qua khổ, mà Tiểu Phàm…… khi mới gặp nó lại trông gầy yếu như vậy.”
“Sao ngươi không nói cho ta biết?” Mạc Trần Cẩm có chút bất mãn.
“Sao nói được? Nói như thế nào? Tuy rằng người khác không nói trước mặt ta, nhưng phía sau, bọn họ đều nói ta là người năm đó phóng hoả đúng không?” Mạc Địch cười khổ.
“Chúng ta tin tưởng ngươi, ngươi không cần để ý tới người khác.”
“Ta biết, nhưng cho dù các ngươi tin tưởng ta, thân phận ta ở trong bảo cũng là cực xấu hổ, cho nên ta chỉ có thể lấy năng lực của mình, một tay đề bạt Tiểu Phàm, đem nó mang ở bên cạnh mình, dùng hết mọi cách cho nó cuộc sốn an ổn, nhưng không nghĩ tới, này hết thảy đều là âm mưu, ta thiếu chút nữa, thành tội nhân huỷ đi Đàn Ưng Bảo rồi.” Trong ánh mắt Mạc Địch tràn đầy tự trách.
“Mạc Địch, chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi chỉ là hy vọng bản thân có thể làm tròn chức trách một người làm ca ca thôi.” Đồng dạng thân là huynh trưởng, Mạc Trần Cẩm có thể cảm nhận được ý tưởng của Mạc Địch.
Chỉ tiếc, Mạc Trần Cẩm khuyên giải an ủi không được chút tác dụng, Mạc Địch vốn là một người rất có trách nhiệm, nay phạm sai lầm lớn như thế, gã căn bản là đã muốn chui rúc vào sừng trâu, nghĩ sao cũng nghĩ không thông.
“Một khi đã như vậy, Mạc Địch, ngươi liền cùng Bạch cô nương đi ra bên ngoài du sơn ngoạn thuỷ một chút đi.” Thuỷ Vô Dương đột nhiên nói chen vào.
“Vô Dương!” Mạc Trần Cẩm không hiểu kêu lên.
“Trần Cẩm, làm như vậy đối bọn họ mà nói đều tốt, nghỉ ngơi, thả lỏng tâm tình, bọn họ sẽ nghĩ thông suốt.” Thuỷ Vô Dương cười nói, nhưng biểu hiện trên mặt thật sự kiên trì.
Thầm thở dài một hơi, Mạc Trần Cẩm ngược lại nhìn về phía hai người Mạc Địch cùng Bạch Linh, hỏi:“Các ngươi thật sự muốn rời đi Đàn Ưng Bảo một thời gian sao?”
Chần chờ một lát, hai người đều kiên định gật đầu.
Gặp đương sự đều nói như thế, Mạc Trần Cẩm cũng chỉ phải đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, liền vì hai người tiễn đưa, tuy rằng nói là ra ngoài giải sầu, nhưng Mạc Địch cùng Bạch Linh cũng chỉ muốn hai người rời đi, nhưng dưới sự kiên trì của Mạc Trần Cẩm, đội ngũ bọn họ vẫn là mang theo hai hộ vệ.
“Mạc Địch, chiếu cố hảo Linh nhi.” Trước khi đi, Mạc Trần Cẩm đem Mạc Địch kéo đến một bên dặn dò.
Quay đầu nhìn phía Bạch Linh đang cùng Thuỷ Vô Dương nói chuyện, Mạc Địch gật gật đầu,“Ngươi không nói, ta cũng sẽ chiếu cố nàng thật tốt.”
“Ta biết ngươi sẽ hảo hảo chiếu cố Linh nhi, nhưng ta hy vọng ngươi cũng có thể tiến thêm một bước, Mạc Địch, không nên xem nhẹ chính mình, ngươi vĩnh viễn đều là hảo huynh đệ của Mạc Trần Cẩm ta, ngươi hoàn toàn có tư cách theo đuổi Linh nhi, theo đuổi hạnh phúc của mình.”
Nghe xong lời nói của Mạc Trần Cẩm, trong mắt Mạc Địch hiện lên một tia kinh ngạc, bất đắc dĩ cùng kích động, cuối cùng, hết thảy tình cảm hoá thành một chút đạm cười,“Cám ơn ngươi, Trần Cẩm, ta nghĩ, ta sẽ cố gắng thử xem.”
“Ta sẽ chúc phúc ngươi cùng Linh nhi.” Mạc Trần Cẩm cười nói.
“Trần Cẩm, Thuỷ Vô Dương là một nam nhân không tệ, ánh mắt của ngươi tốt lắm.” Bỏ lại những lời này, Mạc Địch liền xoay người rời đi, vọt tới bên cạnh Bạch Linh, vừa vặn đi ngang qua Thuỷ Vô Dương cũng chuẩn bị trở lại bên cạnh Mạc Trần Cẩm.
“Xảy ra chuyện gì?” Thuỷ Vô Dương vẻ mặt không hiểu hỏi.
“Không có gì.” Nụ cười trên mặt Mạc Trần Cẩm có xu thế mở rộng,“Chỉ là Mạc Địch đang thẹn thùng, ha ha.”
Sửng sốt một chút, Thuỷ Vô Dương tuy rằng không rõ sự tình tiền căn hậu quả, nhưng nhịn không được cũng cười theo.
“Nhiều hơn bảo trọng! Hẹn gặp lại.” Mạc Địch cùng Bạch Linh ngồi trên lưng ngựa hướng Mạc Trần Cẩm cùng Thuỷ Vô Dương phất tay cáo biệt.
“Tạm biệt.” Ánh mắt đưa hai người rời đi, Mạc Trần Cẩm đột nhiên cảm thấy có chút mất mát, dù sao Mạc Địch cùng Bạch Linh làm bạn với hắn nhiều năm như thế, tình cảm hắn đối bọn họ đã sớm như dành cho những người thân, nay, hai người rời đi, hắn cảm thấy có chút tịch mịch.
“Cảm thấy không đành lòng?” Thuỷ Vô Dương cười khẽ hỏi.
“Ừ.” Rầu rĩ lên tiếng, Mạc Trần Cẩm đột nhiên ôm lấy Thuỷ Vô Dương, đem mặt vùi vào bên cổ y,“Vô Dương, ngươi sẽ không rời đi ta chứ?”
“Đương nhiên sẽ không, ta là người sẽ đi cùng ngươi cả đời nha, cho dù tất cả mọi người sẽ rời đi ngươi, ta cũng sẽ không.” Vươn tay ôm lấy Mạc Trần Cẩm, Thuỷ Vô Dương thâm tình nói.
“Hơn nữa, bọn họ cũng chỉ là tạm thời ly biệt, có một ngày, bọn họ sẽ trở về.”
“Nói cũng đúng.” Tâm tình Mạc Trần Cẩm tốt hơn một chút, đột nhiên hắn như là nghĩ tới cái gì phát ra tiếng kêu thảm thiết,“Hai người bọn họ đi rồi, sổ sách trong bảo sẽ do một mình ta phụ trách rồi!”
“Ngu ngốc.” Thuỷ Vô Dương cười khẽ,“Không phải còn có ta ở đây sao?”
“Đúng vậy, còn có ngươi nha.” Cầm tay Thuỷ Vô Dương, Mạc Trần Cẩm nở nụ cười.