Nhiên Tình

Chương 8



Thuý Vũ chưa bao giờ biết một người nam nhân nửa nằm ở trên ghế, bàn tay trắng nõn cầm một quyển sách, khi rũ mắt đọc cũng có thể hiện ra một loại phong tình khác, dụ hoặc, lại không mất đi vẻ nam tính, không tự giác, Thuý Vũ xem ngây người.

Tựa hồ đã nhận ra ánh mắt nghiên cứu tìm tòi, Thuỷ Vô Dương ngẩng đầu, vừa lúc bắt giữ được ánh mắt Thuý Vũ còn chưa kịp thu hồi, thấy Thuý Vũ đỏ bừng mặt, Thuỷ Vô Dương không khỏi mỉm cười, nhưng không mở miệng, miễn cho Thuý Vũ càng xấu hổ.

Thuỳ hạ mắt, Thuỷ Vô Dương tiếp tục nhìn quyển sách trên tay, nhưng tâm tư lại sớm không ở mặt trên, trong lòng bị một vấn đề làm phức tạp hồi lâu, sau một lúc lâu, y đột nhiên mở miệng nói:“Thuý Vũ, ta có thể hỏi ngươi một số việc không?”

“Công tử mời nói.” Thuý Vũ có chút vừa mừng vừa lo đáp.

Chần chờ một chút, Thuỷ Vô Dương mở miệng hỏi:“ Mặt Trần Cẩm tại sao lại biến thành như vậy?”

Vừa nghe vấn đề của Thuỷ Vô Dương, Thuý Vũ có chút khó xử, nàng không biết nên trả lời như thế nào.

“Làm khó ngươi rồi sao?” Thuỷ Vô Dương nhẹ giọng hỏi.

Đối diện với khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Thuỷ Vô Dương, Thuý Vũ cắn chặt răng nói:“Cũng không phải, chẳng qua nô tỳ không biết nên nói như thế nào, dù sao lúc sự tình phát sinh, nô tỳ còn chưa tiến bảo, sau này cũng là từ trong miệng người khác biết được.”

“Không sao, biết bao nhiêu nói bấy nhiêu đi.”

“Vâng.” Lên tiếng, Thuý Vũ bắt đầu đem chuyện mà mình biết chậm rãi nói ra.

“Vết thương trên mặt bảo chủ là vào năm hắn mười hai tuổi tạo thành, lúc ấy là lễ mừng năm mới, đáng lẽ ra mọi người đều rất vui, ai ngờ buổi tối giao thừa phòng bảo chủ thế nhưng đột nhiên phát cháy, lửa cháy rất lớn, nếu không phải lão bảo chủ vọt vào đem bảo chủ cứu ra, thì bảo chủ nhất định đã chết không thể nghi ngờ.”

“Đang an ổn như thế sao đột nhiên lại cháy chứ?” Thuỷ Vô Dương có chút nghi hoặc.

“Về điều này, mọi người đều nghị luận, nghe nói bảo chủ khi ngủ đều phải đốt đèn trắng đêm, ngày đó vừa vặn gió lớn, làm ngọn nến ngã xuống đất, gây cháy.” Thuý Vũ thành thật đem những gì mình biết nói ra.

“Ồ, ra là thế.” Thuỷ Vô Dương tựa vào ghế dài, thuận miệng ứng một câu, không biết suy nghĩ cái gì.

“Kỳ thật công tử, còn có một việc nô tỳ không biết có nên nói hay không.” Thuý Vũ chần chờ một chút, mở miệng nói, biểu tình rất đắn đo.

“Làm sao vậy? Có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi.” Thuỷ Vô Dương lộ ra nụ cười trấn an.

“Kỳ thật có người nói trận hoả hoạn năm đó là có người cố ý đốt.”

Nhíu mày, Thuỷ Vô Dương truy vấn,“Thế ai đã làm việc đó?”

“Không biết, nhưng có người nói là do Địch thiếu gia.” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Thuý Vũ nhẹ đi, dù sao loại sự tình này không phải hạ nhân bọn họ có thể nói.

“Công tử, ngài trăm ngàn lần đừng nói là nô tỳ nói nha.” Thuý Vũ có chút lo lắng nói.

“Ta đã biết.” Nhìn cô gái tuổi trẻ lộ ra biểu tình lo lắng, Thuỷ Vô Dương nhịn không được cười vươn tay sờ sờ tóc của nàng, cảm giác có hơn một muội muội thiên chân khả ái.

Bị hành động thân mật này của Thuỷ Vô Dương làm cho hoảng sợ, nhưng Thuý Vũ cũng không né tránh, tuy nhiên mặt càng đỏ hơn.

“Nhưng nếu là do Địch thiếu gia làm, thế tại sao lão bảo chủ không truy cứu? Trần Cẩm vì sao lại tiếp tục dùng hắn chứ?” Thuỷ Vô Dương như đang lầm bầm lầu bầu.

“Này, nô tỳ cũng không biết.”

Thuỷ Vô Dương vốn không trông cậy vào Thuý Vũ có thể cho y đáp án, mà là chính mình lâm vào trầm tư.

Không biết vì sao, Thuỷ Vô Dương đột nhiên rất muốn có thể càng thêm hiểu biết Mạc Trần Cẩm, kỳ thật hai người bọn họ rất giống nhau, đều khát vọng được đến tình yêu, chẳng qua Mạc Trần Cẩm là khát vọng yêu lại không dám yêu, mà y lại khát vọng yêu mà không chiếm được yêu.

Cho nên, Thuỷ Vô Dương hy vọng Mạc Trần Cẩm sống càng thêm vui vẻ.

Đột nhiên, cửa phòng bị người gõ vang, Thuý Vũ chạy tới mở cửa, đi vào là Thuý Vân cùng một nam tử trẻ tuổi.

“Công tử, vị này là phó tổng quản trong bảo, Nguỵ Phàm.” Thuý Vân vì Thuỷ Vô Dương giới thiệu thân phận của nam tử trẻ tuổi.

“Đàn Ưng Bảo quả nhiên nhân tài xuất hiện lớp lớp, vài vị chủ nhà đều là người trẻ tuổi nha.” Thuỷ Vô Dương đứng dậy, cười nói.

“Làm sao, Thuỷ công tử quá khen.” Cùng Mạc Địch khác nhau, vị phó thủ này có vẻ rất biết đạo lí đối nhân xử thế, ăn nói cũng khéo.

“Không biết Nguỵ phó tổng quản tìm tại hạ có chuyện gì?” Thuỷ Vô Dương cũng không vòng vo, gọn gàng dứt khoát hỏi.

“Lập tức sẽ nhập thu, bảo chủ lệnh cho ta mang Thuỷ công tử đi bố phường chọn mấy khúc vải may quần áo.”

“Vậy làm phiền.” Gật gật đầu, Thuỷ Vô Dương đi theo Nguỵ Phàm ra ngoài, Thuý Vân cùng Thuý Vũ cũng đi theo.

Đi bố phường chọn tốt lắm vải dệt, Thuỷ Vô Dương mỗi ngày đều quanh quẩn trong bảo, mà bố phường cách phủ đệ cũng không xa, liền quyết định đi một chút, Nguỵ Phàm bởi vì còn có việc khác phải làm, cho nên liền cho Thuý Vân cùng Thuý Vũ đi theo.

Đi ở trên đường cái, nhìn một toà thành trì phồn hoa không kém so với Đàn Ưng Bảo, Thuỷ Vô Dương không khỏi cảm thán Đàn Ưng Bảo thực lực chi cường, đang lúc đi dạo hứng thú, đột nhiên một giọng nữ mềm nhẹ ở phía sau Thuỷ Vô Dương vang lên.

“Thuỷ công tử xin dừng bước.”

Xoay người nhìn lại, Thuỷ Vô Dương thấy Bạch Linh, không khỏi ngây người một chút, tuy rằng sớm biết nàng là tình địch của y, nhưng hai người trong tình huống một mình mặt đối mặt vẫn là lần đầu tiên.

Tuy rất kinh ngạc, nhưng Thuỷ Vô Dương rất nhanh khôi phục trầm ổn tươi cười, nói:“Thì ra là Bạch cô nương, không biết Bạch cô nương gọi tại hạ lại có chuyện gì?”

“Bạch Linh có thể cùng Thuỷ công tử một mình nói chuyện không?”

Nghe thấy hai chữ một mình nói chuyện, Thuỷ Vô Dương không khỏi quay đầu nhìn nhìn Thuý Vân cùng Thuý Vũ theo bên cạnh, thấy hai người không có ý rời đi, mới đột nhiên nhớ tới, hai người này vốn là do Bạch Linh phái tới hầu hạ y, lập tức cũng liền gật đầu đồng ý đề nghị của Bạch Linh, dù sao sự thật thì y nói không đi cũng không được.

“Thuỷ công tử, mời đi bên này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.