Nhiếp Chính Vương Gạ Vợ Mỗi Ngày

Chương 61: Nhiếp chính vương uống say



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Xiao Yi.

Nhạc cưới được ngân lên, Kiều Dư bước qua cầu hoa [1], tiến vào phủ Nhiếp chính vương.

Trong phủ đã được bài trí tươi mới hẳn ra, chỗ nào cũng giăng đèn treo hoa, trước cửa phủ trải thảm đỏ rộng chừng chiều cao của một người, thông một đường tới sảnh cưới.

Kiều Dư vừa qua khỏi cầu hoa đã có người dâng khúc lụa đỏ lên cho nàng.

Được hỉ nương [2] và Xuân Lan đỡ xuống, nàng chậm rãi cầm lấy khúc lụa đỏ rồi chậm rãi đi về phía trước.

Dọc theo đường đi, tiếng nói chuyện và chúc mừng của khách khứa không dứt, vô cùng náo nhiệt và ồn ào. Kiều Dư có hơi ngẩn ra như lạc vào mây mù, trong một khoảnh khắc, nàng không biết bản thân đang làm gì nữa.

Nàng chỉ vô thức nghe theo quan điều lễ [3] bái thiên địa, sau đó được hạ nhân dẫn tới phòng tân hôn đã được chuẩn bị xong cùng với Nguỵ Đình.

Có mấy vị khách muốn nháo động phòng nhưng bị Trần Bình ngăn lại, cười nói: “Các vị khách quý, tiệc rượu đã chuẩn bị xong rồi, mời mọi người dời bước qua đó. Mốt lát Vương gia nhà lão nô sẽ ra kính rượu với mọi người để đa tạ mọi người đã tới chung vui ngay ạ.”

Khách khứa lập tức hiểu ra, Nguỵ Đình không muốn mọi người làm ồn tân nương, ai nấy liền theo Trần Bình rời đi.



Nguỵ Đình vén khăn voan của Kiều Dư lên.

Thấy được dung nhan kiều diễm được trang điểm cẩn thận của nàng, Nguỵ Đình cảm thấy mắt mình nóng rát, trong lúc nhất thời, hắn có hơi ngẩn ra.

“Vương gia, uống rượu giao bôi với Vương phi thôi ạ.” Hỉ nương bên cạnh nhỏ giọng hướng dẫn.

Lúc này, Nguỵ Đình mới phản ứng lại, vội nhận lấy hai chén rượu từ tay của hỉ nương rồi đưa cho Kiều Dư một chén.

Cánh tay của hai người giao nhau, chén rượu kề bên môi.

Dịch rượu chỉ vừa chạm vào môi của Kiều Dư một chút, Nguỵ Đình đã ngăn lại, nói: “Rượu chạm môi là coi như xong lễ rồi, cơ thể của nàng không khoẻ, đừng uống nhiều, để bổn vương uống là được.”

Ngay sau đó, Nguỵ Đình cầm lấy chén rượu của nàng, rất nhanh tự mình uống xong cả hai.

Sau khi đưa chén rượu lại cho hỉ nương, Nguỵ Đình lại nhìn y phục rườm rà lẫn mũ phượng trên người Kiều Dư, “Lát nữa nàng bảo Xuân Lan, Hà Hạ thay chúng ra cho nhẹ người. Bổn vương tới tiền viện kính rượu mọi người, nếu nàng mệt thì cứ nghỉ ngơi sớm nhé, không cần chờ bổn vương đâu.”

Kiều Dư gật đầu.

Nguỵ Đình vừa rời đi, nàng đã gọi người vào giúp mình thay bộ đồ cưới trên người ra rồi tháo mũ phượng lẫn búi tóc cầu kỳ xuống, sau đó chuẩn bị tắm gội.

Tắm xong, Kiều Dư mới cảm thấy người mình nhẹ đi một chút.

“Nếu Vương phi mệt mỏi thì nằm xuống nghỉ ngơi trước đi ạ.”

“Cũng được.” Kiều Dư đáp.

Mấy tỳ nữ vội thu dọn long nhãn và táo đỏ xuống rồi hầu hạ Kiều Dư đi ngủ.

Sau khi nàng nằm xuống, Xuân Lan cười nói: “Vương phi nghỉ ngơi đi ạ, chúng nô tỳ sẽ túc trực bên ngoài.”



Cùng lúc đó, ở tiền sảnh.

Nguỵ Đình ngồi ở ghế gia chủ, kính rượu cùng mấy vị khách khứa.

Trình Hi nhẫn nhịn chua xót và không phục trong lòng, nâng chén rượu lên, “Cưới được vợ hiền đúng là một trong ba chuyện tốt của đời người [4], Trình mỗ xin kính Vương gia một ly.”

Thấy dáng vẻ bất cam của y, Nguỵ Đình nâng chén rượu, cười đáp: “Ly rượu này của Trình thiếu chủ đúng là bổn vương nên nhận. Nếu trước đây không tới tiệc cưới của thiếu chủ ở Vân Châu, e là bổn Vương và A Dư cũng không có được duyên phận hôm nay.”

Khuôn mặt của Trình Hi cứng lại.

Trước đây vốn dĩ y muốn nhân cơ hội tiệc cưới để ám sát Nguỵ Đình, ai mà ngờ được việc đó lại là duyên cớ thúc đẩy A Dư và Nguỵ Đình gặp nhau đâu chứ?

Đúng là…

Duyên phận trêu ngươi!

Không để bản thân trở thành trò cười cho mấy vị khách xung quanh, Trình Hi đành nói: “Thế… Trình mỗ chính là ông mai của Vương gia và Vương phi rồi.”

Dứt lời, y ngửa đầu uống cạn chén rượu.

Dịch rượu vào tới miệng, y chẳng cảm nhận được một chút cam lòng nào, chỉ thấy dịch rượu ấy như một trận lửa, nóng rát từ yết hầu tới dạ dày của y.

“Nếu Trình mỗ và Vương gia đã có cơ duyên như thế, một chén rượu làm sao đủ được?” Trình Hi lại rót đầy chén rượu của mình rồi nói: “Hôm nay là ngày đáng mừng, Trình mỗ kính ngài thêm ly nữa.”

Dứt lời, y ngửa đầu uống cạn trước, song, đảo chén rượu trước mặt Nguỵ Đình, ánh mắt như tỏ vẻ thị uy.

Sao Nguỵ Đình lại có thể nhận thua trước mặt kẻ như Trình Hi được?

Hắn cũng nâng chén rượu lên, uống cạn.

Hai người cứ uống liên tục ba ly như thế, Trình Hi vẫn không chịu buông tha, “Tửu lượng của Vương gia thật tốt, hôm nay Trình mỗ xin uống cùng ngài tới bến, chúng ta không say không về.”

Nguỵ Đình đặt chén rượu xuống bàn, nhạt nói: “Trình thiếu chủ, ngươi say rồi.”

Trình Hi đáp: “Trình mỗ không say. Ta và A Dư cùng nhau trưởng thành, từ khi còn bé, muội ấy vẫn luôn chạy theo sau lưng ta gọi ta là ‘Trình Hi ca ca’. Có thể xem như ta cũng là huynh trưởng trong nhà, bây giờ muội ấy thành hôn, ta vô cùng mừng cho muội ấy.”

Nguỵ Đình không muốn nghe y kể chuyện cũ giữa hai người nữa. Hắn dứt khoát nâng chén rượu trước mặt mình lên, cắt lời: “Nếu thiếu chủ muốn uống thì bổn vương sẵn lòng hầu.”

Hai nam nhân này cứ như vậy mà đua nhau uống rượu.

Suy nghĩ của Nguỵ Đình chính là cái miệng của thằng thiếu chủ nhãi nhép này thật thiếu đòn. Thay vì nghe Trình Hi kể mấy chuyện ngứa tai, không bằng hắn dứt khoát lấy rượu bịt mồm y lại!

Còn suy nghĩ của Trình Hi lại là: Nếu y đã không có khả năng ngăn cản tiệc cưới này thì y muốn chuốc say Nguỵ Đình. Nếu hắn say thật, vậy thì hắn sẽ không còn hơi sức mà thân mật với A Dư.

Mỗi khi nghĩ tới việc Nguỵ Đình sẽ ôm nàng vào lòng, cá nước thân mật cùng nàng thì Trình Hi lại không thể bình tĩnh nổi.

Hai nam nhân cứ thầm đấu với nhau như vậy, không ai chịu thua ai cả.

Sau khi uống xong bảy tám vò rượu, rốt cục Trình Hi là người gục ngã trước. Đầu y nặng nề, không gượng được phải gục xuống bàn mà ngủ.

Còn Nguỵ Đình…

Hắn vẫn ngồi ngay ngắn ở ghế gia chủ như trước, dáng ngồi thẳng tắp hệt như cây tùng bất động, lù lù ở đó, khí khái ngạo nghễ.

Khách khứa tới dự tiệc không khỏi khen ngợi, “Tửu lượng của Vương gia thật đáng nể!”

Nguỵ Đình hé miệng…

Lộ ra một nụ cười thật lớn, thấy cả hàm răng.

Đôi mắt của hắn mê ly hẳn ra, thoạt nhìn có hơi khù khờ.

“… Vương gia?” Có người thử gọi hắn một tiếng.

Nguỵ Đình gật gù, ngẩng đầu tìm kiếm người vừa lên tiếng.

Động tác của hắn có hơi chậm chạp, ánh mắt cũng không giữ được sự sắc lạnh thường ngày.

Dáng vẻ này của hắn… là say hả?

Trần Bình thấy thế liền sợ Vương gia nhà mình sẽ uống say thành trò cười, đánh mất phong thái uy nghiêm thường ngày. Ông vội vã nói: “Các vị khách quý, canh giờ đã không còn sớm nữa. Chung vui tới đây là được rồi, mọi người thong thả ra về trước đi ạ.”

Mọi người cũng sợ bản thân sẽ nhìn thấy dáng vẻ say rượu làm càn của Nguỵ Đình, chờ sau khi hắn tỉnh rượu lại tìm mình tính sổ nên ai nấy đều vội cáo lui.

Rất nhanh, tiền sảnh yên tĩnh lại, chỉ còn mấy hộ vệ thân tín của Nguỵ Đình.

Mà hắn thì ngồi lì một chỗ, không có phản ứng gì.

Tới việc quay lại phòng tân hôn cũng không biết, nhất định là hắn uống say rồi!

Hà Yến khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn Nguỵ Đình không giấu được sự hứng thú, “Không ngờ Vương gia khi uống say sẽ thế này đấy, ta mới thấy lần đầu luôn.”

Trương Tế cũng nói: “Uống nhiều rượu như vậy mà vẫn giữ được dáng vẻ này, Vương gia cũng xem là trường hợp hiếm có rồi.”

Chỉ là động tác của Nguỵ Đình có hơi chậm chạp và ngô nghê thôi, so với mấy kẻ mượn rượu làm càn, la lối ồn ào thì tình huống của hắn còn đỡ hơn nhiều.

Nguỵ Ngũ nói: “Hà tiên sinh, Trương tiên sinh, Vương phi bên kia vẫn đang chờ. Hay là chúng ta đỡ Vương gia về trước đi.”

Trương Tế vỗ vai Nguỵ Ngũ, “Lão phu lớn tuổi rồi, thân già này không khoẻ bằng mấy người trẻ tuổi các ngươi đâu, vẫn là các ngươi đỡ Vương gia về đi hén. Canh giờ không còn sớm nữa, ta cũng về ngủ đây, ngủ sớm dậy sớm mới rèn luyện sức khoẻ được.”

Dù sao chỗ này nhiều người như thế, thiếu ông cũng đâu có sao. – Trương Tế nghĩ vậy, dáng vẻ chuồn đi vô cùng ung dung.

Hà Yến cũng nói với Nguỵ Ngũ, “Thần là quan văn, sức lực có hạn, chuyện dìu Vương gia… ngươi và Hàn Thống lĩnh là đủ rồi nhỉ?”

Cuối cùng, người đỡ Nguỵ Đình về cửa phòng tân hôn vẫn là Nguỵ Ngũ và Hàn Chiêu.

Mấy người Xuân Lan đang túc trực ngoài cửa, thấy Kiều Dư đã nghỉ ngơi, mà nam nhân như Nguỵ Ngũ và Hàn Chiêu lại không tiện bước vào phòng tân hôn, họ liền vội nói: “Các vị cực khổ rồi, từ đây cứ để bọn ta dìu Vương gia vào phòng là được.”

“Vậy xin làm phiền Xuân Lan cô nương.” Nguỵ Ngũ gật đầu.

Vốn dĩ Nguỵ Đình đang nhắm mắt lại, nhưng khi Xuân Lan vừa muốn đỡ hắn từ tay Nguỵ Ngũ, hắn đột nhiên mở mắt ra, đưa mắt nhìn nhìn mấy người Xuân Lan một cái.

Ngay sau đó, hắn hất tay Xuân Lan ra.

“Vương gia, ngài uống say rồi, để nô tỳ đỡ ngài vào phòng nghỉ ngơi được không?” Xuân Lan dò hỏi.

Sau đó, Xuân Lan thử dìu hắn lần nữa.

Nhưng Nguỵ Đình vẫn phản kháng như cũ, “Không thèm.”

“Vương gia, thuộc hạ không tiện vào phòng tân hôn của ngài và Vương phi. Ngài để Xuân Lan cô nương đỡ ngài vào, nhé?” Nguỵ Ngũ vừa nói, vừa hạ quyết tâm sẽ không bước qua cánh cửa này.

Nếu ngày mai Vương gia tỉnh rượu mà biết một nam nhân như y lại dám bước vào phòng tân hôn của mình trong lúc vợ mình đang ngủ, ngài không vác đao chém y mới là lạ đấy!

Vị Vương gia cuồng thê tử này, y không dám trêu vào!!!

Nguỵ Đình không nói gì.

Nguỵ Ngũ cảm thấy hắn nghe lọt, vội nói Xuân Lan thử lại lần nữa. Kết quả là Xuân Lan vừa mới tới gần, Nguỵ Đình đã hất tay nàng ra.

Mấy người ngoài cửa trợn mắt nhìn nhau.

Rốt cục chuyện này là sao?

Dù họ nói gì Vương gia cũng không chịu để cho tỳ nữ đỡ vào phòng, chẳng lẽ mọi người phải đứng ngoài này trúng gió chung hả?

Đúng lúc này…

Nguỵ Đình lẩm bẩm: “Không phải A Dư đỡ thì bổn vương không thèm.”

Sau khi biết được nguyên nhân, Nguỵ Ngũ đành nói: “Phiền Xuân Lan cô nương vào trong bẩm cho Vương phi một tiếng.”

Xuân Lan cũng hết cách, đành phải đi vào gọi Kiều Dư dậy.

Nghe nói Nguỵ Đình uống say, Kiều Dư vội mặc thêm y phục vào rồi đi ra cửa.

Vừa thấy hình bóng của nàng, Nguỵ Đình nhếch môi cười khờ, “A Dư.”

Dáng vẻ cười khoe cả răng của hắn đúng là ngố thật!

Kiều Dư nói: “Sao lại say thành cái dạng này chứ? Xuân Lan, ngươi tới phòng bếp bảo họ nấu canh giải rượu rồi mang về đây.”

Sau đó, nàng đi tới đỡ Nguỵ Đình. Thế mà Nguỵ Đình vô cùng ngoan ngoãn, chẳng phản kháng gì, cứ như vậy để nàng chậm rãi đỡ vào phòng.

Nhưng cơ thể của hắn vừa cao vừa lớn, một mình Kiều Dư đỡ không nổi, liền nói Hạ Hà bên cạnh, “Ngươi lại đây giúp ta một tay.”

Lúc này, hai người mới đỡ nổi hắn vào phòng.

Nguỵ Ngũ chắp tay với Kiều Dư, “Vậy phiền Vương phi chăm sóc Vương gia ạ.”

Nguỵ Ngũ và Hàn Chiêu không tiện nán lại thêm, hai người lập tức rời đi.

Sau khi đỡ Nguỵ Đình tới giường, Kiều Dư bảo Hạ Hà múc nước qua đây.

Chăn mền là Kiều Dư vừa đắp trong lúc ngủ, bấy giờ vẫn còn vương lại hơi thở dịu dàng của nàng, Nguỵ Đình nghiêng đầu hít thở, hít sâu rồi thở, sau đó lại vùi hết mặt vào chăn, còn lăn lăn trên giường mấy vòng.

Kiều Dư vừa nhúng khăn cho ướt nước, đang tính lau mặt cho hắn thì nhìn thấy cảnh này.

Nàng khựng lại ngay và liền.

“Không ngờ sau khi uống say, Vương gia lại đáng yêu như vậy.”

Ai mà ngờ được dáng vẻ của Nguỵ Đình khi say rượu lại trẻ con thế này chứ?

Hạ Hà nói: “Đó là vì Vương gia ngửi được mùi hương của Vương phi nên mới thế. Chứ hồi nãy ở ngoài cửa, ngài ấy còn không cho chúng nô tỳ lại gần nữa là.”

_____

[1] Cầu hoa: hình ảnh minh hoạ:

[2] Hỉ nương: bà mai.

[3] Quan điều lễ: viên quan điều phối hôn lễ (nôm na là MC lễ cưới ý:)))))

[4] Ba chuyện tốt của đời người: có được tình yêu, dựng nên sự nghiệp, có bạn bè tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.