Biên tập: Thị Mộc
Nghe nàng nói vậy, ánh mắt của Nguỵ Đình không khỏi sa sầm, “Thật ra… từ khi biết tới sự tồn tại của đứa nhỏ ấy, ta đã lợi dụng nó rồi. Ta cũng không quá thật lòng… đối xử với nó.”
Hắn phò tá tiểu Hoàng đế lên ngôi vua là vì muốn mượn tay cậu để thống nhất thiên hạ, từ đó lập nên cơ nghiệp của mình. Từ đầu tới cuối, hắn đối với tiểu Hoàng đế không hề tuyệt đối tận tâm.
Kiều Dư thở dài một hơi, “Chàng đừng mạnh miệng, nếu chàng chỉ lợi dụng tiểu Hoàng đế, cần gì phải thu xếp Long Chương cung cho nó ra ở riêng? Nếu chàng chỉ xem nó là con rối thì khống chế nó là được rồi, cần gì phải thường xuyên tiến cung thăm nó? Sao chàng phải ôm nó vào lòng? Sao phải nghe nó làm nũng đây?”
Nguỵ Đình đối xử với tiểu Hoàng đế như thế nào, Kiều Dư đều tận mắt nhìn thấy cả. Tuy lợi dụng tiểu Hoàng đế là thật, nhưng sự lợi dụng của hắn đôi khi đã bị dịu dàng thật lòng thay thế.
“Suy cho cùng thì bây giờ chàng chỉ là đang quá thất vọng và buồn lòng thôi.”
Nguỵ Đình: “A Dư, chỉ mới vài ngày chưa tiến cung, nó đã nghe theo Tiêu Như Mặc mà xa lánh ta. Nếu đổi lại là nàng, lại không thất vọng hay sao?”
Mấy ngày trước, vì tới thăm tiểu Hoàng đế mà ngày nào Kiều Dư cũng đi đi về về giữa hoàng cung và Vương phủ. Trong khi nàng đang có thai, Nguỵ Đình vốn đã lo lắng cho nàng, không muốn nàng phải khổ cực như thế.
Nhưng tiểu Hoàng đế thì sao? Chỉ mới vài ngày, nó đã bị người khác châm ngòi li gián. Nghĩ tới chuyện này, trong lòng Nguỵ Đình thật sự cảm thấy bất mãn.
“Ai lạ ai quen chẳng lẽ phải dựa vào thời gian chung đụng để phân biệt sao? Tới cô cô ruột của nó cũng chẳng thỉnh an hằng ngày như nàng. Bây giờ nàng cùng lắm chỉ vài ngày chưa tiến cung thôi, nó liền thay đổi như vậy. Qua một đoạn thời gian nữa, khi nàng sinh con rồi ở cữ, chẳng phải nó sẽ coi nàng là kẻ thù à?”
“Nếu là như vậy, ta thấy nàng thà ở lại phủ dưỡng thai. Nàng không cần tới thăm thằng nhóc vô ơn [1] đó cũng được.”
“Chàng đang giận mà nói lời không thật lòng đấy à?” Kiều Dư bất đắc dĩ lắc đầu.
Nàng kéo tay hắn, cất giọng an ủi: “Suy cho cùng thì bây giờ tiểu Hoàng đế mới ba tuổi thôi, ý thức vẫn chưa rõ ràng nên nhất thời tin vào lời tiểu nhân nói, chuyện này không thể trách nó được. Chỉ cần chúng ta chỉ dạy cho nó thật tốt, chưa chắc là nó sẽ không quay đầu, đúng không? Con nít chưa hiểu chuyện, chàng đừng so đo với nó làm gì.”
Thái độ của Nguỵ Đình đã hoà hoãn hơn, “Không phải ta so đo với nó, ta đang đau lòng vì nàng…”
Dạo trước nếu không phải tiểu Hoàng đế muốn gần gũi với Kiều Dư, mà nàng lại rất thích con nít, Nguỵ Đình đã không cho nó gọi nàng một tiếng ‘cô cô’.
Giữa hai người không hề có quan hệ huyết thống, nhưng Kiều Dư đã làm đủ nhiều chuyện vì đứa nhỏ ấy rồi.
“Chỗ tiểu Hoàng đế, ta sẽ thu xếp thật tốt. Nàng không cần lo lắng nhiều, nhiệm vụ hàng đầu bây giờ của nàng chính là dưỡng thai.”
Trước sự cương quyết của Nguỵ Đình, Kiều Dư đành phải ở lại phủ dưỡng thai, không phải mỗi ngày chạy tới chạy lui giữa hoàng cung và Vương phủ, nàng đỡ mệt hơn rất nhiều.
Chỉ là phía tiểu Hoàng đế, nàng vẫn cho người nghe ngóng động tĩnh.
Qua vài ngày, Nguỵ Đình tìm được thư đồng [2] và lão sư cho tiểu Hoàng đế, chính thức cho tiểu Hoàng đế vỡ lòng. Đồng thời chặt đứt được khả năng Tiêu Như Mặc mượn cớ dạy tiểu Hoàng đế đọc viết mà gây ra sóng gió.
Sau khi biết được chuyện này, tâm trạng của Kiều Dư mới thả lỏng hoàn toàn.
…
Tháng Chín rốt cục cũng tới.
Kiều Dư bắt đầu lộ bụng, vì mang song thai nên bụng của nàng lớn hơn bụng của nữ nhân mang thai bình thường một chút. Lúc này, Nguỵ lão phu nhân và Hồ thị không phải suy đoán nữa, chỉ bằng mắt thường cũng nhìn ra được Kiều Dư thật sự mang thai.
Cùng lúc này, Bùi Linh Lung tới phủ Nhiếp chính vương.
Kiều Dư đang đứng trước gương đồng, nhìn dáng người đã béo lên của mình, trong lòng nàng có hơi buồn bực, “Hạ Hà, ngươi nói xem ta như vậy rất xấu phải không?”
Hạ Hà vội đáp: “Sao có thể ạ? Nô tỳ lại thấy trước đây Vương phi quá gầy mới đúng, gầy tới mức khiến người khác đau lòng. Bây giờ người đã có da có thịt hơn, như vậy mới tốt, khí chất cũng hơn trước đây.”
Bây giờ Kiều Dư có hơi đẫy đà hơn trước, nhưng vẫn kém xa ranh giới mập mạp. Được Hạ Hà khen, trong lòng nàng dễ chịu hơn rất nhiều, có điều vẫn mạnh miệng nói: “Ngươi đó, toàn nói lời ngon ngọt để dỗ ta thôi.”
Đúng lúc này, Xuân Lan đi vào, bẩm báo: “Vương phi, biểu cô nương vào phủ rồi, bây giờ đã tới Tùng Đào viện. Lão phu nhân… mời người qua đó ạ.”
“Biểu cô nương?” Kiều Dư nghi hoặc hỏi: “Biểu cô nương nhà ai thế?”
Là ai có thể tới phủ Nhiếp chính vương làm khách lại chớ hề thông báo với Nhiếp chính vương phi như nàng một tiếng?
Xuân Lan đáp: “Là vị tiểu thư của Bùi gia xứ Cẩm Châu ạ.”
“Thì ra là nàng ta à?” Kiều Dư lập tức thông suốt. Nàng ta là ứng viên sáng giá được Nguỵ lão phu nhân chọn làm chính thê cho Nguỵ Đình đây mà!
“Nếu khách đã vào phủ thì chúng ta cũng nên tới gặp một chút.” Kiều Dư nói, sau đó lệnh cho Hạ Hà trang điểm cho mình.
…
Kiều Dư còn chưa tới Tùng Đào viện đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười.
Có tiếng của Nguỵ lão phu nhân, cũng có tiếng của Hồ thị, Kiều Dư nhướn mày. Đã lâu rồi chưa thấy Tùng Đào viện náo nhiệt như vậy, xem ra Bùi cô nương này rất biết lấy lòng người khác.
Nha hoàn túc trực ngoài cửa thấy Kiều Dư tới, vội chạy vào phòng thông báo.
Không bao lâu sau, tiếng cười bên trong ngừng lại.
Trong lòng Kiều Dư mỉa mai một chút, sau đó đi vào.
Nàng vừa bước qua thềm cửa đã thấy một vị cô nương đang đứng bên cạnh Nguỵ lão phu nhân. Nàng ta vẫn độ xuân xanh, dáng người mảnh mai, mặt xinh như hoa, thoạt nhìn khiến cho người khác thuận mắt vô cùng.
Mà thấy Kiều Dư, vị cô nương kia cũng không né tránh, ánh mắt thẳng tắp đối diện với nàng, trong đó tràn đầy sự tò mò.
Nhìn nhau một hồi, vị cô nương kia chậm rãi cong môi, dịu dàng cười nói: “Vị này là biểu tẩu [4] đúng không ạ? Trước đây muội đã nghe nói biểu tẩu chính là mỹ nhân vang danh của xứ Cẩm Châu. Bây giờ được gặp đúng là danh bất hư truyền.”
Ngôn từ cử chỉ của nàng ta vô cùng đúng mực, vừa tự nhiên vừa phóng khoáng, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh. Kiều Dư khó có thể tin được nàng ta lại là cháu ngoại của một kẻ như Nguỵ lão phu nhân.
Tục ngữ có câu:
Trời đánh tránh bữa ăn, người đánh tránh mặt cười [5]. Kiều Dư cũng dùng thái độ tốt đẹp để đáp lại nàng ta: “Biểu muội quá khen.”
Nguỵ lão phu nhân giới thiệu với Kiều Dư, “Đây là Bùi biểu muội của ngươi, phụ thân của con bé là Thứ sử Định Châu. Vài ngày trước nght nói sức khoẻ của ta không tốt nên con bé mới không yêu lòng mà chạy từ Định Châu tới đây đặng chăm sóc ta.”
Nói xong, bà ta liền dắt tay Bùi Linh Lung, “Nếu con bé đã tới rồi thì để nó ở lại phủ một thời gian đi.”
“Nếu ngoại tổ mẫu không chê, Linh Lung xin được hiếu thuận với người.” Bùi Linh Lung nói, sau đó nhìn thoáng qua Kiều Dư, do dự thêm một câu: “Có điều, sợ là gây thêm phiền phức cho biểu tẩu rồi…”
Kiều Dư nhếch môi, “Đáng lẽ ta không nên ngăn cản biểu muội nhớ tổ mẫu, muốn hiếu thuận với người. Nhưng muội thấy đấy, bây giờ ta đang có thai, cơ thể không khoẻ nên không muốn nhất chính là xảy ra phiền toái. Mong muội cẩn trọng lời nói việc làm của mình, đừng gây ra chuyện gì khác thường là được.”
Nàng vừa nói xong, Bùi Linh Lung có hơi ngạc nhiên. Theo lý mà nói thì chủ nhà phải trả lời nàng ta rằng:
Làm sao phiền chứ? Không cần khách sáo mới đúng.
Vị biểu tẩu này lại không giống như nàng ta lường trước, Bùi Linh Lung không khỏi cảnh giác nàng, ngoài mặt vẫn cười đáp: “Đa tạ biểu tẩu nhắc nhở, Linh Lung nhất định sẽ chú ý.”
_____
[1] 白眼狼 (lược dịch: bạch nhãn lang): một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn (Xem thêm
Ăn Bánh Bơ ngồi dòm Chó nướng).
[2] Thư đồng: đứa trẻ hầu hạ trong thư phòng (Theo
vtudien.com).
[3] Lão sư: thầy giáo.
[4] Biểu tẩu: chị dâu họ.
[5] 伸手不打笑脸人 (lược dịch: duỗi tay không đánh gương mặt tươi cười nhân): dù bạn có muốn đánh người phạm lỗi đi nữa thì khi đối phương nhận sai và bày ra gương mặt tươi cười với mình. Lúc này bạn cũng không nhẫn tâm, càng không cố chấp phải đánh người ta (Xem thêm
Baidu).