Nhiếp Chính Vương

Quyển 1 - Chương 20



Ăn nước no nê, Nhạc Mạt dẫn em dâu và cháu trai về phủ trước, Bản Vương cùng Yến Cửu Yến Tứ đi tản bộ phố phường.

Đang lúc ngày xuân, đường phố tấp nập người qua lại, rộn ràng đông vui và náo nhiệt vô cùng.

Trong dãy hàng rong ven đường có lẫn một vài thanh niên tóc vàng mắt xanh, họ mang đến nào rượu sữa ngựa đặc chế, nào dao găm nạm ngọc, và cả những con mèo xù lông tròn ủng như trái cầu, cùng với thứ ngôn ngữ không ai hiểu nổi, vậy mà vẫn bi bô mặc cả từng đồng.

Yến Cửu lấy làm thú vị, vươn tay trêu chọc một chú mèo tròn, “Bộ lông trắng muốt, trông thật đáng yêu, đất Tây Vực này, không riêng người và tập quán bất đồng, ngay cả mèo cũng thật khác nhau.”

Bản Vương thấy nó thích thì lấy mấy miếng bạc vụn đưa cho người Tây Vực kia, bảo: “Chọn một con về nuôi.”

“Thôi.” – Yến Cửu lưu luyến rút tay về, “Ta là Vua một nước, nuôi nó trong cung sẽ bị cho là ham vui chơi bời. Huống chi, Trẫm bận trăm công nghìn việc, không có thời gian chăm sóc nó.”

“Bận thế à.” – Bản Vương chọn một con ôm vào lòng, “Nếu ngươi thích thì nuôi trong phủ ta, khi nào muốn gặp thì đến phủ ta thăm nó là được.”

Yến Cửu nhoẻn cười, “Cũng được.”

“Xì.” – Yến Tứ đứng bên tặc lưỡi, “Hoàng Thúc chiều nó quá thành hư, bảo sao trước mặt người ta thì vui vẻ hòa nhã, chỉ gặp người mới tùy hứng kiêu căng.”

Yến Cửu cau có, “Ngươi nói gì?”

“Không, chả nói gì.” – Yến Tử ngậm ngay mồm lại, thoăn thoắt lách vào dòng người, nhìn ngó loăng quăng.

Bản Vương lại ôm mèo đi theo Yến Cửu, chợt thấy cách đó không xa xuất hiện một đôi đen trắng. Người áo đen là Phong Mộ Ngôn, tay cầm tẩu thuốc hồng ngọc, phong tình mị hoặc. Còn trắng là Tô Thanh Mặc, tay cầm một bức tranh chữ, nhã nhặn thanh cao.

Tay áo hai người khẽ phất phơ theo gió, đi đến đâu cũng khiến kẻ khác phải ngước nhìn.

Đương nhiên với dung mạo như thế, Bản Vương và Yến Cửu cũng chẳng kém cạnh là bao, có để ý thì để ý hai bàn tay đang đan cài vào nhau kia, cùng với dáng vẻ thản nhiên chẳng kiêng nể thế tục.

Hai người họ, cuối cùng vẫn đến với nhau.

Có lẽ trước kia Phong Mộ Ngôn còn khúc mắc, chỉ cho rằng Tô Thanh Mặc uống canh Mạnh Bà vì hận hắn.

Nhưng đến lúc này, hắn cũng nên hiểu, Tô Thanh Mặc vì thương hắn mới quyết ý phải quên.

Chỉ có buông xuôi hận thù, mới có cơ hội làm lại lần nữa.

Khi lướt qua nhau, Bản Vương nắm cổ tay Phong Mộ Ngôn níu lại, hỏi thật nhỏ: “Có đáng không?”

“Ai biết được.” – hắn hút điếu thuốc, “Có thể gặp lại hắn dĩ nhiên là vui, nhưng nghĩ đến ngày mất hắn, lại thấy thật giày vò. Cho nên ta nghĩ, lần này ta sẽ đi theo hắn.”

Nói rồi hắn nhả ra một vòng khói, vẻ mặt nhẹ không như gió thoảng, “Tóm lại, khi nào hắn đi, ta cũng sẽ đi theo. Trên đường Vãn Sinh, cũng nên có người đi cùng hắn.”

“Phong Mộ Ngôn, ngươi nghĩ vậy là tốt.” – Bản Vương cảnh báo hắn, “Nhưng đời này ngươi mang nghiệp chướng nặng nề, có lẽ mấy đời sau cũng khó chuyển thế làm người.”

“Vậy mới tốt.” – hắn cười rất thật, khóe mắt cũng nheo lên từng nếp nhăn, “Kiếp sau, nếu hắn là đồ tể thì ta là heo chó, hắn là thợ săn thì ta là thú rừng, hắn là dao thớt thì ta là cá thịt. Cứ để ta trả hết nợ cho hắn trước. Đến lúc đó nếu trời có thương, lại cho chúng ta một đời hữu duyên.”

Bản Vương do dự, buông tay ra.

Ta vẫn chưa cho hắn biết, duyên này ngàn năm mới tu thành, lúc này bỏ qua, chỉ sợ sau này không có lại.

Nhưng đường trước mịt mờ, dù sao cũng còn hi vọng.

Có lẽ trên ngọn đồi đào rực rỡ nào đó, khi hắn lơ đãng quay đầu, sẽ gặp được người có tình chờ hắn.

Cuộc gặp gỡ đó — như một giấc mộng tiêu tương vĩnh viễn ngủ yên.

Quay người lại, Bản Vương nhìn Yến Cửu đang chờ mình cách đó chẳng xa.

Chỉ thấy nó mỉm cười, lẳng lặng đứng yên, nhìn về phía ta. Rõ là mới một khắc, mà như đã thật lâu.

Chớp mắt ấy, Bản Vương chợt hoảng hốt, cảm giác như nó sẽ dùng dáng vẻ đó chờ ta một đời.

Bản Vương bước lên trước, một tay ôm mèo, một tay quàng bờ vai nó, dặn rằng: “Chợ đông người hỗn tạp, đừng cách ta quá xa.”

“Ừm.” – nó vươn tay rướn người ôm eo ta, trông còn dịu ngoan hơn cả mèo con trong ngực.

Nếu không phải tính nó quá thất thường, e là Bản Vương sẽ thích nó đến thương thân.

*

Nhoắng cái, tuyết tan, xuân về.

Một hôm, Bản Vương cầm giấy bút mới mua trở về quý phủ, vừa vào đã thấy Yến Cửu đang ngồi trong hoa viên, ôm mèo phơi nắng.

Nó đã trút bỏ bộ quần áo nặng nề, mặc một bộ hoa phục trắng tinh với những đường thêu tinh tế, cổ áo khẽ hở, để lộ nước da thắng tuyết. Nó híp mắt, ngồi giữa một biển hồng xanh tím đỏ, hệt như một vị Tán Tiên bất phàm thoát tục, trông thật thanh nhàn và biếng nhác.

Một năm qua, dường như Yến Cửu đã cao hơn một chút, mặt mày cũng nảy nở nhiều, nhưng khi ngoái đầu cười thì vẫn là nụ cười khuynh thành như trước, chưa hề đổi thay.

Ánh mắt nhìn Bản Vương cũng càng cất chứa những cảm xúc khó thấu.

Trước kia, ta vẫn cảm thấy nó có một đôi mắt hoa đào, nhìn ai cũng như tình thâm nghĩa nặng, nhưng sau đó mới nhận ra, ánh mắt nó nhìn ta vẫn có chút khác lạ.

Nhưng đó là gì, Bản Vương lại không thể nói rõ, cũng không hiểu rõ.

Chỉ thấy nó ôm mèo đi tới hàng liễu lắt lay bên bờ, nhìn làn nước xanh trong, “Ngày ấm xuân nồng, cảnh vật xanh tươi, Trẫm nghĩ nhân cơ hội này xuôi nam, ra ngoài thăm thú.”

“Được chứ.” – Bản Vương nói, “Hiện tại không thù trong giặc ngoài, Quốc thái dân an, Hoàng Thượng cũng nên nghỉ ngơi mấy ngày.”

Nó vuốt cằm, trầm tư suy nghĩ, “Đi đâu được nhỉ?”

Bản Vương nghĩ rồi bảo: “Hoa Thành cũng được đấy, nghe nói ở đó sơn thủy hữu tình, địa linh nhân kiệt. Không chỉ có hoa thơm, mỹ nhân nhiều, mà nghe nói còn có một con suối tên là ‘Thiên Tuyền’, nước trong vắt lại ngọt lành, ủ ra loại rượu thơm ngát thuần hương, uống vào êm dịu.”

“Thật ư?” – Yến Cửu thấy mùi thì lấy làm thích thú, hỏi: “Thế có xa kinh thành lắm không?”

Bản Vương nhẩm tính, “Nếu đi xe, nhanh thì bảy tám ngày.”

“Thế cũng không xa lắm.” – Yến Cửu cười, “Vậy đi Hoa Thành đi, đi ngắm hoa phẩm tửu, không tệ đâu. Hoàng Thúc lo liệu chuyện này nhé.”

“Ừ.” – Bản Vương đồng ý.

Kỳ thật, Bản Vương cũng có chút chờ mong chuyến đi này. Ở trong Triều lâu, ngày nào cũng đấu đá trong tối ngoài sáng, không khí đầy mùi thuốc súng, Bản Vương đã mệt mỏi lắm rồi, cũng nên trút gánh nặng mà đi đây đi đó một thời gian cho khuây khỏa.

Việc này để ta lo liệu thì chắc chắn không có một mống đại thần nào rồi, chỉ mang một đội hộ vệ, vài ba tôi tớ, hành lý gọn nhẹ thôi.

Vậy nhưng mấy lão già đầu ấy vẫn cứ bất an, lúc nào cũng cho là Bản Vương có ý đồ bất chính, định mượn thời cơ lừa Hoàng Thượng ra khỏi kinh thành là sẽ bức Vua thoái vị, thế là lại nước mắt nước mũi tung hoành cầu xin Thánh Thượng suy nghĩ lại.

Hoàng Thượng thấy vậy cũng trầm tư suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng thấm thía: “Đúng thật, trong đội ngũ chưa có đầu bếp, trên đường phải cắm trại ngoại thành, cũng phải có người nấu nướng chứ.”

Các đại thần: …

Mấy ngày sau, khi tất cả đã chỉnh đốn xong xuôi. Bản Vương và Yến Cửu cùng lên xe ngựa, đi trước dẫn đường chính là Hình bộ thị lang — Diêu Thư Vân.

Hai gã gian thần lớn nhất Triều đình cùng đi theo Hoàng Thượng, e là cái đám cựu thần kia đều sẽ đau đến vỡ tim.

Ấy thế nhưng chúng càng lao tâm, Bản Vương càng thoải mái, cả một đường du sơn ngoạn thủy, cưỡi ngựa bắn tên, thưởng hoa ngắm người, vô cùng khoái chí.

Đến tối ngày thứ ba, đoàn người đi tới một vùng hoang dã, trước không thôn quán, đi mãi vẫn không hết, thế là đành dừng chân dựng trại, nhóm lửa, chuẩn bị ngủ ngoài trời một đêm.

Đầu bếp đi theo mang nồi niêu ra chiên vài món thô sơ, Diêu Thư Vân lột da con thỏ vừa bắt được, bắc lên lửa nướng, lại lấy hai con chim nhạn bọc bùn giống như món Gà Khiếu Hoa vùi vào trong lửa.

Chẳng mấy chốc, mùi thơm đã tỏa ra ngào ngạt.

Yến Cửu nhận một miếng đùi chim, đưa lên mũi ngửi ngửi, tấm tắc khen: “Thơm quá, Diêu ái khanh à, Trẫm chỉ biết ngươi chơi giỏi, không ngờ nấu ăn cũng không vừa nhé.”

Diêu Thư Vân toét cười, “Hoàng Thượng quá khen, đây là kiểu ăn cho dân nghèo thôi, làm sao được bày lên mâm cơm thanh nhã.”

“Đẳng cấp thì hơi kém, nhưng hương vị —” – Yến Cửu phủi tro than, há mồm cắn một miếng, “Chất thịt tươi nguyên, mỡ nhưng không ngấy, ngon lắm.”

Bản Vương nhìn nó híp cả mắt lại, đầy vẻ thỏa thuê, thì cúi đầu cười, mò ra quả trứng chim, cậy lớp bùn khô, bóc vỏ, đưa cho nó, “Nếm thử món này đi.”

“Ưm.” – nó ngoan ngoan há mồm nhận miếng trứng còn ửng hồng, sau đó ré lên rồi bật dậy, bịt mồm đau đớn.

Bản Vương giật mình, cúi đầu nhìn ngón tay mình đã nóng đến đỏ rực, mới nhớ bản thân không có xúc giác, nóng lạnh thế nào với mình cũng như nhau. Nhưng Yến Cửu —

Bản Vương vội vàng quỳ xuống, “Tội thần đáng chết.”

Yến Cửu quạt tay phành phạch trước mồm, ngọng nghíu bảo: “Hoy, ứng ên đi, oàng húc ũng hông cố ý à.” (Thôi, đứng lên đi, Hoàng Thúc cũng không cố ý mà.)

Bản Vương nghe mà nhịn cười, “Nào, để ta xem nào.”

“Hông.” – nó bịt mồm lùi ra sau, “Ngươi dám cười.”

“Vi thần không dám.” – nói rồi Bản Vương giữ cằm nó.

Nó còn đang tặc tặc lưỡi, ai oán hỏi: “Có rộp nước lên không?”

Bản Vương cẩn thận nhìn, vuốt nhè nhẹ bờ môi nó, “Môi bị bỏng, ta có mang theo thuốc mỡ, mau bôi vào.”

“Nhưng đầu lưỡi vẫn tê lắm.”

“Uống nước đi.” – Bản Vương đưa túi nước cho nó.

Nó cầm tu ừng ực, “Đỡ hơn rồi.”

“Vậy là được.” – Bản Vương kéo nó ngồi trở lại bên đống lửa, vừa ngẩng đầu lên đã thấy kẻ nào kẻ nấy mỗi người một vẻ, muốn nói lại thôi, bị Bản Vương lạnh lùng quét mắt một lượt thì thi nhau quay đi, kẻ ngắm sông, kẻ ngắm núi, người trông trăng, y chóc kiểu việc mình mình làm, cóc quan tâm ai.

Được huấn luyện có khác, không hổ là được tự tay Hoàng Thượng dạy dỗ.

Cứ thế cho tới nửa đêm, mọi người dập lửa, chuẩn bị vào lều trại nghỉ ngơi.

Bản Vương chần chừ, đang định vào lều chen chúc với Diêu Thư Vân thì bị hộ vệ cản lại, chỉ thấy chúng đá lông nheo bảo: “Đêm thâu gió lộng, Vương gia cùng ngủ với Hoàng Thượng đi.”

Bản Vương khó hiểu: “Vì sao?”

“Vì —” – cả đám nghĩ kế, “Đêm đến có thể xuất hiện dã thú, phải có người bảo vệ Hoàng Thượng!”

Nói xong còn không quên bắn cho Bản Vương cái chớp mắt kiểu như ‘mình hiểu nhau mà, không phải nói ra’, rõ ràng là chuẩn bị bán Hoàng Thượng đây mà.

“Cũng có lý.” – Bản Vương cười, “Nếu thế thì để Diêu đại nhân sang bảo vệ Hoàng Thượng đi. Tai hắn thính lắm, võ công cũng tạm, có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào. Chứ Bản Vương điếc mà, nhỡ có chuyện xảy ra cũng chịu chết.”

Đám hộ vệ:…

— Hoàn Quyển 1 —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.