Tới cung Phượng Linh, Bản Vương gặp được vị nam Hoàng Hậu trong truyền thuyết — Văn Nhân Thiện.
Những tưởng y phải chùm khăn, tóc đội trâm cài, mặc trang phục phụ nữ, nhưng không, y chỉ mặc chiếc áo trong vàng nhạt, bên ngoài lồng áo trắng, trông sạch sẽ và nhẹ nhàng, không chút nữ tính.
Nhưng diện mạo thì quả là thanh tú hơn nam tử bình thường rất nhiều, lông mày mảnh như lá liễu, đôi mắt sáng như ngân hà, môi hồng như son, da trắng như tuyết. Ngay cả bàn tay đang đặt trên bàn trang điểm cũng mười ngón như mười, nhỏ xinh và thon dài, vẻ đẹp khiến người ta không phân biệt được nam nữ.
Còn Sở Hoàng, không khác lời đồn thổi bao nhiêu, thân khoác Long bào, mặt như quan ngọc, anh tuấn bất phàm.
Hai người ngồi bên nhau, một cao to uy vũ, một mỏng manh nhu nhược, cũng xứng đôi.
Lúc này, Sở Hoàng đang cầm chiếc lược ngà voi chải đầu cho Văn Nhân Thiện, động tác dịu dàng và từ tốn, nâng mái tóc đen dài mà như nâng non sông gấm vóc, trân trọng và rất cẩn thận.
Thế nhưng vị Hoàng Hậu kia, từ đầu chí cuối vẫn bất động ngồi trước gương, trên khuôn mặt tinh xảo không có lấy một cảm xúc, thật khiến cho người ta có cảm giác như một cái xác không hồn.
Bản Vương bị thứ cảm giác này thôi thúc mà chú ý Văn Thiện Nhân nhiều lần. Chỉ thấy trên cổ tay mảnh khảnh trắng như ngọc không có mạch máu. Trong đôi mắt trong veo ngời sáng cũng không hề có tiêu cự.
Y ngồi đó, như một con búp bê, đẹp đấy, nhưng không có sự sống.
Thậm chí Bản Vương còn không cảm nhận được lồng ngực phập phồng vì thở của y.
Cảm giác này thật khó tả, thậm chí là sởn tóc gáy.
Sở Hoàng chải tóc xong cho Văn Nhân Thiện, tùy tay vấn một luồng, cầm trâm ghim lại, sau đó nghiêng người nhìn Bản Vương, mỉm cười: “Tương Vương gia, hạnh ngộ, hạnh ngộ.”
Bản Vương rời mắt khỏi Văn Nhân Thiện, cười lạnh, “Sở Hoàng tốn công mời ta đến đây, thật là khổ cực.”
“Nào có nào có.” – Sở Hoằng lắc tay, trơ tráo bảo: “Không dám giấu giếm, Trẫm ngưỡng mộ Vương gia đã lâu. Nghe nói ngươi tinh thông kim cổ, đầy bồ kinh luân, văn có thể đề bút bình thiên hạ, võ có thể lên ngựa định sơn hà, vậy nên, Trẫm vẫn luôn mong muốn được gặp mặt một lần, mời đến Hoàng cung một chuyến. Lễ phép không chu toàn, mong Vương gia bỏ quá cho.” – nói rồi đánh mắt cho hai gã bắt cóc, ý bảo cởi trói cho ta.
Bản Vương không ngờ gã ta lại có thể nghiêm túc mà đổi trắng thay đen được như thế, da mặt này còn dày hơn Diêu Thư Vân, bản lĩnh nói dối không chớp mắt cũng cao cấp hơn Diêu Thư Vân.
Tiện tay kéo một chiếc ghế, Bản Vương thoải mái ngồi vào, vỗ chiếc áo đã nhàu nhĩ, “Hoàng Thược quá lời, dọc đường đi, hai vị thuộc hạ rất lễ độ khách khí, chăm sóc có thừa Bản Vương. Đạo đãi khách của người Sở Quốc, Đại Yến ta, coi như được chỉ bảo.”
Hắn vẫn trơ ra, cười cười, “Vương gia quá khen, ngài thích là được rồi. Nhưng đã đến thì ở lại một thời gian đi, sau này Trẫm có chỗ nào không phải phép, còn mong ngài chỉ điểm cho.”
Bản Vương kéo hai bên tay áo, “Không dám.”
“Hoàng Thượng, không thể được.” – một gã bắt cóc tiến lên, “Hắn ta là Vương gia của Yến Quốc, là địch, không phải bạn, Hoàng Thượng không thể để hắn trong cung được.”
“Vậy?” – Sở Hoằng híp mắt nhìn gã, “Theo ý ngươi, ta nên làm gì?”
“Giết hắn!” – gã hung tợn nói, “Giữ lại chung quy cũng là mối họa. Ngộ nhỡ có ngày để lọt tin tức nào —”
“Ngu xuẩn.” – Sở Hoằng đạp gã, “Ngươi coi Yến Cửu là ai, mười hai tuổi thí huynh, mười ba tuổi giết phụ, có can đảm, có mưu mô, người thường gạt được hắn chắc? Vạn nhất ngày nào đó hắn tìm ra dấu vết, đến Sở Quốc đòi người, ta lấy gì trả cho hắn?”
Mí mắt Bản Vương giật giật. Yến Cửu… giết cha?
Chỉ thấy người nọ lồm cồm đứng lên, “Nhưng muôn tâu Hoàng Thượng, mặt mũi Tương Vương đã bị hủy, dù chúng ta trả người, mối thù này cũng đã kết.”
“Đúng thế.” – Sở Hoằng vuốt cằm, vô lại bảo: “Thế nên lúc đó, chúng ta không thả hắn, mà lấy Vương gia làm con tin luôn.”
“Lấy ta làm con tin?” – Bản Vương nhìn hắn, “Ngươi có biết, cả triều đình văn võ bá quan đều mong ta chết. Ta sống chỉ uy hiếp tới Yến Cửu, ngươi muốn lấy ta làm điều kiện trao đổi, mơ à?”
“A.” – Sở Hoằng bật cười, “Có được hay không, phải thử mới biết. Nghe nói Hoàng Đế Đại Yến là một người trọng tình, không biết vì ngươi, Yến Cửu có thể làm được những gì.” – nói rồi, hắn đứng dậy, “Trẫm có hẹn với Lưu thừa tướng trong ngự thư phòng, xin thứ không tiếp chuyện ngươi.” – đoạn vỗ vai Văn Nhân Thiện, “Làm phiền Hoàng Hậu thay Trẫm tiếp đãi Vương gia.”
Văn Nhân Thiện vốn ngồi im như khúc gỗ khẽ gật đầu, nhìn theo bóng dáng Sở Hoằng rời đi, sau đó ngồi xuống cạnh Bản Vương, “Vương gia muốn dùng trà không?”
“Làm phiền.” – Bản Vương đưa chén trà cho y.
Y thuận tay rót đầy, “Đây là trà nổi tiếng nhất Sở Quốc, gọi là Trường Tình, ngửi thì không thơm mấy, nhưng uống vào sẽ có dư vị rất dài.”
“Thật ư.” – Bản Vương hớp một ngụm nhỏ, chỉ cảm thấy thanh nhã, mùi hương lưu dài, quả là không tồi, bèn uống cạn.
Thấy Bản Vương thích, y lại rót đầy chén cho Bản Vương, “Nếu thích thì uống thêm. Trà này mát phổi nhuận tràng, rất tốt cho sức khỏe.”
Bản Vương gật đầu, “Cám ơn Hoàng Hậu nương nương.”
“Gọi ta Văn Nhân là được rồi.” – y không cảm xúc trả lời, lại rót thêm trà cho Bản Vương, cử chỉ máy móc, làm người ta thấy kỳ quặc khó tả.
Xuất phát từ lễ nghĩa, Bản Vương không chăm chú nhìn y, chỉ vừa nhâm nhi chén trà vừa than thở, “Trường Tình à, cái tên thật hay, mới chỉ nếm thì không thấy gì đặc biệt, nhưng cẩn thận thưởng thức lại thấy vị được lưu giữ thật dài lâu. Cũng giống như người với người, oanh oanh liệt liệt chỉ là cảm xúc nhất thời, bình bình đạm đạm mới là trường tình.”
“Vương gia nói đúng.” – y vẫn trơ ra như thế, lại rót thêm trà, bản thân lại không hề uống.
Bản Vương chần chừ, hỏi y: “Sao ngươi chỉ mời ta uống, bản thân ngươi lại không dùng?”
“Ta không thể uống trà.” – y đáp.
Không thể? Bản Vương nghi hoặc, nhưng không nói.
Nếu ta đã vào Hoàng cung Sở Quốc, Sở Hoằng muốn giết dễ như không, cần gì tốn công động tay động chân vào trà.
Tóm lại là buổi chiều này thật nhàn nhã…
*
Những tưởng rồng gặp nước nông tôm bỡn cợt, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, ta đây là tù binh ngoại quốc, bị bắt vào Hoàng cung Sở Quốc, chắc chắn sẽ chẳng sung sướng gì. Tuy chưa tới mức tra tấn khảo hình, nhưng bị giam giữ cũng là tất nhiên.
Ấy nhưng nào đoán đước, Sở Hoằng lại mặc ta thoải mái đi lại trong cung.
Thậm chí buổi tối còn bố trí riêng cho ta một tẩm cung, sai người thết đãi sơn hào hải vị.
Quả nhiên là tôn ta làm thượng khách.
Bản Vương ăn no uống sau, bắt đầu lên kế hoạch đào tẩu.
Đã liên quan đến xã tắc Đại Yến và trinh tiết của thằng cháu trai, Bản Vương rất là lo lắng.
Dạo một vòng quanh tường Hoàng cung, chỉ thấy trong ngoài đều có lực lượng canh phòng nghiêm ngặt. Dù ta có khinh công cao cường, cũng chưa chắc đã có thể thoát thân.
Hay giả dạng làm người đưa thức ăn, khuôn mặt của ta giờ đã chằng chịt vết sẹo, rất gây chú ý, đoán cũng bất thành.
Còn biện pháp nào khác —
Bản Vương đang nhớ tới người kì tài mà hai gã bắt cóc đã nhắc đến, nếu có thể nhờ hắn tạo cho ta một chiếc mặt nạ da người đắp lên, khi ấy muốn trà trộn ra ngoài cũng không khó.
Nhưng vấn đề là, người đó ở đâu?
*
Buổi chiều, Sở Hoằng đến tẩm cung của ta, sai người kê một chiếc bàn lùn lên giường, “Nghe nói Vương gia rất giỏi đánh cờ, nhân lúc rảnh rỗi, muốn tìm ngài bàn luận.”
Nói rồi đặt bàn cờ xuống, cởi giày lên giường, vẫy tay gọi Văn Nhân Thiện ngồi vào cạnh hắn.
Trông cái tác phong đó, Bản Vương nào kịp từ chối, đành mở hộp, đặt một quân đen đầu tiên, “Kỳ nghệ không tinh, mong Hoàng Thượng chớ cười.”
“Vậy ấy hả?” – hắn cười, “Vương gia vừa chơi đã dùng chiêu hiểm, quân cờ này, đi thật kỳ lạ.” – rồi đặt một quân cờ trắng.
Bản Vương không hề do dự, đặt ngay quân đen sau đó.
Hắn suy nghĩ một lát, đánh quân.
Kỳ phùng địch thủ, hai ta người công ta thủ, người tiến ta lùi, chiêu chiêu tính kế, từng bước thận trọng, chẳng mấy chốc cả ván cờ đã ùn ùn của vạn mã tung hoành.
Sở Hoằng bị ta đẩy vào đường cùng, cầm quân trắng, vừa nghĩ điểm đặt vừa tấm tắc khen, “Vương gia trông thì như qua loa, lơ là sơ ý, kỳ thật tâm tư rất kín đáo, cẩn thận chặt chẽ, ngươi thiết kế ván cờ này cho Trẫm, quả là rất lớn rồi.”
“Quá khen.” – Bản Vương cười, “Tuy ta bao vây ngươi, nhưng lại không tấn công sắc bén được như ngươi, cũng nhiền lần khiến ta trở tay không kịp.”
“Vương gia khiêm tốn quá.” – hắn thu tay, “Ván này, Trẫm thua.” – rồi đầy tủi thân nhìn Văn Nhân Thiện, “Trẫm tự xưng là thánh cờ đệ nhất thiên hạ, không ngờ hôm nay cũng không bằng ngươi ta, thua Tương Vương rồi.”
Văn Nhân Thiện nhẹ nhàng an ủi, “Chỉ thua một mục rưỡi thôi, chơi ván mới là có thể thắng.”
“Nhưng Trẫm khó chịu.” – Sở Hoằng dán lại gần y, “Lần đầu tiên bị thua, Trẫm cần Hoàng Hậu hôn mới an ủi được.” – dứt lời, hắn nâng cằm Văn Nhân Thiện, hôn như chỗ không người.
Mọi việc xảy ra quá nhanh quá đột ngột, ngay cả Bản Vương cũng ngây như phỗng, quên cả phi lễ thì đừng nhìn, trợn mắt há mồm như Sở Hoằng vô liêm sỉ luồn lưỡi vào miệng Văn Nhân Thiện, trằn trọc dây dưa đến khi đôi mắt nhen nhúm đầy tình dục.
Có thể động dục mọi lúc mọi nơi, kể cũng coi như nhân tài.
Chỉ thấy Sở Hoằng lưu luyến rời môi Văn Nhân Thiện, nhoẻn cười, “Ý cha, nhất thời mất kiềm chế, đã để Vương gia chê cười.”