Nhiếp Quốc Đích Phi

Chương 1-2: Thái tử vô năng (2)



Lúc này, trong Bảo Chi Lâm, mọi người mới phục hồi tinh thần, lần này tiếng nói chuyện thô tục sung sướng bắt đầu vang lên, hình thành một cỗ sóng nhiệt, quay về toàn bộ trong đại sảnh.

Trong đó, có một số người thậm chí còn kêu to hảo hảo, cuối cùng tất cả mọi người đều nhìn về phía Thái tử Dung Trăn đứng ở giữa đại sảnh.

Sắc mặt Dung Trăn khó coi, mâu quang âm ngao nhìn Tần Hạo cách đó không xa, lại nhìn Tô Tử Nhiên tựa vào lan can ở lầu hai.

Từng người một trong này thật đúng là khinh người quá đáng, nàng là Thái tử của Đại Lịch, không phải bọn họ nghĩ muốn khi dễ là có thể khi dễ. Dung Trăn thật muốn giận dữ phát hỏa, bất quá thời điểm cuối cùng, nàng rốt cuộc nhịn xuống. Nếu nàng phát hỏa, chỉ sợ sẽ khiến cho mọi người chú ý, ngày xưa Thái tử yếu đuối vô năng, hôm nay như thế nào lại đại phát thần uy, người người đều đem lực chú ý đặt ở trên người của nàng, đây không phải là chuyện tốt, nếu có người phát hiện ra bí mật của nàng, nàng chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn.

Dung Trăn cưỡng chế lửa giận trong lòng, trong đầu lại nghĩ đến một sự kiện khác. Lúc trước Tần Hạo sắp đặt tiền cược có hai lựa chọn, nếu nàng thua, một là thoát hết y phục đi ra Bảo Chi Lâm, một điều này nàng làm không được, vậy còn lại điều thứ hai, học cẩu kêu đi ra ngoài.

Mâu quang Dung Trăn u ám, thân là Thái tử của một quốc gia, học cẩu kêu đi ra ngoài, không biết sau khi phát sinh chuyện như vậy, phụ hoàng có thể giận dữ mà phế bỏ thân phận Thái tử của nàng hay không.

Dung Trăn đang nghĩ, chưởng quầy Bảo Chi Lâm đã đi tới, cung kính xin chỉ thị của Tần Hạo:

“Tần thế tử, văn phòng tứ bảo, cùng với hương đều đã được chuẩn bị tốt.”

Tần Hạo cười:

“Điểm hương.”

Trong Bảo Chi Lâm lập tức yên tĩnh lại, Dung Trăn nhìn về phía Tần Hạo, trong lòng đã có chủ ý, bất quá trên mặt của nàng lại tràn đầy vẻ giằng co:

“Tần Hạo, ngươi đừng khinh người quá đáng.”

Vẻ mặt Tần Hạo miễn cưỡng cúi đầu thổi thổi trà, tâm tình vô cùng tốt uống một ngụm, vẻ mặt hảo tâm nhắc nhở Dung Trăn:

“Điện hạ, hương đã điểm, nếu ngươi không phú thơ, có thể sẽ thua.”

Một lời nói, mâu quang tất cả mọi người trong Bảo Chi Lâm đều rơi xuống trên án thượng cách đó không xa, hương quả nhiên đã được điểm.

Dung Trăn lập tức lo lắng, vẻ mặt không dám trì hoãn, lông mi nhíu lại, giống như chính nàng đang vắt hết óc suy nghĩ phú thơ, trong chốc lát lắc đầu, trong chốc lát lại ngẩng đầu nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, bước thong thả đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại xoa xoa tay, tựa hồ hết đường xoay xở.

Trong Bảo Chi Lâm, khóe môi của tất cả mọi người đều tươi cười, vẻ mặt hàm xúc ý tứ xem kịch vui.

Thời gian nửa nén hương trôi qua rất nhanh, chưởng quầy Bảo Chi Lâm nhanh chóng mở miệng:

“Canh giờ đã đến.”

Tần Hạo buông ly trà cầm trong tay xuống, ngoắc ngoắc gọi Dung Trăn:

“Điện hạ, đến, cùng bản thế tử nói chuyện, hai điều cược điện hạ tính chọn cái nào, thoát y phục hay là học cẩu kêu?”

Dung Trăn liên tục lui về phía sau, sắc mặt khó coi:

“Tần Hạo, ngươi đừng khinh người quá đáng, bản cung là Thái tử.”

“Thái tử thì thế nào? Đây là ngươi tình ta nguyện đánh đố, ngươi thân là Thái tử sẽ không ỷ thế muốn qua mặt bản thế tử đi:

“Sắc mặt Tần Hạo không tốt, tùy tiện âm ngao mở miệng:

“Bản thế tử cũng không sợ Thái tử, nếu Thái tử không muốn, vậy hãy để cho thủ hạ của bản thế tử hỗ trợ cũng được.”

Lời nói Tần Hạo vừa rơi xuống, liền xoay mình hướng người trong Bảo Chi Lâm quát hỏi:

“Các vị có muốn nhìn Thái tử điện hạ thoát y phục.”

“Thoát y phục.”

“Thoát y phục.”

Tiếng hò hét náo nhiệt vang lên, giờ khắc này tất cả mọi người đã quên đi thân phận Thái tử của Dung Trăn, người người ác liệt muốn tham gia náo nhiệt, dù sao việc này cũng là Tần thế tử nháo, bị phạt cũng là Tần thế tử bị phạt, bọn họ sẽ không liên quan.

Trong lầu có không ít nữ quyến, lúc này vừa nghe Thái tử muốn thoát y phục, người người thẹn thùng hét rầm lên, chạy đi lảng tránh.

Trong Bảo Chi Lâm lập tức lộn xộn .

Tần thế tử không để ý tới người khác, nhìn về phía Thái tử Dung Trăn:

“Điện hạ thoát hay không thoát, nếu không thoát giống trong lời nói của ta, bản thế tử kêu thủ hạ đến hầu hạ điện hạ.”

“Ngươi?”

Sắc mặt Dung Trăn lần lượt thay đổi hết đen lại trắng, phía sau nàng là hai gã thị vệ, sắc mặt thập phần khó coi, trừng mắt giận dữ nhìn Tần Hạo, thế tử Tần vương phủ này khinh người quá đáng, hắn thật sự không đem điện hạ để vào mắt, mặc dù điện hạ không làm được thơ thì thế nào, điện hạ là hoàng thái tử Đại Lịch, hắn tính cái gì vậy.

Hai gã thị vệ muốn phát hỏa lại không thể phát hỏa, lại nhìn chủ tử nhà mình, thật sự là rất uất ức, đều đã đến mức này, còn không phát uy, thế nhưng vẫn còn nhẫn được, thật sự là tức chết bọn họ.

Tần Hạo ra lệnh một tiếng:

“Người tới, hầu hạ điện hạ cởi áo, điện hạ muốn thoát y phục.”

Lần này, trong Bảo Chi Lâm tiếng hò hét truyền đến một làn sóng nhiệt gấp ba lần, xoay quanh đại sảnh không ngừng vang lên.

Giữa những tiếng hò hét lộn xộn trong đây, đột nhiên một đạo giọng nói trầm bổng phá lệ vang lên:

“Bản cung học cẩu kêu.”

Một lời khiến cho những tiếng hò hét trong Bảo Chi Lâm bỗng dưng đình chỉ, người người như bị sét đánh, toàn bộ tập thể hóa đá.

Thái tử muốn học cẩu kêu, Thái tử không thoát y phục, tình nguyện học cẩu kêu, này này?

Trong Bảo Chi Lâm, tiếng hò hét lại bắt đầu vang lên, lúc này đây những tiếng tranh cãi so với lúc trước càng thêm kịch liệt cùng ầm ĩ.

Lúc trước các tiểu thư khuê các ở chung quanh lảng tránh, lúc này mới không đi lánh vội trở về, người nào cũng đều vỗ tay phụ họa, toàn bộ người trong Bảo Chi Lâm đạt tới cao trào trước nay chưa từng có, tất cả mọi người theo bản năng đều đứng lên, muốn đi về phía trước, để thấy Thái tử điện hạ học cẩu kêu, chuyện xảy ra trong Bảo Chi Lâm, nhanh chóng được truyền ra ngoài.

Thần sắc Tần Hạo không đổi, nhíu mày, miễn cưỡng mở miệng:

“Điện hạ, có thể bắt đầu.”

Lời Tần Hạo vừa rơi xuống, mọi người đều dừng lại âm tranh cãi ầm ĩ, nhìn Thái tử Dung Trăn, Thái tử Dung Trăn liếc mắt một cái quét qua mọi người ở bốn phía, thân mình chậm rãi cúi xuống, từ từ nằm úp sấp trên đường đi, kỳ thật trong lòng nàng cũng kịch liệt thiên nhân giao chiến, nhưng vì có thể phế đi thân phận Thái tử, nàng chỉ có thể làm như vậy, Dung Trăn cắn răng một cái nằm xuống.

Đúng lúc này, một cỗ uy áp ùn ùn kéo đến bao phủ trong đại sảnh Bảo Chi Lâm. Một đạo kình phong cường đại quét qua toàn bộ đại sảnh, người người đều cảm thấy khó thở, nhịn không được há mồm hút không khí, chỉ thấy kình phong cường đại kia, như một con hắc long hung mãnh bay lên, một đường rít gào thẳng đến chỗ của Thái tử Dung Trăn, hắc long bay một đường đến trước mặt Dung Trăn, rống một tiếng, đem Dung Trăn trực tiếp đánh bay ra ngoài, “bùm” một tiếng, nàng gắt gao nằm trước cửa đại sảnh của Bảo Chi Lâm.

Trong đại sảnh, một mảnh im lặng, mọi người trợn mắt hốc mồm nhìn hết thảy ở trước mặt, không biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.

Thẳng đến khi có tiếng bước chân vang lên, mọi người theo bản năng nhìn về phía địa phương có tiếng bước chân ấy. Trong Bảo Chi Lâm, lầu một lầu hai trên cầu thang lên lầu, chỉ thấy tất mọi người đều từ từ cùng nhìn xuống. Bức bách, ngây dại, mờ mịt, chỉ thấy người người mặc y phục thêu hoa, gương mặt tuấn mĩ, ánh mắt sáng quắc.

Nhưng vầng sáng của mấy người kia đều che không được người cầm đầu ngàn vạn tao nhã kia. Chỉ thấy thần thái chúng tinh phủng nguyệt* tản ra chói mắt, tư thái phong lưu, một thân tụ lại ngàn vạn tà mị, tay vừa mới nhấc lưng chừng đều mang theo một loại dụ hoặc trí mạng, khiến người ta không thể dời đi tầm mắt.

Chúng tinh phủng nguyệt*: những ngôi sao sáng vây quanh mặt trăng

Trong đại sảnh Bảo Chi Lâm, phàm là nữ nhân đều si ngốc nhìn hắn, trên gương mặt tuyệt trần hoa lệ là chiếc mũi thẳng tắp, ba ngàn sợi tóc dài chạm vào thái dương, đôi mắt xếch hẹp dài, lóe ra tia sáng u ám liễm diễm. Khóe môi tựa tiếu phi tiếu hơi giương lên một chút, bên trong y phục lộ ra cơ thể rắn chắc tà mị, một thân quần áo cẩm bào màu xanh đậm, trên cẩm bào được thêu những đóa hoa mạn châu sa màu lam, cả người giống như được dung hòa bên trong một dòng sông quyến rũ mê huyễn màu lam, một đôi đồng mâu tựa tiếu phi tiếu xuyên thấu qua bình chướng, đảo mắt quét qua tất cả mọi người trong đại sảnh ở lầu một, một đôi đồng mâu thâm trầm u ám, giống như mang theo vô số điện lưu, câu hồn đoạt phách, người tiếp xúc với ánh mắt của hắn theo bản năng đều cảm thấy hít thở không thông, tim không tự chủ được mà đập nhanh hơn, cảm giác mình không thể hô hấp.

Tung bông, tung hoa a nam chính của chúng ta lên sân nào…..

Một nam nhân mị hoặc điên đảo chúng sinh như vậy, lại cố tình khiến cho người ta không cảm giác được nửa phần khí chất son phấn, có cũng chỉ thấy hoa lệ, như một đạo gấm hoa quang bắn ra bốn phía, cao thấp quanh thân hắn trừ bỏ mê huyễn, dụ hoặc, u ám, lệ khí ở bên ngoài, còn có một cỗ khí phách cường đại không giận mà uy đi ra, khiến cho người ta muốn thở cũng không dám thở.

Trong Bảo Chi Lâm, nhất thời không một tiếng động, mọi người đều ngẩn ngơ ở đương trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.