Nhiệt Hạ

Chương 34



Hình ảnh đầu tiên xuất hiện là nhân vật chính của đoạn quảng cáo: bờ biển xanh thẳm, bãi cát trắng noãn quay từ xa tới gần, một nam nhân tinh thuần đang lang thang. Kiện sơ mi trắng hở vài cúc áo phiêu dật phi phàm, anh ta đi chân trần, lưu lại một đường dấu chân dài trên cát. Mặt dây chuyền lóe sáng trước ngực, anh chậm rãi ngẩng đầu cười, nhìn về phía chân trời. Ý cười mê hoặc ẩn ẩn tiết lộ, hơn nữa vạt áo tiêu sái, dáng người cao thẳng, thần thái siêu thoát nhìn hải ấu lượn trên bầu trời nhất thời có thể khiến người xem thất thần. Mà lời thoại cũng chỉ có 1 câu — khoảnh khắc có thể lưu giữ vĩnh hằng.

Quân Sâm, anh chính là xuất sắc như vậy, không thể thay thể, không thể sánh bằng. Có lẽ không cần anh ra tay, tôi cũng sẽ có ngày bị anh hấp dẫn.

Người thứ hai xuất hiện là một người mẫu nữ xinh đẹp, diễm lệ. Nhan sắc như muốn đem toàn bộ mọi kì quan thế giới thu vào mình khiến người ta không thể tiếp cận. Ánh mắt gợi tình mang theo ý hủy diệt cũng không hấp dẫn được Quân Sâm của tôi.

Đến khi nhân vật thứ 3 xuất hiện, tôi đã không thể tiếp tục bình tĩnh. Cánh tượng tươi đẹp, người xe như nước qua lại trên đường. Xe thể thao đỏ, dòng người với trang phục đủ màu sắc…. Kiện trang phục tối màu của tôi cứ như vậy xuất hiện đột ngột giữa bới cảnh tươi vui, hoàn toàn khơi gợi bối cánh nhân vật, thậm chí còn rất thu hút sự chú ý của mọi người.

Khuôn mặt tôi trong đoạn quảng cáo vốn khá mờ nhạt. Thực ra, là không rõ ràng sơ với những gì tôi tưởng tượng, thậm chí bộ ây phục thời thượng cũng mờ nhạt theo. Nhưng vẻ mặt tôi tựa hồ có chút không yên lòng, lại có chút mê hoặc bởi khung cảnh không thích hợp này. Ánh mắt tôi lần nữa dừng lại ở một người xa lạ, tùy tiện, lơ đãng và khinh suất. Tôi không biết làm sao đạo diễn lại bắt được khoảnh khắc này, chính tôi cũng không ngờ ánh mắt mình lại biểu hiện vẻ không kiên nhẫn rõ ràng như thế. Hệt như cảnh tượng thanh bình trước những cơn giông bão, thẳng đến khi anh xuất hiện—

Một thân phục trang xanh thẫm, cao quý tự do, kiện chăng choàng trên cổ tao nhã theo chiều giớ, vẻ mặt thản nhiên mang theo ý lười biếng kia, mỗi động tác giơ tay nhấc chân của người nọ đều mang theo vẻ gợi cảm tùy hứng. Vừa đủ để bộc lộ cá tính không thể chối cãi. Sau đó, anh nhìn về phía tôi, cười nhẹ, trước kia tôi cũng không phát hiện ra anh cười với tôi. Nhưng cảnh trong quảng cáo lại rõ ràng là một nụ cười, dù nhẹ như gió thoảng vẫn mang theo vẻ thân thiết có thể nắm giữ mọi tâm hồn. Kết hợp với lời thoại “nháy mắt động tinh, linh hồn trác tuyệt” lại làm cho người khác dị thường rung động.

Tôi không phủ nhận, đạo diễn và người quay phim quả thật rất giới, bọn họ chọn góc nghiêng 45 độ để diễn tả biến hóa ngắn ngủi của tôi. Đầu tiên là ánh mắt thiêu đốt, sau đó lại đến dục vọng thiêu đốt, những chuyển biến này quả thực rất phấn khích. Không biết là đoàn phim chuyên nghiệp hay do tôi nghiệp dự, tôi hoàn toàn không thể che dấu ánh mắt chấn động ngây dại vào phút ấy. Khi nhìn thấy Quân Sâm sáng chói trước mặt, ánh nhìn lúc ấy có thể hé lộ nhiều tình tự. Âm nhạc lồng ghép còn mang theo tiết tấu tim đạp bất biến, còn có tiếng thở dài đầy tính ý, tâm tình bỗng trở nên gay gắt, hệt như cảm giác thị huyết khi thấy con mồi, theo không khí đều hoàn toàn hé mở…

Ánh mắt rối rắm của tôi kéo dài hơn dự tính, hơn nữa lại đặc tả khuôn mặt của tôi và anh. Thực sự quả mức mãnh liệt. Chỉ trong vài giây ngắn ngũi, nhưng mọi lời mời mọc nhiệt tình, thăm dò, dụ dỗ, mê hoặc, trầm luân đều hiển hiện, càng ngắn lại càng cô đặc. Khuôn hình dừng lại nơi mặt tôi, ánh mắt lại toát lên vẻ vui sướng mà kinh hoảng. Giờ khắc này, tôi hiểu hết dụng ý điên cuồng của tên đạo diễn.

Tôi vốn nghĩ đoạn quảng cáo sẽ rất nhẹ nhàng, dù sao tôi với Quân Sâm cũng không chạm mặt trong phim. Nhưng tôi sai lầm rồi, gã đạo diễn đã nhìn thấu tất cả, hơn nữa còn có cả ví dụ minh họa sống động. Phút chốc tôi lại trở thành diễn viên đại tài. Chẳng trách lại nhận về 100 nghìn đô, chưa bao giờ tôi nghĩ việc kiếm tiền có thể dễ dàng như vậy.

Tôi nhìn chằm chằm ánh mắt mất tự nhiên của mình trong phim, ngây ngốc trong chốc lát rồi mới tắt đoạn quảng cáo đi. Càng ngày tôi càng khẳng định, việc không hợp tác với Peter là một quyết định sáng suốt. Tôi nghĩ Quân Sâm cũng đã nhận được “món quà” bất ngờ này rồi, không biết anh nghĩ gì.

Có lẽ do chột dạ, tôi không thể mạo muội tìm hiểu rating của đoạn quảng cáo, chỉ mong muốn người xem không đủ tinh tế để nhận ra mọi tình tự trong tôi. Nhung tôi có thể tưởng tượng được hiệu quả của đoạn phim mang đến, nếu không phải đã biết trước, có lẽ tôi cũng cảm thấy trở thấy nam khan.

Lúc bắt đầu, tôi không hiểu đoạn quảng cáo này sẽ ảnh hướng bản thân như thế nào. Phần vì quá bận rộn nên tôi cũng không để tâm nhiều. Nhưng hiện tại, tôi chỉ lo việc này mang đến không ít phiền toái. Đôi khi, con người ai cũng đeo theo những trách nhiệm không thể trốn tránh, chúng là hiện thực. Nếu phương thức biểu đạt sai lầm, bản thân cũng có thể sữa chữa. Là người, ai cũng có những khiếm khuyết, nhưng thoạt nhìn, ai cũng nghĩ tôi không có điểm yếu nào. Điều này do thái độ sống mà thành, mà thái độ của tôi, là tin tưởng và được tinh tưởng. Ở một thời điểm nào đấy, tôi cũng cần được giúp đỡ, dù là tinh thần hay vật chất. Trước kia không ai sẻ chia, nhưng hiện tại đã có người bắt đầu là vướng bận của tôi, cảm giác tràn ngập áo diệu này cũng không tệ.

Vào đêm đó, tôi nhận được điện thoại của anh: “Cảm giác như thế nào?”

– “Anh biết rồi còn hỏi” 

– “Với Peter, anh nghĩ anh ta rất có mặt nhìn người”. 

– “Anh là đang khen em hay khen hắn?”. Nghe xong lời anh, tôi lập tức cảm giác bị bỏ rơi.  Cuộc sống vốn là những chuỗi sự kiện mình không mong muốn mà tạo thành, việc này cũng không ngoại lệ.

– “Người xứng đáng với lời khen của anh không nhiều lắm”. 

– “Vĩ cuồng, không phải anh đang nói đến mình đấy chứ?”. 

– “Sắp tới anh sẽ sang Canada, hai tuần sau, có thể sẽ quay về gặp em”. Anh đột nhiên hạ giọng, “Chấn Hàm, mỗi đêm anh đều nhớ em. Chỉ cần nghĩ đến, tinh thần sẽ lập tức hưng phân ngay, thật đúng như loại thuốc kích thích tuỵệt diệu”.

Mặt tôi có chút nóng: “Em ở đây cũng không có dược liệu đặc trị cho anh”. Tôi nghe tiếng anh cười rộ lên.

Khi đến một thành thị xa lạ, bạn rất khó lí giải được nó, dù đã lưu lại một thời gian dài, bạn cũng sẽ có lúc cảm thấy nó thật xa lạ đến mức mình chả hiểu gì về thành phố này. Thật giống như cuộc đàm phán vào chiều hôm sau của tôi. Trong khung cảnh mặt đối mặt tưởng chừng không có phần thẳng, tôi lại lần nữa giành được lợi thế. Cho nên tôi chọn cho mình một góc ngồi nhìn ra bến tàu để tận hưởng cuộc sống thị dân.

Đây là nơi ngập tràn hạnh phúc ở San Francisco. Giao lộ giữa đường Jefferson và Taylor bán rất nhiều hải sản tươi ngon, quảng trường đỏ rực màu cua, hệt như bản thân lạc vào một xứ sở xa lạ. Tôi từng cùng Quân Sâm ngồi nơi này mà thưởng thức mĩ vị. Sau đó lại cùng nhau đi tham quan bảo tàng tượng sáp do các nghệ nhân đường phố tạo nên. Đội thuyền buồm nổi tiếng của thành phố cũng là một địa điểm không thể bỏ qua. Ngồi trên du thuyền, nhâm nhi li cà Ireland, chắc chắn cuộc sống không còn gì tốt đẹp hơn. Đúng rồi. Quân Sâm rất thích món hàu ở đây, anh từng không do dự mua thêm một hộp hàu về biếu dì Trương.

Lúc tôi đi vào bến tàu, đội tàu đang tiến hành nghi thức khánh thành, các ngư dân vẫn thông qua phương thức kéo buồm để biểu đạt lòng thành. Tôi nghỉ chân chốc lát, sau đó liền hướng vào viện bảo tàng nghệ thuật dân gian Fort Mason mà đi, tôi và Quân Sâm đều yêu thích các tác phẩm nghệ thuật đương đại của các nghệ sĩ dân tộc thiểu số ở đây. Đặc biệt là nghệ thuật Latvia và tranh Etiopia.

Trước kia, tôi không có nhiều thời gian thích tưởng thức thì đi thưởng thức, nhưng hiện tại, nội tâm ít nhiều lại thay đổi, tôi có thể nhẹ nhàng tận hưởng cuộc sống giữa lòng thành tị, cũng có thể yêu một người không mục đích. Không biết điều này được xem là thông minh hay ngu ngốc.

Xốc lại tâm tình, lướt qua hàng cây, tôi lại quay về công ty chinh chiến.

Quay về hiện thực, đoạn phim quảng cáo kia vẫn là phát huy tác dụng, phi thường xui xẻo, chỉ chưa đến một ngày, tôi liền vinh quang trở thành thận tượng của đồng nghiệp nữ trong công ty. Na hôm sau, điện thoại của phòng thư kí không ngửng đổ chuông. Đến mức Lị Lị phải gỡ một line điện thoại tư vấn. Ban biên tập cũng lục đục có người “trách cứ” sếp, tôi mới vừa cùng David đi ứng phó một công ty đầu tư Nga trở về, vừa vào đến công ty đã tao ngộ với cơn bão.

– “Ơn Chúa, giám đốc, mời anh ra mặt mà quét sạch quân thù đi”. Lị Lị hô to cứu mạng, “đã có 7 đại gia truyền thông, 4 đại gia truyền hình gọi điện bày tỏ hứng thú với nam diễn viên trong đoạn quảng cáo. Đương nhiên, việc tìm hiểu thân thế anh cũng không phải khó khăn gì, nên khứu giác linh mẫn của giới truyền thông đều đánh hơi được. Làm tôi không biết phải ứng phó như thế nào. Úc, đúng rồi, bọn họ nói đoạn quảng cáo kia— là duy mĩ tuyệt đối”. 

– “Lời bình này cũng không tệ”. 

– “Haha”. Lị Lị nhìn bộ dáng anh hùng sa cơ của tôi, còn cười đến thư sướng, “tuyệt đối không tệ”. 

– “Phiền cô pha cho tôi tách cà phê, tôi sẽ ngẫm nghĩ xem làm thế nào đánh đuổi bọn họ”.

– “Được, tốt nhất anh nên giết một người để răn trăm người”. James tiếng vào thuận miệng tiếp thêm một câu.

Tôi ngồi xuống xoa trán: “Peter đã hạ quyết tâm, tái dằn co một tuần, làm cho bọn họ hiểu được ý bên mình. Nếu mọi chuyện không thay đổi, tôi cũng chỉ có thể dùng dao sắc chặt đay rối”. 

– “Oa, anh thực có quyết tâm “Thát Sát” của tráng sĩ xưa?”. James luôn luôn là người hiểu được ý nghĩ của tôi.

– “Thế giới hiện tại đều tự do, nhưng khi đã bị động trong thời gian dài, ai có thể đứng ra đương đầu với giông bão? Vấn đề căn bản chỉ là, có hứng thú cũng không thể tiếp tục, tôi quả thực đã mệt hết sức”. Thuận tiên lại nói ra tin tức ửng hộ sĩ khí, “vừa rồi, khách hàng mới có quan hệ không tồi, có thể mang về cho chúng ta vài hợp đồng thiết kế mới”. 

– “Đấy mới đúng là khí phách của ông chủ, hoàn toàn không có ý định đổi nghề vì khoản thù lao kếch xù, dù gần đây quanh anh có rất nhiều lời đồn”. James bắt đầu vui đùa.

– “Tôi thế nào lại bỏ nghiệp sai sử các cậu? Muốn tôi nghỉ, 20 năm sau hãy nói tiếp”. 

– “Thực giống như tù chung thân”. 

– “Đừng quên ai là người cho cậu tương lai và các chính sách ưu đãi xã hội”. 

– “Lời này thật ác độc, anh sau này sẽ phải trả giá đại giới”. Sau đó lại hé ra một thiệp cưới trước mặt tôi, vẻ mặt đầy giảo hoạt, “được, giờ là lúc anh thể hiện tư cách ông chủ đây. Vợ sắp cưới của tôi thích nội thất Ikea, hoặc anh cũng có thể chọn vài thương hiệu nội thất khác, ví như Lagostina hoặc tương tự”. 

– “Cảm ơn lời gợi ý của cậu”. Tôi bừng tỉnh đại ngộ, tao nhã cười nói, “nguyện ý vì Cát Liên Na xinh đẹp mà cống hiến sức lực”. 

James là người thông minh phóng khoáng, cậu ta rất dễ tính, nên việc có được hạnh phúc cũng không lạ lùng gì. Khó trách cậu ta và bạn gái đã quyết định nhanh như vậy.

Hai giờ sau, tôi đã ngăn chặn mọi ý tứ quan tâm của các công ty truyền thông, cũng tỏ vẻ không hứng thú với lĩnh vực diễn xuất. Nhưng vẫn có đến 3 công ty kiên trì mời tôi phỏng vấn, tôi cần phải vận công hơn nữa để từ chối.

Nhưng Quân Sâm đang ở Toronto quảng bá cho quỹ từ thiện cũng không thông cảm cho tôi, anh thế nhưng vào một buổi chiều 2 ngày sau, lại công khai mối quan hệ khi được hỏi đến, bằng phẳng mà trầm tĩnh nói: “Đúng vậy, như mọi người chứng kiến, cậu ấy là người thân thiết nhất với tôi”.

Những lời này có lực sát thương nhanh như vận tốc ánh sáng, không quá nửa ngày đã vượt ngàn dặm rời vào tai tôi, đây lại là một lần “thông báo tình thân” khác, lại là một cú nổi khác. Lời nói như vậy, thực dễ dàng làm người ngoài suy diễn nhiều ý tứ khác nhau, phản ứng đầu tiên của tôi là— ngu ngốc.

Kỳ thật cách mỗi ngày, chúng tôi đều gọi điện cho nhau. Nên hôm nay tôi thừa nhận có chút không hài lòng, không phải vì những lời không cẩn thận kia của anh, mà là tôi đang lo lắng cho anh. Dù sao tôi cũng không muốn bản thân mình sẽ tổn hại đến hình tượng của anh. Nhưng chỉ có mình anh, dù thẳng thắn thành thực thế nào, thì cũng là Hoắc Quân Sâm không tì vết trong long công chúng. Nhưng dư luận có thể đưa anh lên, thì cũng có cách để dìm anh xuống – đây là vòng quần hoàn lẩn quẩn không bao giờ mất đi trong quy luật sinh tồn.

– “Anh chẳng lẽ không có cách nào diễn đạt uyển chuyển một chút?” 

– “Vì thế nên Jack và Ngũ Địch cũng phiền não theo”. Đây chính là người đại diện và stylist riêng của anh.

– “Quân Sâm, anh cố ý”. 

– “Xin lỗi, Chấn Hàm, anh không muốn tổn hại đến cảm xúc của em, nhưng anh là kìm lòng không được”. 

Tôi than nhẹ một tiếng: “Người nhà chúng ta cũng sẽ nghe được đoạn phỏng vấn này”. 

– “Ừh, anh đã chuẩn bị tâm lý rồi”. 

– “Không biết là tốt hay xấu, tóm lại, em cũng không có ý trách cứ anh”. Tôi biết chúng tôi đã có được những tiếng nói chung nhất định, “khi gia tộc đã phát hiện ra mọi chuyện, em và anh sẽ không thể nào quay về như trước kia”. 

Anh cười cợt: “Ân, em quan tâm vấn đề đó sao? Anh chỉ nghĩ muốn chúng ta ở cùng một chỗ”. 

Con người đều có những khoảng không tự do nhất định, để không có bất kì điều gì có thể xâm phạm. Nhưng cũng không hẳn là chuyện tình cảm. Chỉ cần truyền thông không khai thác mối quan hệ “anh em” của tôi cùng Quân Sâm, chúng tôi về sau sẽ bảo vệ bí mật nội tâm của mình, hi sinh một phần cuộc sống, thì có thể bảo vệ được mối quan hệ này.

Những lời phản đối không thể tách chúng tôi ra, nhưng lại ảnh hưởng không nhỏ đến tương lai. Chúng tôi không thể vì một vài lý tưởng hão huyền mà phá hỏng cuộc sống của mình. Thực ra, chúng tôi rất yêu ớt. Không muốn chống lại thế giới, cũng không có khả năng này. Chẳng qua chỉ đơn giản muốn bảo vệ một phần bí mật nhỏ nhoi, để chúng không bị xâm lấn và ôm nhiễm.

Chướng ngại của chúng tôi không phải là vấn đề “đồng tính”, hay “anh em” mà chính là những lời phản đối của người nhà. Tôi và Quân Sâm không muốn rơi vào một cuộc khẩu chiễn hỗn loạn, không muốn một vài nguyện vọng đơn giản nhất cũng bị luân lý đeo gồng xiềng đục khoét, chúng tôi thầm nghĩ sẽ giữ lại và bảo hộ tấm chân tình của nhau. Mọi thức khác đều không quá quan trọng.

Vài hôm sau, Quân Sâm nói cho tôi biết, anh đã hoàn thành xong nhiệm vụ tuyên truyền tại Vancouver, cùng A Tề thuận lợi khởi hành về HongKong.

Ngay lúc cần liên lạc, tôi lại mất liên lạc với Quân Sâm. Vốn tưởng khi hạ cánh an toàn, có nhiều việc cần giải quyết nên 3 ngày sau tôi mới gọi điện. Nhưng anh vẫn bặt vô âm tín, tôi cảm thấy khác thường, cũng bắt đầu lo lắng.

Điện thoại anh vẫn tắt máy, tôi cũng có gọi cho A Tề, nhưng không được. Hành tung của tiểu thư Hoắc gia khá mập mờ, tôi thậm chí đã gọi điện cho mẹ, nhưng nàng vẫn không trả lời. Người một nhà thường có những cách hành xử giống nhau, tuy không nghe được tin tức xấu nào, nhưng sau vài này tâm thần bất định qua đi. Tôi là kiềm chế không được về book vé về HongKong cuối tuần. Tôi thừa nhận, những chuyện liên quan đến Quân Sâm, tôi thường rất dễ mất kiên nhẫn, hiện tại, tôi lại mãnh liệt cảm thấy bất an, không thể bình tĩnh nghĩ ra chủ ý khách quan nào, chỉ có thể tùy ý để những suy nghĩ hỗn độn chiếm lĩnh đại não.

T ôi dự cảm có việc không lành, nhưng cũng không dám nghĩ nhiều. Chỉ có thể về tận nơi để xác nhận tình hình, điều này làm tôi vô cùng hoảng sợ. Tôi chỉ muốn lao đi tìm kiếm thân ảnh anh, một khắc khi, tôi đã hiểu rõ lòng mình. Mà giờ phút này, tôi không muốn nhấm nháp cảm giác mất mát, không bao giờ…. muốn như vậy nữa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.