Nhiệt Hạ

Chương 4



Lần này quả thực là bữa tiệc gia đình danh kì phù thực, mẹ thích đồ ăn Thái Lan, thế là mọi người hòa thuận vui vẻ chọn món Thái. Tuy tôi có chút không quen việc phải khắng khít thân mật với ‘người nhà’ chỉ gặp qua một lần, nhưng cũng không cảm thấy quá miễn cưỡng 

Thẳng đến khi thức ăn chuẩn bị sẵn sàng, Hoắc Quân Sâm vẫn chưa xuất hiện, hắn vắng mặt làm tôi nhẹ nhõm nhiều, ít nhất có thể cam đoan bản thân không biến sắc diễn xong vở kịch họp mặt hôm nay. Tôi thừa nhận, qua một đêm kia, tâm tình tôi trầm ổn bắt đầu dao động, tựa như thực vật sinh trưởng, có chạy trốn hay làm gì cũng cảm thấy bất an….

Đối phương từ giờ trở đi, đã không phải là người xa lạ, với tình hình hiện tại, hắn cùng tôi hoặc nhiều hoặc ít cũng có quan hệ gia tộc. Sau đó, tôi lại hiểu ra, màn ‘ngoài ý muốn’ kia phát sinh từ chính bản thân mình, tôi đã phong lưu không đúng chỗ, cũng trêu chọc đến người không nên động đến. Bóng ma áy náy nhất thời rất khó thoát khỏi, tôi chỉ có thể tận lực điều chỉnh tâm tình mà quên đi, đây là cách duy nhất

Kì thật, cũng không phải tôi không đủ lí tính kiềm chế, chỉ là hiện tại có vài vấn đề phát sinh không thuận lợi như mong muốn, huống hồ tôi không phải kẻ không hiểu nhu cầu bản thân, không hiểu giới hạn của mình

Bữa cơm này có mời thân hữu nhà họ Hoắc–là một nhà thương nhân Chu Kiến Lâm ba người, trên bàn cơm, Hoắc Lai Sĩ không ngừng khen ngợi tôi, điều này khiến mọi người dùng cơm cùng nhau phụ họa. Con gái Chu Tình nhà họ Chu mời rượu tôi, hành động tương đối can đảm

Nàng vừa tao nhã pha chế các loại tương cùng gia vị, vừa chủ động đến ngồi bên cạnh: “Chấn Hàm, nghe nói trước kia anh học thiết kế, sao lại khởi nghiệp làm truyền thông?”

Ngại cha mẹ hai bên, tôi cũng ứng phó: “Kì thật đại đa số các lĩnh vực không phải không liên quan nhau, huống chi, bạn bè làm ăn trong giới truyền thông của tôi cũng có mặt mũi, tự nhiên sẽ làm được. Khi áp lực dựng nghiệp giảm xuống, khi hết thảy đi vào quỹ đạo, tôi liền cảm thấy truyền thông không phải là lĩnh vực quá khó”. Tôi luôn thành thật, nam nhân không thể quá cao ngạo, nhưng cũng không thể bỏ qua cơ hội gia tăng danh tiếng

– “Việc này chứng minh Chấn Hàm anh rất khéo léo”

Tôi cười: “Vẫn là lần đầu tiên tôi nghe người khác đánh giá mình như vậy”. Bất quá, thực khách quan

– “Tôi ở Pháp học mĩ thuật tạo hình ba năm, một chút tiền đồ đều không có”

Khó trách khí chất tuyệt hảo đến vậy, nhưng tôi biết những nữ tử có gia thế như Chu Tình, nói cho có vậy thôi, chắc chắn yêu cầu về sự hoàn mĩ của nàng cao hơn bất kì kẻ nào

Sau đó nàng hỏi: “Nghe nói ngày mai anh bay về Mĩ Quốc?”

– “Đúng vậy, công ty có việc cần tôi giải quyết, tôi chỉ có thể chấm dứt chuyến viếng thăm HongKong, hôm nay đặc biệt đến để tạm biệt mọi người”

– “Nếu có dịp đến San Francisco, tôi có thể ghé thăm anh không?”. Ý tứ rõ ràng, làm nam nhân phải thức thời, quan trọng hơn là phải thành tâm thực ý nhận lòng tốt của các tiểu thư

– “Đó là vinh hạnh của tôi a”

Chu Tình bị chọc cười, tôi cũng phát hiện Hoắc Quân Tề vẫn ‘theo khuôn phép cũ’, ngồi bên cạnh nghe đoạn đối thoại rồi tự cười trong tối, nàng còn thừa dịp mọi người không chú ý liền tà mắt liếc tôi, hạ giọng chế nhạo: “Nhân khí cực vượng a Chấn Hàm, tất cả đều tăng cấp lũy thừa, có hi vọng đột phá cao”

Tôi bị tính hài hước của nàng cuốn hút, cử chỉ không khỏi thả lỏng chút ít

Đột nhiên, A Tề quay đầu vẫy tay, bên ngoài một người trẻ tuổi khinh nhượng bước vào: “Anh Tiễn, anh sao lại không thông báo gì? Kì cục!”

Một đại nam hài vững vàng đến cạnh bàn ăn, cung kính chào hỏi trưởng bối xong, tủm tỉm cười: “Là A Sâm đã phê chuẩn”

– “Hay lắm, anh cư nhiên thông đồng với anh trai”. A Tề đứng lên thân mật nắm tay hắn, rồi mới giới thiệu với tôi: “Chấn Hàm, đây là Tiễn Vĩnh, bạn trai tôi”

– “Xin chào”. Chúng tôi bắt tay thăm hỏi

– “Khó trách A Tề nói nàng vớ được một người anh trai xuất chúng, đắc ý không thôi”. Tiễn Vĩnh giễu cợt bạn gái. Cô gái giàu có tốt đẹp nên tìm một nam nhân tương xứng, có đôi khi, đời sống vẫn còn chút công bằng

– “Quân Sâm đâu? Sao giờ còn chưa thấy nó đến? Vốn bảo 8h sẽ đến mà”. Mẫu thân ngoài ý muốn ngắt lời

– “Cậu ấy nhờ con đến giải thích với mọi người, hình như ở đại học có việc gấp cần cậu ấy về hỗ trợ”

– “Anh ấy thực không hiểu chuyện, cũng không tự mình thông báo, gần đây anh ấy đều thần bí như vậy”. A Tề hơi bất mãn, “Tình cảm gia đình không quan trong bằng trường học?”

– “A Tề!”. Tiễn Vĩnh tốt bụng ngăn những lời nhạy cảm của bạn gái

Lúc này điện thoại tôi đổ chuông, tôi nhìn dãy số xa lạ trên màn hình, thế là đứng lên đến bên cửa sổ bắt máy: “Uy, xin chào”

– “Là tôi, Hoắc Quân Sâm, bây giờ tôi đang ở bệnh viện Mã Lệ, hai mươi phút sau sẽ giải phẫu, cậu có thể đến đây không?”

– “Cái gì?! Anh ở bệnh viện….”

Hắn nhanh chóng ngắt lời tôi, “Đừng ồn ào, tôi không muốn cha tôi và A Tề biết”

– “Có chuyện gì sao?”. Nghe giọng nói, tôi nghĩ hắn vẫn còn rất thanh tỉnh, nhưng hai từ ‘giải phẫu’ làm tôi lo sợ, “Bị thương nghiêm trọng đến phải giải phẫu?”

– “Thực dài dòng, rốt cuộc cậu có đến không? Không đi cũng được, dù sao ngày mai cậu cũng sẽ bay”. Nói xong liền dập máy, để lại tôi kì diệu khó hiểu nhìn màn hình di động

Tôi thong thả quay về chỗ ngồi, ngoảnh mặt làm ngơ cuộc nói chuyện vừa rồi, dần dần, vẫn là do dự, là một loại cảm giác không rõ ràng, nhưng tôi vẫn rõ ràng mình chán ghét kiêng dè người nào đó, nhưng không thể bỏ qua. Xuất phát từ sự quan tâm với ‘người nhà’, theo lí tôi nên tỏ vẻ quan tâm gì đó. Nhưng tình huống trước mắt, tôi không muốn trước khi bay còn xuất hiện sự kiện bất lương chậm trễ lịch trình. Theo kinh nghiệm, ít tiếp xúc với Hoắc Quân Sâm là chuyện tốt, miễn cho bản thân lại tức giận

Không biết có phải tôi quá nhạy cảm không, mỗi khi tôi cùng hắn trò chuyện luôn luôn lóe ra chút ý tứ, không ngờ tai họa lại ngầm nổi sóng

Đợi người làm dọn bàn xong, tôi đột nhiên ngồi không yên, nhưng cũng không thể bất chấp tất cả, không thể vì nôn nóng mà phá vỡ nguyên tắc làm việc của mình, cho nên tôi viện cớ rời đi trước. Cha mẹ Hoắc cũng xem như văn minh tiên tiến, không ép tôi tiếp tục ngồi lại

Tôi không biết bệnh viện Mã Lệ ở đâu, hỏi hai vị tuần cảnh bên đường, đến nơi đó đã là 40 phút sau. Tại quầy tiếp nhận bệnh nhân, tôi liền tra ra tên Hoắc Quân Sâm, y tá có vẻ còn chưa hiểu tình huống này

– “Anh ta bị thương gì vậy?”. Ngữ khi của tôi đại khái lơ đãng biểu lộ chút khẩn trương ngoài ý muốn

– “Ngài là người nhà Hoắc tiên sinh?”

– “Ách……”

– “Anh ta bị dao đâm vào cơ thể, mới vừa phẫu thuật xong, tay trái khâu tám muỗi, nhưng không ảnh hưởng gì đến xương cốt, thực sự là trong họa có phúc”

– “Sao lại xảy ra chuyện như vậy?”

– “Hoắc tiên sinh hăng hái làm việc nghĩa, đuổi theo một tên cướp, kết quả đối phương có ba đồng bọn, còn mang dao trong người……”

Với tôi mà nói, lí do này thật—mới mẻ

Trước kia chỉ có các bộ phim hành động Hollywood mới xem được cảnh rượt đuổi tội phạm, nếu là ẩu đả bình thường, tôi có thể cười ha ha nhìn hắn đau đớn. Nhưng hiện tại là hắn trừ bạo an dân, kì thật nói tôi không có chút xúc động nào là giả dối

Tôi bất đắc dĩ hít sâu một hơi, không nói lời nào đi vào phòng bệnh, cuối cùng vẫn là họa không tránh được

Trên băng ghế dài ngoài hành lang bệnh viện, tôi liếc mắt đã thấy Hoắc Quân Sâm, hắn im lặng ngồi, áo tán loạn, quần bò bẩn, tóc hỗn độn, môi nhếch lên, mắt quật cường, hình dáng tuấn dật, giờ phút này, vì trầm mặc mà lộ ra vài phân u buồn tao nhã. Vì mất máu quá nhiều, hắn chau chau mày, tà khí cùng vẻ cường ngạnh, giờ phút này vì cánh tay quấn vải mà có vẻ dị thường nhu hòa

Hoắc Quân Sâm, tại sao mỗi lần phải bày dáng vẻ khác nhau cho tôi xem? Đa tài cũng có mặt chân thật, vậy mặt nào của hắn là thật? Tôi không khỏi tự giễu nghĩ thầm: Nếu hắn là một nữ nhân xinh đẹp, tôi đại khái nên vì việc này mà thác loạn. Cho dù chỉ đối mặt nam nhân này, cũng làm tôi thật đau đầu, tôi vì hắn một lần lại một lần đột phá điểm mấu chốt, lũ lượt vi phạm lệnh cấm kị, vừa mới nghĩ sẽ không chạm mặt kẻ kia, bây giờ lại tự nhiên xuất hiện ở bệnh viện, thực sự gặp quỷ!

Hắn cảm giác được tầm mắt tôi đang quấy nhiễu, chậm rãi ngẩng đầu nhìn sang hướng bên này, vừa thấy tôi hắn liền nao nao, lại lập tức khôi phục biểu tình nhàn nhã như đang tản bộ, tựa hồ hoàn toàn lơ đểnh sự xuất hiện của tôi, hệt như sự có mặt của tôi là dư thừa. Vừa rồi là hắn gọi điện cho tôi, nhưng vì sao hắn lại gọi tôi? Hắn không phải là không biết, tôi một mực tránh mặt hắn, đồng thời là người lí trí cực điểm đấy chứ?

– “Cậu không phải ngày mai phải về Mĩ Quốc? Sao còn có thời gian chĩa mũi vào?”. Đợi tôi ngồi xuống bên cạnh, hắn liền mở miệng

– “Anh nghĩ tôi tình nguyện đến?”

– “Xem như tôi nói bậy đi”. Hiếm khi hắn nhận thua, tôi thật có chút không muốn nói tiếp

Tôi nhìn vết thương trên tay hắn: “Anh thường bị thế này đi?”

– “Hừ, cậu cũng thật hài hước”. Hắn quét mắt liếc tôi một cái, “Hiện tại không sợ tôi?”

– “Tôi vì sao phải sợ anh!”. Ở gần hắn, tựa hồ vĩnh viễn tôi không thể tâm bình khí hòa

– “Không thừa nhận cũng được”. Hắn đứng lên

Ba cảnh sát hỏi thăm bác sĩ, liền yêu cầu Hoắc Quân Sâm về cục cảnh sát hợp tác lấy khẩu cung, nguyên lai hai tên cướp trong đám người đâm hắn là tội phạm cướp bóc hành hung tái phạm nhiều lần, lần này chạm trán Hoắc Quân Sâm hăng hái hành hiệp trượng nghĩa, xem như vận số đã hết

Rời khỏi cục cảnh sát, đã gần 11h khuya

– “Anh không thể lái xe, tôi đưa anh về”

– “Bây giờ tôi về, người trong nhà sẽ rất ngạc nhiên, đưa tôi đến khách sạn đi, thuận tiện ăn bữa khuya”

– “Đi đâu bây giờ?”

– “Cậu ở khách sạn nào?”

Tôi bất đắc dĩ nhấn ga, cũng không lôi thôi dài dòng. Trong xe dị thường yên lặng, tôi cũng không hiểu vì sao lần nào gặp hắn cũng trong trường hợp kì quái, hơn nữa mỗi lần đều chật vật làm nổi bật tâm lí nhân vật

Đến khách sạn Lệ Gia, hình tượng hắn liền làm bảo vệ và quản lí khách sạn chú ý, tôi trình chứng minh thư cho lễ tân, đang định đặt phòng cho hắn, thì hắn lại nói: “Tôi ở cùng phòng vị tiên sinh này, cảm ơn”

Tôi không muốn thất thố, chỉ có thể dẫn hắn lên đầu đổi trang phục và đạo cụ

– “Anh dũng cảm bắt cướp, có phải hay không sẽ đạt được huân chương ‘công dân ưu tú’?”. Tôi chỉ là muốn khuấy động chút không khí

– “Cáp, nếu cậu thích, tôi hai tay dâng tặng”. Hắn lấy Whiskey trong tủ lạnh, hớp một ngụm

– “Anh đêm nay—phải ở lại đây?”

Biểu tình hắn lúc này có thể hình dung bằng hai từ ‘tà ác’: “Sao vậy? Sợ tôi ăn cậu?”

Tôi xoa xoa trán, gắng sức bảo trì tính nhẫn nại: “Tôi phải nói ba chuyện. Thứ nhất: hoàn toàn quên chuyện đêm đó, đó chỉ là nhầm lẫn. Thứ hai: chúng ta có nghĩa vụ kiềm chế đại não và chân tay mình, không cần tiếp tục có phản ứng bất lương. Thứ ba: tất cả đều là người trưởng thành, đừng nói những lời không rõ ràng dẫn đến hiểu lầm”

Hắn nghe xong, chính là không sao cả khẽ cười một chút: “Có vẻ cậu hợp với nghề luật sư”. Hắn đi vào phòng tắm

Tôi nhắc nhở hắn: “Anh đang bị thương”

– “Tôi sẽ cẩn thận miệng vết thương. Không biết nam nhân hưởng thụ như cậu, có quần bò đã dùng không?”

Đợi hắn choàng khăn tắm đi ra, liếc mắt thấy hai chiếc quần bò tôi đặt trên sô pha, nhãn tình sáng lên, cầm lấy: “Lee cùng Issey Miyake bản limited toàn cầu, sành điệu a”. *Thực ra ở Mĩ Mẽo, nổi tiếng nhất là jeans Lee và True Religions, ‘limited editon’ aka phiên bản sản xuất có số lượng thường là dưới 1000 sản phẩm, đương nhiên giá cũng sẽ hơn bản thường aka ‘original edition’ mình nghĩ mọi người cũng biết cả rồi^^;;*

– “Không rõ size của anh, mặc thử đi”

Hắn hào phóng cởi bỏ khăn tắm, lộ ra đường cong hoàn mĩ, băng gạc trên cánh tay đối lập nhìn đến rợn người. Tôi thoáng dời mắt né tránh, hắn cứ nhiên liền chưa mặc quần bò… tâm lí học có nói, những người như vậy tính cách phi thường tùy tiện, thật ra tôi đã lĩnh giáo rồi, nên không dám tiếp cận nữa. Tôi quay đầu vào phòng ngủ sửa sang hành lí, hắn lại theo vào

– “Cậu thực sự là gia khỏa không thành thực”

Tôi không dừng động tác, liếc xéo hắn: “Anh không có tư cách nói thế”

– “Thân thể cậu thực sự không nhớ tôi chút nào?”

Tôi nổi giận: “Nếu anh nhất định phải biết đáp án, tôi nói cho anh, lần đó bất quá là duy nhất! Tôi đã quên sạch, anh chẳng lẽ còn muốn gì nữa? Anh đang trêu đùa tôi sao? Tại sao phải chạm vào vết sẹo khiên cả hai đều cảm thấy xa cách và khó khăn?”

– “Cậu cảm thấy hết thảy chỉ là vết sẹo ngoài ý muốn?”. Hắn nhíu mày nói, “Đỗ Chấn Hàm, đêm đó rất—bất khả tư nghị, cho nên tôi vẫn nghĩ mình có thể tiếp tục. Là tôi tự cho mình đúng, nếu có gì sai, tôi nói câu ‘Sorry’ với cậu, sau này cũng sẽ không tùy tiện đa tình nữa”

– “Anh…..”. Biểu tình của tôi co quắp chưa tùng có, “Sao có thể vậy? Chúng ta—“

– “Quên đi, chuyện không thể nói thì đừng nói thêm nữa, tôi không nên khó dễ cậu, cũng không nên ở lại đêm nay”. Hắn đột nhiên tiến đến ôm tôi một chút: “Sau này sẽ gặp lại”

Hắn xoay người rời đi, để tôi ngây ngốc đứng lại không tiêu hóa nổi lời hắn, càng không biết mọi chuyện bây giờ là thế nào, Hoắc Quân Sâm…….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.