Nhiễu Giường Làm Trúc Mã

Chương 12: 12: Kia Là Con Của Chúng Ta





Một đêm này Thẩm Trúc ngủ cũng không ngon.

Y đêm qua xem không ít hồ sơ từ hình bộ mang về, mãi đến khi trời sáng mới nghỉ ngơi
Sự tình xảy ra trong quá khứ được xử lý rất sạch sẽ, Thẩm Trúc cũng không phát hiện cái gì kỳ lạ ở trong đó, ngược lại không tự chủ được mà nhớ lại rất nhiều chuyện đã qua.

Chờ đến lúc mở mắt, mặt trời đã lên cao.

Thẩm Trúc ngồi dậy, nhìn quang cảnh xung quanh vừa xa lạ vừa quen thuộc, chợt sửng sốt một lúc thật lâu mới phục lại hồi tinh thần.

Đúng nha, y đã chuyển tới nhà Lý Giác.

Tuy rằng Thẩm Trúc đối với bên ngoài không có biểu hiện gì khác so với trước đây, nhưng kỳ thực thân thể của y đã sớm không còn so được với trước kia.

Ngoại trừ chân bị tổn thương, ở trong quân đội cũng từng chịu qua không ít vết thương cũ.

Từ nhỏ lúc ở trong quân đội, giương cung bắn điêu, phi ngựa cái gì mà chưa từng làm, đánh trận hai ngày hai đêm không ngủ không nghỉ vẫn có thể tỉnh táo.

Mà hiện tại chỉ là rời giường khôi phục tỉnh táo thôi, đều phải tốn thời gian một lúc lâu.

Cũng may Thẩm Trúc đã quen.

Y một bên chậm rãi khôi phục ý thức một bên mò mẫm rời giường, dùng cái thân thể sáng sớm vẫn chưa hồi phục được khí lực này miễn cưỡng cọ tới ghế lăn.

Thẩm Trúc không thích người không quen hầu hạ, Lý Giác liền không an bài cho y.

So với việc có người hầu hạ, y càng yêu thích tự mình một người hơn.

Như vậy sẽ không ai thấy cái bộ dáng y mất công tốn sức này, y cũng sẽ không cần nguỵ trang đến mức ung dung như vậy.

Mấy ngày gần đây tiết trời đều đẹp, trong sân cây hoa quế nở hoa rồi, ngốc ngốc mà nở một chùm lại một chùm.

Thẩm Trúc nhàn rỗi không có việc gì làm, liền chuyển ghế lăn qua bên cửa sổ, muốn phơi nắng thưởng thức cảnh sắc trong sân.


Nhưng là mới vừa mở cửa sổ ra, liền thấy Lý Giác trưng ra một khuôn mặt nham hiểm trắng bệch thình lình xuất hiện ở trước mặt Thẩm Trúc.

Thẩm Trúc "Ba" một cái liền đem cửa sổ đóng lại.

"Lý Thức Ngọc ngươi có bệnh a!" Hình ảnh quá mức kinh khủng, Thẩm Trúc còn chưa có tỉnh táo trong thời gian ngắn không hoàn hồn được, "Sáng ra nằm úp sấp trước cửa sổ của người khác ngươi lại điên cái gì thế?"
Lý Giác thanh âm u oán từ ngoài cửa sổ bay tới: "Thẩm Trúc, ngươi có phải là quên mất cái gì rồi không?"
Quên mất...!Cái gì...!
Quên mất...!
Cái gì...!
Thẩm Trúc đôi mắt dần dần trợn to.

Dây thần kinh vừa mới nối liền, Thẩm Trúc rốt cục nghĩ ra, ngày hôm nay bọn họ muốn đi gặp Hoàng thượng tạ ân!
"Cho ta thời gian uống cạn chén trà! Lập tức liền xong!"
Thẩm Trúc hướng ngoài cửa sổ hô một câu, quay đầu bắt đầu lục tung tùng phèo đáy hòm mà tìm quan phục.

Y dám cho Hoàng thượng leo cây, y thật là trâu bò.

Lý Giác đều không gọi y dậy, thật mẹ nó chân ái.

Thẩm Trúc một bên luống cuống tay chân mặc quan phục một bên nghĩ, ngày mai bên ngoài thoại bản sẽ truyền thành ra sao?
Có thể hay không biến thành Thẩm Trúc y thị sủng mà kiêu, cùng quyền thần cấu kết cùng nhau đều không coi Hoàng Đế ra gì? Sau đó Hoàng Đế có thể dựa vào nguyên nhân đó đem bọn họ toàn gia chém hết.

Thẩm Trúc dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai mặc xong quần áo, sau khi mở cửa đi ra, thấy Lý Giác còn ở trong viện chờ, ngược lại là một bộ dáng ung dung thong thả.

Lý Giác chính là đang đứng ở dưới cây hoa quế trong sân của y kia, ngẩng đầu nhìn ngọn cây, giống như đang tìm thứ gì.

Một cái cây thì có cái gì để nhìn?
Thẩm Trúc cũng ngẩng đầu lên xem cái kia cây, không tính là cây già, mà dáng dấp không tệ, hoa nở xum xuê.

Ban đêm lúc đi ngủ, thỉnh thoảng cũng có thể ngửi được mùi hoa quế.

Mà cây quế này cũng không đủ đẹp đến mức khiến Lý Giác nhìn như thế suốt nửa ngày đi?
Một trận gió thu thổi qua, hoa quế vàng nhạt chậm rãi rơi xuống đỉnh đầu Lý Giác.


Trong lúc nhất thời, cảnh cũ như vẫn còn đó.

Thẩm Trúc nhìn cảnh này giống như đã từng trông thấy mới bừng tỉnh rõ ràng, Lý Giác hẳn là đang nhớ chuyện đã qua.

Cây này là năm đó bọn họ cùng nhau trồng.

Hồi đó hai người bọn họ vẫn còn nhỏ, dù hiểu chuyện từ sớm nhưng cũng có ầm ĩ cãi nhau chẳng thèm để ý lẫn nhau.

Lúc này nếu như không thể không cùng đối phương nói chuyện, lại ngại mất mặt, bọn họ sẽ đem những lời muốn nói viết lên khăn lụa, rồi treo ở trên cây.

Đối phương sẽ thừa dịp không ai chú ý cởi xuống xem, lại lặng lẽ đem câu trả lời viết xuống lại treo ở trên cây.

Chu Đoan khi đó còn cười nhạo bọn họ, nói hai người họ chẳng khác gì hài tử ba tuổi, chỉ có hài tử mới cãi nhau như vậy.

Lại sau đó hơi hơi lớn lên một chút, hai người ít cãi nhau hơn, sẽ viết những điều mà bình thường ngại ngùng không muốn mở miệng cho đối phương, rồi treo lên, để đối phương giữ lại.

Thẩm Trúc da mặt dày, nói cái gì đều dám nói ngay thẳng mặt, ngược lại không biết viết ra sao.

Lý Giác da mặt mỏng nên viết không ít, lúc đó treo đầy một cây, tất cả đều là Lý Giác để cho Thẩm Trúc.

Thẩm Trúc nhìn nửa mặt đang ngước lên của Lý Giác.

Ánh mặt trời từ gò má Lý Giác chiếu lại đây, chiếu lên làn da đặc biệt trắng của hắn, trắng đến mức trong suốt.

Những bông hoa quế mang theo sương thu quẹt qua tóc mai Lý Giác, giống như muốn đem tóc Lý Giác đều dính ướt, tóc mai Lý Giác lộ ra như càng đen hơn.

Phút chốc, Thẩm Trúc nhớ tới câu Lý Giác viết cho y:
"Du xuân, hương đầy đầu.

Thiếu niên nhà ai, đủ phong lưu."
Tất cả như tạc.


Trong lúc hoảng hốt, Thẩm Trúc lầm tưởng y vẫn là "Yên bạc ngựa trắng độ gió xuân, nụ cười say đắm như nhành phong lan ", mà Lý Giác vẫn là người "Đứng như chi lan ngọc thụ, nụ cười như ánh trăng sáng trong lòng".

(ôi thơ chém bừa L, xin hãy bỏ qua cho sự kém cỏi này)
Bọn họ ai cũng không đổi.

Lý Giác tựa hồ phát hiện được động tĩnh Thẩm Trúc đi ra, thu hồi thần sắc nhìn về phía Thẩm Trúc.

Thẩm Trúc vừa nhìn Lý Giác trưng ra thần sắc nham hiểm, chút kiều diễm trong lòng lập tức tan thành mây khói, cười cười cùng Lý Giác hỏi thăm một chút: "Sớm a."
Lý Giác gật gật đầu, không lên tiếng, mặt không thay đổi hướng Thẩm Trúc đi tới.

Hắn muốn làm gì?
Lẽ nào Lý Giác rốt cục chờ đến mức không nhịn được muốn đi qua cho y một cái tát trút giận?
Thẩm Trúc cảm thấy bản thân lại mắc lỗi ngu xuẩn rồi.

Y làm sao có thể cho là Lý Giác là đang suy nghĩ chuyện đã qua chứ? E rằng Lý Giác hiện tại chính là đang hối hận tại sao không đem cây chặt đi, e rằng y sáng mai thức dậy, cây quế hơn hai mươi năm này liền chẳng còn?
Hắn như vậy quả thực chính là giết hại một gốc sinh mệnh.

Lý Giác cách y càng ngày càng gần, Thẩm Trúc nhìn Lý Giác mặt âm trầm một cái căng thẳng, bật thốt lên: "A Giác! Kia là con của chúng ta, đừng tùy tiện giết hắn!"
Sắc mặt Lý Giác vốn đã không tốt, trong nháy mắt càng âm trầm, "Ngươi là đem đầu óc ngủ đến hồ đồ rồi có đúng không?"
Thẩm Trúc: "A? Ngươi không phải là muốn chặt cây kia sao?"
"Ta đang yên đang lành chặt nó làm cái gì!" Lý Giác hiển nhiên là bị mạch não Thẩm Trúc hành hạ đến điên rồi, hướng Thẩm Trúc đưa tay ra.

Xong, Lý Giác cuối cùng vẫn đối với y động thủ.

Cho dù Lý Giác trước đây chưa từng đánh y, không có nghĩa là sau này sẽ không.

Thẩm Trúc một mặt sợ hãi liều mạng lùi về đằng sau, Lý Giác duỗi tay nửa ngày không tới, sắc mặt càng âm trầm.

Đến cuối cùng, Lý Giác rốt cục không nhịn được thấp giọng quát lên một tiếng: "Đừng nhúc nhích!"
Thẩm Trúc bất động.

Y trơ mắt nhìn ngón tay tái nhợt của Lý Giác như nguyện sát qua cổ y, nhưng chỉ là rơi vào trên vạt áo của chính mình mà thôi.

Nguyên lai là y vội vã ra ngoài, vạt áo không để ý tới.

Lý Giác chỉ là giúp y chỉnh lại quần áo.

Thế sao sắc mặt hắn như muốn giết người vậy a!

Sau đó, có thể là bị biểu tình vừa rồi của Thẩm Trúc lừa gạt, Lý Giác giống như là lo lắng Thẩm Trúc gặp vua nên sợ hãi, tính an ủi mà bóp bóp vai Thẩm Trúc, thấp giọng nói một câu: "Đừng sợ, có ta."
Thẩm Trúc nhất thời cảm thấy chính mình có chút lòng tiểu nhân.

Thẩm Trúc giờ mới nhìn rõ, Lý Giác hôm nay mặc thế mà không phải một thân vương phục, mà là quan phục.

Đều là màu tím.

Ngoại trừ phối sức, quần áo hai người cơ hồ là giống nhau như đúc.

Này tính là gì?
Thẩm Trúc chu môi, giơ tay đem cánh hoa quế trên đầu Lý Giác lấy đi.

Còn dính ở trên đầu ngón tay trỏ, ở trước mặt Lý Giác quơ quơ: "Hoài Vương điện hạ, ai sợ còn không biết đâu?"
Lý Giác thần sắc không đổi, lấy xuống ánh hoa trên ngón tay Thẩm Trúc, trở tay kề sát tới trước mặt Thẩm Trúc.

Thái độ ngược lại không để ý Thẩm Trúc khiêu khích, còn giúp Thẩm Trúc đem ghế lăn đẩy đến bên cạnh xe ngựa.

Thẩm Trúc đang muốn khen Lý Giác hôm nay có tiến bộ, Lý Giác liền một phát đem Thẩm Trúc bế lên, muốn ôm Thẩm Trúc đem lên xe ngựa.

Hoá ra là ở chỗ này đợi y đúng không?
Thẩm Trúc thề sống chết không theo, như con sâu liều mạng giãy giụa: "Ngươi thả ta xuống dưới! Ta tự mình có thể đi lên!"
Y nếu như bị Lý Giác ôm đi, mấy khoản đầu tư của y thể nào cũng bị rớt a! (mấy cái thoại bản Thẩm Trúc là công ý)
Đầu tư của y đâu có tăng dễ dàng! Đều muốn rớt rồi, Lý Ấu Khanh thể nào cũng sẽ cầm thoại bản Lý Giác là công đến nháo trước mặt y!
Thẩm Trúc liều mạng giãy dụa, Lý Giác nhìn Thẩm Trúc đặc biệt chống cự mình hỏa khí không khỏi bốc lên, "Lại cử động xem, ta liền đem ngươi ném xuống!"
Thẩm Trúc chảy nước mắt.

Đây sẽ là là cái lời gì a, y là tiến vào bên trong cái gì bá đạo Vương gia thoại bản sao?
Y có phải hay không nên khen hắn một chút, may là ôm chứ không là phải khiêng?
Y sợ qua mấy ngày nữa Thường Uy sẽ ở ngay trước mặt y mà nói mấy câu: "Đã lâu chưa từng thấy thiếu gia nở nụ cười."
Tác giả có lời: đây là mấy câu thơ mà tác giả trích
 Của tác giả:春日游,香满头,陌上谁家少,足风流。
 Nguyên gốc(原句是"春日游,杏花吹满头")——韦庄《思帝乡》.

Đam Mỹ Hay
 Của tác giả: 银鞍白马度春风,笑入胡姬酒肆中。
 Nguyên gốc(原句:五陵年少金市东,银鞍白马度春风,落花踏尽游何处,笑入胡姬酒肆中)——李白《少年行》
  立如芝兰玉树,笑如朗月入怀。 ——《乐府白石郎曲》.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.