Vừa vào đêm, chỉ có những quán ăn vặt và quảng trường đèn sáng rực rỡ. Những chỗ khác đều là một mảnh tối tăm, giống như rơi vào giấc ngủ.
Thời tiết gần đây rất tốt, buổi tối người trên quảng trường vẫn rất nhiều. Phần lớn đều là những gia đình đến cùng nhau.
Có chỗ trống trượt patin, bán hàng rong, xe đẩy đồ ăn nhanh,… lấp đầy toàn bộ quảng trường.
Đây là lần đầu Thời Lục đến nơi náo nhiệt.
Bên cạnh cô vẫn luôn có vài đám nhóc con gọi bạn, rồi xuyên qua đám người mà chạy vội, trong tay còn cầm những que phát sáng. Gần đó còn có tiếng la phát ra từ những quầy hàng rong bên cạnh, tiếng mặc cả của những người tiến vào mua hàng. Tất cả hòa trộn với nhau, rất hỗn loạn.
"Có phải rất ồn ào không?" Sự chú ý của Hứa Túc Dã vẫn luôn đặt ở trên người Thời Lục, nên rất nhanh anh đã phát hiện ra là cô chưa làm quen được.
"Cũng được."
Không tính là quá ồn, chỉ là cô chưa từng đến những nơi ồn áo, nên cô không quen mà thôi.
"Đợi chút nữa chúng ta sẽ trở về."
Hứa Túc Dã bỗng nhiên có chút hối hận khi đưa cô đến nơi này. Thời Lục không quá thích nơi quá ồn áo. Còn anh chỉ lo tìm kiếm hồi ức tuổi thơ của mình, mà quên đi cảm nhận của cô.
"Nhìn bên kia đi."
Đi vào sâu hơn một chút là một bãi cỏ không lớn không nhỏ, chỗ trống có những nam sinh đang khiêu vũ kèm theo tiếng nhạc sôi động.
Thời Lục dừng bước, rồi nhìn về phía bên kia.
Thấy cô nhìn rất nghiêm túc, nên khiến trong lòng Hứa Túc Dã nổi lên cảm giác lạ thường.
Anh do dự trong chốc lát, sau đó không tiếng động mà chắn trước người cô, rồi đột ngột mở miệng: "Trước kia nhà anh ở quảng trường phía đông, cách nơi này không xa."
Thời Lục nhìn anh một cách kì lạ.
Anh vốn định giả bộ bình thường, nhưng cuối cùng vẫn bị ánh mắt của cô làm cho chột dạ mà cúi đầu.
Thời Lục nhịn không được mà nở nụ cười: "Anh thật đúng là lòng dạ hẹp hòi." Thậm chí cô không thể nhìn người khác nhảy múa.
Hứa Túc Dã có hơi ngại ngùng, nên anh bèn sờ sờ tai.
Anh đang chuẩn bị nói gì đó, thì điện thoại bỗng vang lên. Hứa Túc Dã lấy ra điện thoại ra xem tên ghi chú, do dự 2 giây, cuối cùng anh vẫn chọn tắt máy.
Anh ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt với Thời Lục.
"Công ty có việc?" Thời Lục hỏi.
Hứa Túc Dã hơi gật đầu: "Không phải chuyện quan trọng."
Anh đang nói dối. Trợ lý biết Anh không ở công ty, trừ khi có chuyện lớn không thể tự quyết định được, nếu không thì sẽ không gọi điện thoại cho anh trong lúc này.
Thời Lục đoán được ra suy nghĩ của anh, nên cô chụp mi xuống, rồi nói: "Anh đi nghe điện thoại đi."
Hứa Túc Dã vẫn do dự như cũ.
"Nhanh đi đi."
"Em đừng đi đâu, đứng chờ anh ở chỗ này" Nói xong câu này. Sau khi nhận được câu trả lời của Thời Lục. Hứa Túc Dã mới cầm điện thoại ra bên ngoài quảng trường nghe.
Hứa Túc Dã yên tĩnh đứng ở dưới đèn đường, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Thời Lục.
Điện thoại lại vang lên một lần nữa, lần này anh nghe.
"Hứa tổng, sản phẩm mới dựa trên nhận dạng hình ảnh của công ty chúng ta đã bị công ty Ốc Tây công bố trước...."
Thời Lục ánh mắt vô định nhìn quanh bốn phía, ở gần đó, cô thấy được những trò chơi mà Hứa Túc Dã từng nói.
Chủ tiệm trải một mảnh vải lớn màu đỏ trên mặt đất, có rất nhiều đồ chơi nhỏ được bày gọn gàng trên đó. Xung quanh dùng đèn màu nhỏ chiếu sáng, nếu muốn chơi ném vòng đi tìm chủ tiệm mua vòng là có thể chơi.
Còn có khối gỗ đỏ, ở trên treo rất nhiều bóng bay treo trên đó. Cần dùng đến súng đồ chơi để bắn trúng, là có thể dựa theo số lượng mà đổi lấy phần thưởng tương ứng.
Rất nhiều đứa nhóc đứng ở trước quầy hàng, chúng chơi vô cùng vui vẻ.
Nhớ tới những lời Hứa Túc Dã nói, Thời Lục quyết định đi qua đó.
Cô đi xung quanh quầy hàng một vòng, rồi dừng lại trước một trong những quầy hàng đó.
Trên tấm vải đó được bày đầy đủ các món đồ chơi, ở một góc còn có người máy điều khiến từ xa, khoảng bằng hai phần ba cánh tay của người trưởng thành đứng trong một đống đồ nhỏ vô cùng bắt mắt.
Bời vì có con robot này mà quầy hàng này là nơi nhộn nhịp nhất.
"Người máy này bao nhiêu tiền?".
"Cái này chúng tôi không bán, những cái khác đều có thể, còn vòng thì miễn phí".
Thời Lục mua hết toàn bộ vòng, cố gắng ném vào con robot.
Vòng đỏ lăn qua lăn lại trên tấm vải đỏ, phát ra âm thanh buồn tẻ. Nhưng luôn cách chỗ con robot một khoảng cách nhất định.
Hứa Túc Dã nhanh chóng đưa ra các biện pháp đối phó tiếp theo. Sau khi trở về nhưng không thấy Thời Lục ở vị trí ban đầu, lo lắng hoảng hốt định gọi điện thoại cho cô.
Nhưng điện thoại chưa kết nối, anh đã nhìn thấy cô đứng trước quầy hàng ném vòng một cách không quá thành thạo.
Thời Lục ném rất nhiều vòng mặc dù độ chính xác không cao, nhưng số lương đồ chơi ở đó không ít. Vòng ném ra luôn trùng hợp trúng những món đồ chơi nhỏ.
Cô đều không cần, để cho những đứa trẻ sếp hàng phía sau cô tùy ý chọn, xem như là đền bù cho bọn chúng.
"Bao nhiêu tiền thì ông mới chịu bán người máy kia?"
Ném xong hết vòng mình có, nhưng cô đều không trúng, nên Thời Lục không còn kiên nhẫn nữa.
"Chúng tôi thật sự không bán." Chủ quán muốn dùng người máy này để tiếp tục lấy tiền của Thời Lục.
Tất nhiên là ông ta sẽ không dễ dàng bán cho cô. Ý đồ quá rõ ràng, sao Thời Lục có thể không nhìn ra được.
Trong lòng cô liền tức giận, nhưng hiếm khi không nổi nóng, nên cô lại tiếp tục mua hết tất cả các vòng.
Cô bám riết không tha, mà chỉ nhắm ngay vào một mục tiêu, một lần lại một lần mà ném văng ra.
Hứa Túc Dã vốn muốn gọi cô, nhưng thấy cô nghiêm túc, nên cuối cùng anh chọn dừng lại, rồi yên lặng nhìn về phía sau cô.
Nhìn vài lần, anh phát hiện Thời Lục giống như không chỉ tùy tiện chơi.
Cô muốn món đồ đó, giống như rất muốn có được.
Đồng tử của Hứa Túc Dã thu nhỏ lại, tay nhanh chóng nắm chặt lại, mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Anh giống như bị đóng đinh lại tại chỗ, một bước cũng không đi được. Chỉ có thể tiếp tục nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô.
Rất nhiều người đều chú ý tới Thời Lục, đề vây lại đây xem náo nhiệt.
Mấy đứa trẻ ríu rít thảo luận: "Ném nhẹ chút, ây da, thiếu chút nữa là được rồi".
"Cái vòng này quá nhỏ, căn bản ném không vào."
"Đúng vậy, chỉ có thể ném vào hộp, nhưng góc hộp không thể giữ được vòng tròn."
Thời Lục không biết đang phân cao thấp cái gì, cô một hai phải có bằng được người máy này.
Lúc cô đã ném phát mệt, cuối cùng vòng vừa lúc rơi vào cạnh của chiếc hộp không rơi xuống
Dựa theo quy tắc trò chơi, hiện tại người máy đã là của cô
Sắc mặt chủ tiệm rất khó coi.
Vốn là muốn để cô tiêu nhiều tiền mua vòng thêm một chút, cuối cùng lại bán cho cô với giá cao. Sớm biết như thế, ông ta thà bán người máy này ngay từ đầu cho cô.
Cuối cùng cô cũng cầm được món đồ chơi này trên tay. Thời Lục liền cong môi, rồi nặng nề thở ra một hơi.
Sau khi cầm chiếc hộp quay lại, cô nhìn thấy Hứa Túc Dã đang đứng dưới ánh đèn mờ ảo.
Thân hình anh cao lớn, đồng tử như sơn, đang dùng ánh mắt sáng quắc mà nhìn cô.
Ánh đèn ở phía sau lưng anh vẽ ra bóng dáng thật dài, cũng không biết là anh ở nơi đó nhìn bao lâu.
Thời Lục sửng sốt, sau đó đi đến rồi dừng lại trước mặt anh.
"Cho anh." Cô đưa chiếc hộp cho Hứa Túc Dã.
Hứa Túc Dã run rẩy nhận lấy, ánh mắt phức tạp, trong lòng bị lấp đầy bởi sự bất ngờ và không dám tin.
Nhớ lại hành vi trẻ con của mình vừa rồi, trên mặt Thời Lục bỗng cảm thấy có hơi nóng.
Cô vén tóc ra sau bả vai để che giấu, rồi nhẹ giọng nói: "Cho anh, nhưng lời hứa lại đến trễ."
Ba anh không kịp thực hiện lời hứa của mình, vậy để tôi đến giúp.
Hứa Túc Dã đặt hộp quà trên mặt đất, sau đó dùng sức ôm cô vào trong lồ ng ngực.
Thời Lục có thể cảm nhận được ngực anh đập rất nhanh.
Thật ra vừa rồi lúc đi làm những việc này, vốn dĩ là Thời Lục không nghĩ quá nhiều. Cô không nghĩ chuyện này có ý nghĩa như thế nào với Hứa Túc Dã. Chỉ là cô muốn giúp anh lấy đồ mà trước kia anh muốn nhưng chưa có được, vì cô không muốn anh tiếc nuối.
Chỉ có thế mà thôi.
Qua rất lâu, Thời Lục mới nghe được giọng nói khàn khàn và kiềm chế của Hứa Túc Dã: "Cảm ơn."
Anh run rẩy mà nắm lấy tay cô, giọng nói cũng run theo.
Chuyện không lý trí như vậy, hoàn toàn không giống như chuyện mà Thời Lục có thể làm ra. Bản thân cô thậm chí còn cảm thấy khó hiểu.
Cô biết bản thân mình bị chủ tiệm lừa, cũng biết món đồ chơi này có thể tùy tiện mua được. Nhưng cô vẫn lựa chọn ném vòng lấy nó, giống như một con khỉ bị mọi người quay quanh vẫn không bỏ cuộc.
Về sau nhớ lại chuyện này, Thời Lục có thể nghĩ đến lời giải thích duy nhất là ngày đó, Hứa Túc Dã dựa vào tường, bình tĩnh nói ra khoảng thời gian đen tối kia, trong mắt rất tối tăm không có một chút ánh sáng.
Cô không thể nhìn anh như vậy, nên cô muốn dùng hết sức, thắp một chút ánh sáng lên đôi mắt đen nhánh của anh.