Sau khi từ chức, Thời Lục mang tất cả những tài sản mà Thời Gia cho cô đều trả lại hết.
Cô trở lại nhà trong lúc người nhà đi vắng, không gặp người nào nên cô bỏ đồ xong lập tức đi ngay.
Người Thời Gia từ công ty trở lại, thì nhìn thấy trên bàn để chìa khóa xe và giấy tờ nhà cùng với chìa khóa của ngôi nhà này.
Thời Lục không lưu lại bất kỳ lời gì, cắt đứt hoàn toàn liên hệ với gia đình.
Cô không biết liệu trong lòng bọn họ có cảm thấy hổ thẹn không, nhưng mà bất kể đáp án là như thế nào đối với cô mà nói, đều đã không còn quan trọng nữa rồi.
Đại bộ phận thời gian nghỉ đông Thời Lục đều ở thư phòng học tập, thỉnh thoảng đi một chuyến đến thư viện của Kỳ Đại.
Thư viện của Kỳ Đại chỉ dành cho học sinh trong trường. Các cựu sinh viên và giảng viên đều mở cửa, Thời Lục đúng lúc đủ điều kiện có thẻ và thỉnh thoảng đến đây.
Bởi vì là kỳ nghỉ hè, cho nên người trong thư viện không nhiều.
Thời Lục tùy tiện tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, bắt đầu đọc sách.
Có một nam sinh ngồi đối diện cô, luôn lét lút quay đầu liếc nhìn cô một cái Thời Lục hoàn toàn không phát hiện.
Nửa đường cô đi vệ sinh lúc quay lại, trên chỗ ngồi nhiều thêm một tờ giấy.
Trên mặt là những dòng chữ viết thanh tú: Xin chào, tôi là sinh viên năm tư chuyên ngành toán pháp của Kỳ Đại. Mới vừa rồi, tôi nhìn thấy cậu luôn đọc sách về chủ đề này. Nếu như cậu đồng ý, vậy thì húng ta có thể giao lưu trao đổi.
Phía sau còn có phương thức liên lạc của mình.
Thái độ của người này rất lễ phép.
Nhưng Thời Lục vẫn không để ý, nên cô liền ném tờ giấy vào thùng rác.
Có một lần, cô bị mắc kẹt ở một vấn đề khó, nhưng cô không muốn làm phiền công việc của Hứa Túc Dã. Vậy nên cô chỉ có thể tạm thời đặt vấn đề đó sang bên cạnh.
Kết quả, cô ra ngoài một chuyến, lúc quay, lại trên bàn lại nhiều thêm một tờ giấy, trên mặt giấy có viết đáp án và cách giải.
Thời Lục không biết là ai để lại tờ giấy đó nhìn xung quanh, cũng không thấy người nào đáng nghi.
Cô xem xong đáp án trên giấy, rồi lập tức vứt đi.
Mặc dù biết rằng người đó có ý tốt, nhưng Thời Lục chỉ muốn yên tĩnh học tập, vì không muốn bị làm phiền.
Cô cố ý ra ngoài một lần, lúc có người lần nữa tiến đến chỗ cô ngồi đặt một tờ giấy lên bàn thì cô đi ra.
Nam sinh cao gầy nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện có hơi giật mình, sau đó gương mặt bắt đầu đỏ lên.
Có vẻ giống như một học bá hướng nội.
Cậu đẩy nhẹ mắt kính, thấp giọng nói: “Xin lỗi, tôi không có ý xấu.”
Thời Lục giơ tay lên ra hiệu cho cậu dừng lại.
Cô chỉ ra ngoài, nam sinh đó cũng theo sau cô đi ra ngoài.
Bọn họ đi đến vườn cây nhỏ bên ngoài thư viện. Đảm bảo sẽ không có nhân tài nào ở bên trong quấy rối.
“Nếu như tôi làm phiền đến cậu thì tôi thật sự rất xin lỗi, tôi thật sự không có ý xấu. Tôi chưa hề đụng vào đồ của cậu, mà chỉ muốn giúp cậu. Cậu muốn thi nghiên cứu sinh ở Kỳ Đại sao. Thành tích học tập của tôi không tệ. Nếu như cậu không để ý, chúng ta có thể học cùng nhau.” Nam sinh sợ Thời Lục nghĩ rằng mình là người xấu, nên ép bản thân giải thích một tràng dài.
Không biết có phải do làm giáo viên một thời gian dài hay không, vì khi nhìn thấy sinh viên đại học tuổi này, Thời Lục luôn vô thức xem họ là đàn em mà đối đãi, thái độ của cô cũng càng thêm khoan dung hơn với với người khác.
Cô lạnh nhạt trả lời: “Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi không cần.”
“Được rồi. Sau này tôi sẽ không xuất hiện lần nữa. Xin lỗi vì đã làm phiền đến cậu, xin lỗi.” Nam sinh đó chân thành nói xin lỗi.
Thời Lục nhẹ nhàng gật đầu, sau đó vòng qua cậu ta, rồi về thư viện lấy đồ.
Mới vừa đi không bao xa, cô đã nhìn thấy một người đàn ông to cao đứng cách đó không xa. Làn da trắng nõn, môi đỏ nhạt sinh ra vài phần lịch thiệp lại thanh nhã. Mặt trời mùa đông xuyên qua khe hở của tán lá nhẹ nhàng rơi trên người anh.
Thời Lục đi qua hỏi anh: “Anh đến lúc nào vậy?”
“Vừa đến.” Ánh mắt của Hứa Túc Dã lấp lánh.
“Vậy thật đúng lúc, chúng ta cũng đi ăn trưa đi.”
“Em có muốn cầm theo thứ gì không?”
“Vị trí bên trong cửa sổ, anh giúp tôi lấy đi.”
Nếu về thư viện, phải đi lên mấy bật cầu thang nữa, nhưng Thời Lục lười đi lấy.
Hứa Túc Dã cười ôn hòa: “Được."
Nhưng khi xoay người lại, ý cười trên mặt anh đã biến mất.
Bước vào thư viện, Hứa Túc Dã giúp Thời Lục thu gom đồ trên bàn.
Nhìn thấy một tờ giấy mà rõ ràng chữ viết trên tờ giấy đó không thuộc về cô, hô hấp anh đình trệ trong chốc lát.
Anh nhẹ nhàng cầm tờ giấy lên, nhìn nét chữ giống như đến từ một nam sinh. Trên mặt phân tích về một chủ đề, góc phải phía dưới còn vẻ một cái mặt cười. Ý tứ lấy lòng rất mạnh.
Hứa Túc Dã mặt vô cảm nghiền nát tờ giấy, quăng vào thùng rác.
Từ thư viện đi ra, anh bình tĩnh cùng Thời Lục đi về phía bãi đỗ xe không nói gì về chuyện vừa xảy ra.
Thời Lục mới vừa thắc dây an toàn, Hứa Túc Dã đột nhiên tiến đến.
Nhìn gần đồng tử đen của anh, không biết tại sao trong tim cô nhảy lên một cái không giải thích được, giống như có hơi sợ.
"Sao bỗng nhiên lại dựa vào?" Thời Lục chớp mắt mờ mịt.
Hứa Túc Dã không nói chuyện, một tay anh vòng qua phía sau cô nhẹ nhàng kéo cô về phía mình.
Anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô, không dừng lại lâu sau đó anh lại chạm nhẹ vào tay cô.
Cuối cùng, anh dừng lại ở cổ áo cô lặng lẽ ngửi mùi vị của cô.
Không có người nào làm bẩn, Trái tim của anh hạ xuống.
Hứa Túc Dã điềm nhiên rút lui, thắc dây an toàn của mình lại.
Anh nhướng mi, thông qua gương chiếu hậu anh nhìn về phía Thời Lục không thấy.
“Muốn ăn gì?”
“Anh chọn đi.”
“Được.”
Trên đường đi, Thời Lục nhìn quần áo anh mặc hôm nay: “Hôm nay anh mặc cái áo len màu đen này rất đẹp, rất trẻ trung.”
Ý của cô thật ra là cảm thấy Hứa Túc Dã măc chiếc áo len màu đen cổ cao thì có cảm giác thiếu niên. Là loại “tuổi trẻ” tràn đầy sức sống.
“Em thích người trẻ tuổi sao?”
Thời Lục cảm thấy anh hỏi cái vấn đề này rất kì lạ, nên cô bất giác nhìn chằm chằm anh một chút. Nhưng vẻ mặt của anh rất bình thường, và vẫn nhìn chăm chú vào con đường phía trước, giống như chỉ tiện hỏi.
Tiếp theo, cô cũng thả lỏng một chút, rồi trả lời: “Cũng tạm.”
Hứa Túc Dã không nói nữa, ánh mắt tĩnh mịch vui buồn khó phân biệt.
Lần tái khám cuối cùng là vào trước tết, Hứa Túc Dã cùng Thời Lục đi bệnh viện.
Anh ở bên ngoài đợi hơn nửa tiếng, không chút nóng nảy.
Lúc Thời Lục đi ra ánh mắt có hơi trống rỗng, nhìn giống như có hơi nghi ngờ. Cũng giống như bị sốc chưa hoàn hồn.
Trái tim Hứa Túc Dã lập tức nhảy lên.
Thời Lục luôn nhìn xuống sàn nhà, đi đến trước cửa kính cuối hành lang. Nhìn về hướng vườn hoa bên ngoài, mới đột nhiên tỉnh táo.
"Sao vậy?" Giọng nói của Hứa Túc Dã truyền đến từ phía sau.
Thời Lục quay người lại, rồi nhìn anh.
Lặng lẽ nhìn anh nửa phút, cô đột đổ vào vòng tay anh dựa vào ngực anh.
Hứa Túc Dã vững vàng đón lấy ôm cô vào lòng.
Một lúc sau, anh nghe thấy Thời Lục nói: "Bác sĩ nói, tôi khôi phục rất tốt, và có thể cố gắng ngừng sử dụng thuốc trước xem sao."
Từ khi cô cuối cùng cũng thoát khỏi người nhà trạng thái của cô luôn chuyển biến tốt đẹp, liều lượng thuốc cũng giảm dần.
Không ngờ lần này, cô đã có thể hoàn toàn ngưng sử dụng thuốc.
Đã bị căn bệnh này hành hạ quá lâu, đột nhiên được giải thoát. Thời Lục có loại cảm giác không chân thật như ở trong mộng.
Trên người có thêm cảm giác ràng buộc nặng nề, kéo Thời Lục quay về hiện thực.
Hứa Túc Dã dùng sức ôm cô, cánh tay run nhè nhẹ.
Yết hầu của anh chuyển động, nhưng không nói được lời nào.
Thời Lục có thể hiểu được tâm tình của anh, nhẹ nhàng dựa vào lòng anh, để cho anh ôm.
Qua một lúc, Hứa Túc Dã mới thả lỏng lực trên tay xuống, rồi dịu dàng xoa đầu cô: “Rất tốt.”
“Đúng vậy.” Thời Lục cười nói.
Từ bệnh viện về nhà, Thời Lục gửi tin tức này cho Trì Việt. Ngoài Hứa Túc Dã ra, thì chỉ có Trì Việt là biết cô bị bệnh.
Trì Việt trực tiếp gọi điện thoại qua.
Sau khi Thời Lục bắt máy, liền nghe thấy giọng nói lo lắng của anh ta: “Thời Lục, cô với người nhà cắt đứt quan hệ rồi sao?”
“Ừ, sao anh biết?”
“Tôi đã sớm nói với cô, nếu như cô không sớm cắt đứt quan hệ với người nhà, thì sớm muộn gì cũng có một ngày cô bị bọn họ bắt nạt đến chết. Nguồn gốc căn bệnh của cô nằm trên người bọn họ, chỉ có xóa đi nguồn gốc căn bệnh thì mới có thể hồi phục tốt.”
“Ừ, anh nói đúng.”
“Nhưng sao đột nhiên cô nghĩ thông vậy?”
“Nói ra thì rất dài dòng.”
“Vậy lần sau lại nói. Cô và anh ta vẫn tốt chứ?”
“Ừ.”
“Vậy thì tốt. Sau đó, tôi đã thay đổi suy nghĩ, thật ra hai người rất hợp nhau. Không phải hợp trên mặt nghĩa trần tục, mà là phù hợp về mặt tinh thần.”
Tâm trạng Thời Lục rất tốt, nên cô kiên nhẫn nghe anh ta phân tích.
Nói xong việc chính, lại nói vài câu về chuyện khác thì bọn họ mới tắt máy.
Trì Việt xúc động giọng nói to, thậm chí Hứa Túc Dã lờ mờ có thể nghe thấy mấy câu.